Những cái Ôm ấy nó thật ấm
Một ngày như mọi ngày trôi qua rất bình thường
Suốt ngày trong mắt cậu các anh rất đáng yêu .
"JungKook à từ nay chúng ta thân nhau được ko, sẽ nói chuyện về nhau nhiều em đừng có suy nghĩ chủ và tớ nữa"
-Cậu thực sự đã nghe lầm sao, anh ấy nói cậu được phép nói chuyện , còn được thân nữa cậu đang mơ sao.
-Cậu quay qua ngây ngô hỏi Jin , anh đã nói làm cậu bất ngờ.
"Tôi là ai , Tôi đang mơ sao , đây là đâu , tôi muốn về nhà"
Anh thấy được sự ngốc nghếch của con người này muốn ôm thật chặc. Ko kìm được sự đáng yêu ấy anh đã lao đến ôm cậu.
"Em là JungKook , em ko Mơ đây là sự thật , em đang ở nhà của chúng ta"
**Nghe đến 2 từ chúng ta cậu thật sự rất hạnh phúc , cậu đã lỡ yêu các anh nhưng nghĩ thân phận thấp hèn này bàn tay cậu đã nhuốm nhiều máu tươi, sát hại những con người, liệu cậu có dám mơ ước ko, ko chỉ 1 người mà tận 6 người ..
"Là thật sao , anh ko nói dối tôi đúng ko"
"Uhm là thật anh mà . Niếu anh nói dối em thì anh sẽ chịu phạt"
Cậu nghe rồi thật sự là đúng , ko fai mơ là sự thật cậu ko mơ.
Anh ôm cậu chặt, cậu cũng vậy cậu cảm nhận được từ cái ôm chân thành của anh, cậu lần đầu tiên đã biết cảm giác ôm 1 người mình yêu thương nó khác nhau vs những điều khác.
////Chắc có lẽ cậu đã quên rằng cậu cũng đã từng yêu nhiều như vậy, đến khi gặp các anh , cậu mới có cảm giác đau và yêu nhiều đến thế, tự hỏi sao mỗi lần gặp các anh tim cậu trỡ nên vui mừng, những lúc các anh gặp nạn , tim cậu lại thắt từng sợi nhưng ai đó đang lấy giây mà quấn trái tim cậu .. đối với cậu các anh là người cậu yêu, cậu rất muốn bảo vệ các anh ..
~~~~~~~~~~~<<~~~~~>>~~~~~
Chiều Hôm ấy , cậu xuống nhà về vườn Hoa của các anh trong đó có rất nhiều hoa, cậu mãi mê ngắm ko biết ở đâu Jimin đã đến xoa mái tóc cậu.
"Sao em lại biết sau chổ này"
Cậu giật mình vì đã nhớ đến lời dặn của quản gia , Ông dặn ko ai được bất kì bước đến khi chưa có sự cho phép, hôm nay ma xui quỷ hờn sao cậu bước chân đến đaay, chắc cậu chán sống rồi .
-Lúc này mà anh ấy đuổi việc vì tự tiện vào khi chưa có sự đồng ý của các anh , chắc mình chết mất huhu.
Thấy cậu giật mình vẻ mặt lo sợ, anh liền nói
"JungKook em sao vậy "
"Tôi xin lỗi cậu chủ , cậu tha lỗi cho tôi, vì tôi tự ý bước vào đây khi chưa có sự cho phép "
-À thì ra là lo sợ bị mắng nên mới giật mình, làm mình hết hồn, anh suy nghĩ rồi nhẹ nhàng bước đến.
"Không sao đâu, Niếu mà em thíc thì từ nay em cứ ra đây đi anh sẽ cho phép em"
~~Anh thật sự ko biết con người này lại thích hoa đến vậy, anh đã hiểu được cậu chút ít.
"Thật sao , ko phải cậu chủ mắng tôi , mà cho tôi xem vườn hoa này bất cứ lúc nào ư"
"Uhm đúng rồi , anh sẽ ko mắng em đâu"
-Cậu suy nghĩ hôm nay là ngày gì vậy, mày mắn quá đi ahihi.
Bất ngờ anh ôm cậu làm cậu xém tí là ngã sấp mặt
"JungKook à, từ nay em có thể làm gì cũng đc ko cần fai sợ bọn anh đâu, em thật sự rất dể thương"
Anh ôm cậu làm cho đầu ốc hoang mang thần kinh tê liệt.
"Tôi xin lỗi , cậu buông tôi ra được ko, lỡ ai mà thấy chắc tôi bị đuổi việc quá"
"Ko ai dám đuổi việc em đâu, ai đụng đến em anh xử"
Anh đưa tay lướt ngan cổ,ra giấu cắt cổ, cậu giật mình thấy hành động này cậu Tan chảy lần 2.
"Vâng tôi biết rồi"
"Em ko thể đổi cách xưng hô sao"
"Dạ em biết rồi"
"Ngoan nghe lời có giỏi hơn ko"
Anh ôm cậu thật chắc, cậu cũng thế cậu ôm anh chắc lắm, cái ôm của anh giống cái ôm của Jin rất ấm áp, rất an toàn, nó ko giống những con người ngoài kia chỉ muốn lừa dối nhau, còn các anh, các anh cho phép cậu, cậu mặc kệ sau này các anh có biết thân phận cậu ra sao, lúc đó sẽ tính sau, bây giờ cậu đã lỡ yêu thương các anh rồi, cậu sẽ chấp nhận tất cả...
**Những cái Ôm ấy, khiến cậu thấy bản thân mình hẹn hạ, cậu đang lừa đôi các anh, cậu ko nói ra sự thật, cậu sợ các anh đau lòng, cậu sợ các anh sau khi biết sự thật sẽ thế nào , liệu có chấp nhận ko, Nhưng cậu đã lầm rồi, Chính các anh mới làm
Cậu tan vỡ, chính các anh đã làm cậu đau đớn, cậu còn nghĩ mình sai sao, sai ở điểm cậu chưa nhận ra sớm hơn...
-Vùi đầu vào ngực anh 1 lúc rồi rời đi.
~~~~~~~~~~<~~~~~>~~~~~~
-Sau khi rời khỏi vườn hoa, cậu bước vào bếp, thì TaeHyung đã ở đằng sau lao đến ôm chầm lấy cậu.
"Em đi đâu vậy, tại sao anh qua phòng ko thấy em, anh đi xuống nhà cũng ko thấy em, em đã ở đâu"
"Tôi thấy trong nhà ngột ngạt nên đã ra Vườn Hoa thôi, tôi ko đi đâu cả"
"Em có biết tôi vừa nằm mơ gì ko"
Anh ko nói sao cậu biết , nhìn lúc này anh thật là , áo quần thì lột xột, Tóc tai như tổ quạ rối tung hết lên, nhìn anh cậu đã thấy rõ quằn thâm của anh, chắc anh đã thức đêm nhiều lắm. Nhìn vậy cậu tự vã tại sao ko trở thành người có thể chăm sóc tốt cho các anh hơn, nhìn anh cậu xiết Lòng.
"Cậu chủ đã mơ gì có thể nói cho tôi nghe "
"Tôi đã mơ thấy em rời xa chúng tôi, em đã bỏ đi, bỏ chúng tôi lại , chúng tôi tìm em rất nhiều"
-Chúng tôi là ai tại sao phải tìm , cậu ở đây mà, thắc mắc vẫn ko hiểu đc anh đang nói gì.
"Tôi ở đây mà, có đi đâu đâu"
Anh ko nói gì ôm cậu thật chặc, cậu ko biết làm sao vẫn ôm anh , an ủi thấy anh thế lòng cậu đau như mổ.
"Thôi ko sao đâu, chỉ là mơ thôi, tôi sẽ ko bỏ các anh đâu"
Anh nghe thế , tay nhẹ nhàng bỏ cậu ra , cậu đưa anh tách trà.
"Anh uống trà này đi, sẽ tốt cho anh lắm"
Đồ gì của cậu anh sẽ ăn hoạc Uống chúng.
"Ngon lắm, em ko được đi đâu hết nha"
"Vâng tôi biết rồi anh lên phòng ngủ đi , trong anh kìa , quần thâm mắt nè, tóc tai bù xù nè, còn áo quần nữa trời ạ , có phải ông chủ tập đoàn đứng đầu ko đây"
Cậu tỏ ra vẻ đáng yêu khiến anh tỉnh hẳn, ôm chằm lấy cậu thêm 1 lần rồi nựng cầm cậu, anh bước lên cầu thang và về phòng .
**Cậu ko biết anh đã mơ thấy gì, những câu anh nói cậu vẫn chưa hiểu được, nhưng thấy anh như thế cậu thấy xót xa biết bao, giá như cậu có thể làm gì đó được cho anh thì tốt biết nhường nào, từ nay cậu sẽ quan tâm các anh nhiều hơn, nhường như ai nấy cũng có điều gì đó, những người ấy chắc đang đau khổ về điều gì đó, Các anh rất yếu đuối, chỉ cần nhìn thấy cậu , các anh đã bỏ hết sự lạnh Lùng như lúc bang đầu.......
~~~~~~Từng Cái Ôm Của Cái Anh Dành Cho Cậu Nó Thật Ấm Áp Và Thật Chân Thành~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip