Sắc tím - Sân ga thuỷ chung
Tàu hoả rời ga theo bóng người,
Sân ga chờ một làn khói lửa mãi không về.
Sân ga cố định nơi chốn ấy, đợi tàu hoả về, nhưng mãi mãi vẫn không thấy được. Đến khi quay lại thì đã quá muộn.
- Này bà chủ, đợi tôi với!.
Người đàn ông mái tóc hai màu, bộ quần áo bám bụi mang theo chiếc ô màu đen leo lên các bậc thang. Đi trước ông là người phụ nữ lớn tuổi mang chiếc khăn len quanh cổ, bà quay đầu nhìn lại:
- Ông nói ông dẫn tôi đi mà sao bây giờ lại đuối thế này?
- Tôi không đuối, chỉ là do bà chủ quá khoẻ mạnh.
Người đàn ông đang thở hổn hển nở nụ cười với ánh mắt đầy sức sống của người chủ. Bỏ qua cuộc trò chuyện, không lâu sau cả hai đã lên đỉnh núi, người đàn ông cầm lấy ô che cho người kia khỏi những hạt sương quá lạnh đã đông lại. Quấn lại chiếc khăn tuột xuống bả vai, người đàn bà đứng lên nhìn qua người hầu.
- Chúng ta lên đây làm gì nhỉ?
Người hầu sắc mặt hơi buồn nhưng đã lấy lại được nét tươi cười nhanh chóng:
- Không phải hôm trước bà muốn thực hiện nguyện ước nên tôi đã bảo sẽ dắt bà lên đây. Bà quên rồi sao?
Người đàn bà cười cười:
- À À, tôi quên mất.
Quản gia chỉ biết thở dài. Bà chủ của ông khi còn trẻ vốn là người xinh đẹp, đảm đang nhưng kể từ khi người chồng rời khỏi bà, bà đã ở trong tình trạng làm trước quên sau, tựa như quên để che đi cơn đau trong trái tim đầy vết thương. Có lẽ tình trạng bây giờ của bà cũng tốt hơn là chìm mãi trong vết thương ngày ấy, nhìn người phụ nữ ngắm trời tuyết với đôi mắt đầy thích thú.
- Bà chủ, bà chủ ngồi ở đây cho đỡ mệt này.
Người hầu dìu bà ngồi xuống cái ghế gỗ kế bên một thân cây khô. Thân cây vì giá lạnh đã teo lại giống như không còn sức sống, chỉ là từng từng chút sống qua ngày đợi đến khi tàn hơi.
- Sao bao nhiêu chỗ đẹp ông không chọn, lại chọn chỗ có nhánh cây khô này? Ý ông là đang ví tôi giống như cành cây này à? Mà sao người ta không cưa nó đi cho đỡ phí cảnh đẹp nhỉ?
Vừa nói vừa bực bội, người đàn bà nhìn sang kẻ đang đứng. Người ấy lại không hề tức giận bởi những lời ấy, còn rất tươi cười.
- Bà chủ, cành cây này tuy hiện tại đang khô khốc nhưng có lẽ xuân đến nó sẽ có những chiếc lá xanh cùng hoa đính trên đó thì sao? Cái gì cũng cần cơ hội và thời gian cả, không có thứ gì mà không một lần phạm lỗi.
Nói xong, người chủ giống như bất mãn, đứng lên đi về một hướng:
- Tôi đã bảo là tôi không muốn đi, ông lại bảo tôi đi vì cái gì mà ước đấy
Người đàn ông đi lại phía bà, khoác chiếc áo len lên người chủ rồi lui về sau kính cẩn bảo:
- Bà chủ còn nhớ không? Cái hồi mà bà với ông chủ quen nhau ý, bà từng bảo là mong ước lớn nhất của bà chính là được một lần ngắm tuyết rơi trên đỉnh núi này mà.
- À đúng rồi, tôi từng ước thế!
- Dạ!
Người phụ nữ quay về phía người quản gia, đưa ngón tay lên mặt ông:
- Nhưng người tôi muốn đi cùng là chồng tôi, không phải ông. Ông chỉ là một quản gia nhận lương nhà tôi mà thôi.
Người đàn ông tiếp tục cười gật đầu: Dạ.
- Nhưng chồng tôi đã đi mất tiêu rồi.
Bà vừa cười, vừa quơ tay qua lại.
- Tôi nhớ mãi ngày ấy, không bao giờ quên. Nói nghe, tôi vẫn nhớ rất rõ, ngày hôm đó, chồng tôi tay trong tay với người đàn bà ấy, hai người tươi cười với nhau cùng bước lên ga. - Đôi ngươi của bà có một làn sương bao phủ. - Họ đâu có biết rằng, ở sân ga ấy, cũng có một người đàn bà, nhìn theo họ, nhìn mãi nhìn mãi, nhìn cho đến khi tàu rời ga.
Khuôn mặt người quản gia khẽ biến, một mảnh rất tối. Người đàn bà bắt đầu chạy quanh, đưa tay về phía trước giống như đang cố gắng níu kéo thứ gì đó rất quan trọng. Bà chạy mãi chạy mãi, cho đến khi đưa tay lên bờ vai của người quản gia:
- Đừng bỏ em mà mình ơi, đừng bỏ em mà!! Em cũng yêu mình rất nhiều mà! Đừng bỏ em mà mình ơi, mình ơi, mình ơi.
Bà ta khóc hét lên rồi khuỵu xuống, người quản gia ôm lấy bà:
- Bà chủ, bà chủ, bà chủ, bà tỉnh lại đi bà chủ! Không bao giờ chuyện ấy xảy ra lần nữa đâu!
Bà một lần nữa trở về với thực tại, đưa ngón tay lên chỉ vào ông:
- Không bao giờ tôi quên cái ngày đó, tới chết tôi cũng chưa bao giờ quên.
Rời khỏi vòng tay người quản gia, bà ta đứng lên, tự ôm lấy cánh tay mình còn kẻ kia thì cũng đứng lên nhưng lại rất uất ức:
- Bà chủ, sao bà cứ nhớ về cái ngày chồng bà bỏ đi! - Người đàn ông nheo lại, nếp nhăn trên mặt làm ông ta cần thêm vẻ khổ cực - Nhưng sao bà chưa từng nhớ một lần người chồng ấy đã quay về, quỳ xuống chân bà, mong bà tha lỗi? Tại sao thế mình ơiiiiii?
Người đàn bà vẫn không phản ứng gì, đôi tay bà lại run run, người hầu tiếp tục nói:
- Mười lăm năm qua, sao bà chưa từng nhớ về ngày ấy, chỉ nhớ ngày bà đứng ở sân ga? Bà không bao giờ nhớ người chồng phản bội ấy đã nhiều lần xin bà thay thứ, thậm chí còn trở thành người quản gia, chịu mọi sự đay nghiến của bà, chăm sóc bà từng chút, lo lắng cho bà mọi thứ? Đến bây giờ thân tàn đến này? - Người đàn ông nghẹn ngào - Bà vẫn chưa thấy đủ sao?
Người phụ nữ quay lại - Đủ rồi! - Bà thở một hơi dài - Tôi đày đoạ ông suốt mười lăm năm qua, tôi xin lỗi, mình ơi.
Người quản gia mắt như sắp khóc, ôm lấy người trước mặt:
- Cuối cùng... cuối cùng.. bà cũng nhớ ra rồi! Mình...ơ...i!
- Không ngờ ông dễ bị lừa đến vậy, y hệt lúc ông lừa tôi đi theo người tình của ông vậy! - Chưa kịp nói hết câu, người trong vòng tay ấy vội đẩy ông ra - Ông tưởng tôi quên à? Tôi nhớ hết! Cái ngày ông ra đi, tôi tưởng ông sẽ đi không giờ trở lại.
Bà lặng im một khoảng rồi nói tiếp - Nhưng không ngờ, chỉ có bốn năm, ông đã vội quay trở lại cầu xin tôi tha thứ..
Nghe đến lời này, người chồng vẫn đứng nhìn về hướng bà, định lại ôm nói tiếng xin lỗi, nào ngờ bà quay lại với giọt nước mắt lăn trên má, chỉ liên tục vào người bà.
- Nhưng tại sao vậy ông? Ông đã lừa tôi một lần rồi! Sao ông không lừa tôi thêm lần nữa? Nói với tôi rằng tôi là người đàn bà quan trọng nhất đời ông! Nhưng sao ông nỡ? Nói rằng người ta đã phụ ông nên ông quay về với tôi!
Nước mắt người đàn bà rơi xuống mảnh đât khôn cằn, chưa chạm tới thì đã thổi cùng làn gió tuyết bay đi.
- Sao ông nỡ nói với người mà ông cùng chăn gối biết bao nhiêu năm, yêu thương bao nhiêu năm rằng họ chỉ là một nơi tạm bợ, lúc ông bị ruồng bỏ thì mới quay lại? Tại sao vậy ông? Tại sao ông không lừa tôi? Tại sao vậy ông? Sao ông tàn nhẫn đến thế?
Bà ta đẩy liên tục vào người đang đứng, vừa hỏi "Tại sao?", vừa rơi nước mắt. Người đàn ông kia chỉ biết nói "xin lỗi", lặp đi lặp lại như một cái máy thu thanh.
- Ông tưởng tôi là ai? Ông tưởng tôi là một cái sân ga? Chờ mãi một con tàu, muốn đi thì đi, muốn về thì về à? Nhưng xin lỗi, tôi là một con người.
Buông vành áo, thân ảnh cô đơn đi chậm từng bước.
- Mình...
Người chồng vội nói lên nhưng bàn tay của bà đã đã cản trước mặt, y như lệnh không được nói.
- Ông không có quyền gọi tôi là "mình". Chồng tôi đã chết từ cái ngày mà ông ta xin lỗi tội rồi.
- Vậy là bà nhớ hết? Bà nhớ hết mọi chuyện à?
- Tôi có bao giờ quên đâu mà nhớ!
- Thế là những chuyện tôi làm cho bà hơn mười năm qua, ngay cả việc hôm nay đưa bà lên đây ngắm tuyết rơi đều là vô nghĩa?
Một lần nữa, bà hướng ánh mắt có làn sương đầy kiên cường về phía chồng:
- Đó là cái giá phải trả cho việc ông chà đạp tình cảm của tôi. - Bà lấy ra khỏi ví một số tiền, nâng lên về phía ông. - Đây là lương tháng cuối của ông.
Người chồng chỉ lắc đầu trong đau khổ, ông ta tựa như khóc tựa như cười. Khóc cho người vợ của mình, cười cũng cho người vợ của mình. Khi những tờ tiền rơi xuống đất, ông lùi từng bước rồi đi mất. Bỏ lại người đàn bà một lần nữa.
Khi tờ tiền cuối cùng rơi xuống, người phụ nữ trong chiếc áo len khóc một lần nữa. Cái gì mà "Không bao giờ chuyện ấy xảy ra lần nữa đâu!", thật nực cười, lời hứa cách đây mấy phút lại như gió thoảng mây bay, người đàn ông ấy cuối cùng lại bỏ rơi bà một lần nữa. Cơn gió tuyết thổi đến, thật lạnh lẽo, bà ôm lấy thân mình nhìn về hướng người đàn ông đi. Bà không phải sân ga luôn có thể đợi tàu trở về nhưng bà đã dành cả cuộc đời của mình để yêu lấy một người đàn ông hai lần thất hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip