Chương 7: Thân thiện với môi trường, từ trường với môi anh.
Miếng đầu tiên chạm đến lưỡi, Kim Thái Hanh cảm thấy như mất luôn vị giác rồi. Chỉ còn duy nhất một cảm nhận, đó là cay, cay và cay. Thật sự là cay đến tận não luôn rồi, tay cầm đũa cũng muốn run lên. Còn phải kìm nén tiếng ho trong cổ họng.
Điền Chính Quốc ban đầu chính là vẻ mặt xem kịch vui, nhưng nhìn Kim Thái Hanh từng miếng từng miếng ăn vào, vẻ mặt anh cũng dần tái đi. Anh, vừa nãy là muốn làm gì thế?
Kim Thái Hanh sợ nhất là cay, anh biết rất rõ. Dạ dày của hắn so với anh cũng chẳng tốt hơn là bao, anh không phải không biết. Vậy mà anh lại ấu trĩ đến mức định dùng trò này trả thù hắn?
Bặm môi, mắt Điền Chính Quốc chẳng còn mang nổi ý cười. Giữa ấn đường cũng muốn chau lại thành hình chữ xuyên.
Ở góc khuất máy quay, Điền Chính Quốc vươn tay bấu đùi Kim Thái Hanh. Đợi hắn nhìn sang liền ra hiệu cho hắn bỏ cuộc. Anh, chính là không nỡ. Anh, sai rồi. Vốn không nên vì mấy trò trẻ con của hắn mà tức giận, đẩy hắn ra chịu mấy trò này.
Kim Thái Hanh nhìn sâu vào mắt Điền Chính Quốc, xác thực ánh nước trong mắt anh đúng là đau lòng. Khoé môi kéo nhẹ đến mức khó mà trông thấy được, tay vẫn tiếp tục gắp từng đũa từng đũa bỏ vào miệng.
Bằng một phép màu nào đó, thử thách đầu tiên. Thông qua.
Trước khi lên xe tới địa điểm tiếp theo. Kim Thái Hanh chịu không nổi mà xin tổ quay phim cho vào nhà vệ sinh một chút.
Vì lối sống không được khoa học lắm cùng áp lực từ công việc, dạ dày của Kim Thái Hanh xác thực có chút yếu. Cả một đĩa đồ cay đúng là quá sức với hắn.
Kim Thái Hanh đứng trước bồn rửa tay, liên tục vã nước lên mặt, giảm bớt cái nóng hừng hực như bị thiêu đốt. Cầm theo mấy chai nước liên tục tu mà không thấy đỡ hơn chút nào cả.
Chân trước Kim Thái Hanh vừa chạy đi, chân sau Điền Chính Quốc liền theo đến.
Nhìn tới Kim Thái Hanh vừa chật vật vừa khổ sở, trong lòng Điền Chính Quốc lại không yên ổn. Nếu anh không miệng nhanh hơn não, đẩy Kim Thái Hanh ra trước, hắn sẽ không bị như thế này.
Kìm nén quá lâu, Kim Thái Hanh đột nhiên ho sặc sụa, cả mặt đều đỏ hết lên. Tiếng ho đến tê tâm liệt phế, như muốn móc cả buồng phổi ném đi vậy.
Điền Chính Quốc tái mặt chạy tới, cố gắng giúp Kim Thái Hanh vuốt lưng. Miệng muốn nói, lại nói chẳng thành lời. Là lo lắng, hay là sợ hãi? Đến bây giờ anh mới nhận ra, mặc dù ly hôn, mặc dù đã không còn hi vọng, cũng chẳng còn ý muốn ở bên Kim Thái Hanh. Nhưng tình yêu của anh đối với hắn, chưa từng thay dổi.
Vốn cứ nghĩ đoạn tình cảm đó bị Kim Thái Hanh lạnh nhạt, sẽ chẳng còn có thể suy nghĩ gì thêm. Vậy mà, chỉ cần thấy Kim Thái Hanh như vậy, lòng anh không cách nào đè nén cảm xúc muốn chăm sóc hắn ta.
Kim Thái Hanh mệt mỏi bám tay bên bồn rửa tay, dùng hết sức chống đỡ cơ thể. Ho xong một trận, chẳng còn sức nữa.
"Thái Hanh, anh xin lỗi..." Giọng Điền Chính Quốc run run, nghẹn ngào.
Kim Thái Hanh nhìn sang, giật mình, có chút luống cuống không biết làm sao. "Anh... anh khóc gì chứ... em không sao..."
Nhìn hai dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chẳng còn nhớ cái cảm giác khó chịu trong cổ họng, trong bụng mình nữa. Anh thành công doạ hắn rồi.
Điền Chính Quốc trông thì mỏng manh, nhưng chưa từng để lộ ra vẻ yếu đuối cho người khác. Nước mắt của anh, đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh nhìn thấy. Trái tim cũng bị nước mắt của anh chạm đến, không hiểu sao lại đau lòng đến vậy.
Nước mắt của Điền Chính Quốc, vậy mà có thể làm cho Kim Thái Hanh sợ hơn bất cứ nước mắt của một người nào khác, kể cả là phụ nữ.
"Oa... huhu... không sao gì chứ? Giọng cũng thành như vậy rồi... xin lỗi... anh không nên... làm thế... hức..." Nghe giọng khàn đi của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc trực tiếp oà khóc.
"Này."
"Anh không nghĩ em sẽ ăn mà... không phải... chính là... anh xin lỗi..." Tiếng khóc thút thít, nghe còn xé ruột xé gan hơn cái cay đáng sợ kia nữa. Điền Chính Quốc không muốn, nhưng mà ngừng khóc không được.
Kim Thái Hanh làm gì đã có kinh nghiệm trong chuyện này đâu. Mặc dù đóng nhiều phim tình cảm sướt mướt đấy, nhưng mà kịch bản là kịch bản, hắn chưa từng ghi nhớ những chuyện đó.
Trước một Điền Chính Quốc nức nở như trẻ con, cả khuôn mặt đẹp đều lấm lem nước mắt. Não của Kim Thái Hanh hoàn toàn không đủ dùng.
Thường thì trong mấy tình huống này, chuyện tiếp theo thực sự có thể khiến cả người trong và ngoài cuộc sốc nặng.
Kim Thái Hanh vươn tay kéo Điền Chính Quốc lại gần, chuẩn xác nhắm tới môi anh. Hôn.
Điền Chính Quốc ngay tức khắc ngưng khóc, mắt đẹp trừng to không thể tin nổi. Kim Thái Hanh thế mà hôn anh.
Cách này không ngờ thành công khiến Điền Chính Quốc ngừng khóc. Môi Kim Thái Hanh cảm nhận được sự mềm mại, có cái gì đó khiến hắn không muốn rời đi. Bắt được xúc cảm hoảng loạn nơi ánh mắt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nhắm mắt, trực tiếp làm.
Nhẹ nhàng gặm cắn hai cánh môi Điền Chính Quốc, xúc cảm mềm mại, mát lạnh này thực sự khiến đầu óc muốn quay vòng vòng. Đưa lưỡi cạy hàm Điền Chính Quốc, muốn công thành chiếm đất.
Điền Chính Quốc giống như bị dính định thân chú, một cử động nhỏ cũng không thể. Cứ thế trơ mắt nhìn Kim Thái Hanh chiếm tiện nghi.
"Mở miệng." Kim Thái Hanh nói qua kẽ răng, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.
Tiếc là tầm này thần hồn thần trí của Điền Chính Quốc hoàn toàn bị mê muội mất rồi. Cứ vậy mà vô thức làm theo.
Kim Thái Hanh giữ chặt gáy Điền Chính Quốc, nhanh nhẹn đưa lưỡi vào trong miệng anh. Cẩn thận chạm qua từng nơi, từng chút một cảm nhận hương vị của anh.
ĐiềnChính Quốc có vị ngọt của mật đường, lại thơm như hoa cỏ dưới nắng hè. Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nghiêm túc hôn nhau, một nụ hôn đúng chuẩn.
Và Kim Thái Hanh cũng chẳng thể ngờ, Điền Chính Quốc, người từng là của hắn lại mang hương vị ngọt ngào đến say đắm như vậy. Hắn, dường như đã từng bỏ qua một báu vật mất rồi.
Lưỡi Kim Thái Hanh bắt lấy lưỡi nhỏ rụt rè của Điền Chính Quốc, cuốn lấy không buông. Không chỉ đòi hỏi, còn dìu dắt đưa anh qua những cung bậc cảm xúc lạ lẫm. Tuyệt đối không buông.
Cho đến khi Điền Chính Quốc cảm thấy khó thở, đưa tay đẩy đẩy lồng ngực của Kim Thái Hanh. Lúc này hắn mới miễn cưỡng mà thối lui.
Trước khi tách ra, còn tham lam liếm mút đôi môi đã bị mình làm cho sưng đỏ. Ở khoé môi Điền Chính Quốc lưu lại một vệt nước bọt thật dài, Kim Thái Hanh cũng chẳng bỏ qua. Liếm đến Điền Chính Quốc cả người đỏ như gấc chín.
Điền Chính Quốc được tha vội vàng hít thở. Cảm giác lồng ngực bị đè nặng đến khó chịu. Nhưng mà, trong tim lại là một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
"Điền Chính Quốc..."
"Anh sẽ không nói với ai." Điền Chính Quốc vội vã lên giọng ngắt lời Kim Thái Hanh. "Chuyện này, em không cần suy nghĩ nhiều." Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ lại đoạn thời gian dài khi trước, thật sự không muốn cho mình thêm hi vọng.
Kim Thái Hanh à Kim Thái Hanh. Bọn họ đã đi đến ngày hôm nay, dù vì bất cứ lí do gì mà hắn hôn anh. Anh tuyệt đối sẽ không để bản thân si tâm vọng tưởng. Hắn ấy mà, không phải thuộc về anh.
Điền Chính Quốc cúi đầu. Vì thế anh làm sao nhìn được ngọn lửa tức giận của Kim Thái Hanh khi nghe mấy lời đó. Kim Thái Hanh rất muốn hỏi, hắn trong mắt anh, rốt cuộc tệ hại đến mức nào?
Vừa định nói chuyện, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị gõ mạnh.
"Điền lão sư? Thái Hanh? Hai người ổn chứ?" Là giọng của Trương Hải, quản lý của Kim Thái Hanh. Đứng canh cửa nãy giờ chưa thấy người ra, tổ đạo diễn cũng chờ lâu lắm rồi. Cũng là bất đắc dĩ nên mới phải làm thế này.
Dường như doạ đến Điền Chính Quốc rồi. Anh hốt hoảng nhớ tới hoàn cảnh hiện tại, giật mình nhận ra những việc ngu ngốc đang làm. Vội vàng đẩy Kim Thái Hanh ra, chạy biến.
Người chạy quá nhanh, Kim Thái Hanh phản ứng kịp thì người đã mất tích rồi. Hắn cũng không đuổi theo. Nhìn vào bản thân trong gương, sờ tới khoé môi còn đọng lại hương vị không thuộc về mình. Mắt Kim Thái Hanh dần tối đi.
"Thái Hanh?" Trương Hải nhìn Điền Chính Quốc chạy đi, không hiểu có chuyện gì, lo lắng chạy vào trong ngó minh tinh nhà mình. Cơ mà, nhìn Kim Thái Hanh biểu hiện như boss phản diện hắc hoá trong tiểu thuyết, có hơi sợ. Hình như, anh vừa làm chuyện thừa thãi rồi.
"Liên hệ với Lưu Hải Khoan. Nói anh ấy dừng tất cả hồ sơ đang làm lại, khôi phục lại nguyên trạng." Kim Thái Hanh không nhìn Trương Hải, giao phó xong mọi chuyện liền đi ra.
Trương Hải lại nhìn theo bóng lưng của Kim Thái Hanh rời đi, trong lòng không hiểu là loại cảm giác gì lúc này. Liên hệ với Lưu Hải Khoan, chuyện đó, thực sự từ miệng Kim Thái Hanh nói ra?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip