-Thuốc-

yeunanaqua của bà nè, nhờ ơn bà thức tỉnh tui tui mới viết tiếp á

  Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đợi và đã đọc.
———————————————

Điện thoại của Angel đang reo liên tục, dạo gần đây Angel thường mất tích cả ngày và trở về vào 1 2h sáng. Thì sau hôm đó chắc ai cũng biết chuyện công việc của hắn chẳng thoải mái gì nhưng điều khó chịu hơn là tên đó cứ trưng ra cái bộ mặt như thể sung sướng lắm. Và hắn cũng ghét thái độ thương hại đấy của những người xung quanh, thật sự mọi người đã cố để thông cảm cho Angel nhưng....

– "Oh No... Vaggie xem tớ tìm thấy gì này..."

Charlie lôi từ trong hộc tủ ra vài viên thuốc xanh đỏ nó giống như... ma tuý?

– "Shit tên đó dám, nếu hắn còn cứ tiếp tục đâm đầu vào mấy thứ này thì hắn sẽ hủy hoại sự cố gắng từ trước tới giờ của cậu"

– "Angel nghe này, tất cả mọi người đều đang cố gắng để mọi thứ tốt hơn và... Charlie, anh không thể ích kỉ như vậy"

Lại một ngày 16 tiếng với hơn 20 con cặc, Angel tã tượi trở về thì thấy Vaggie đang chỉ trích mình vì thứ gì đó, hắn chẳng buồn quan tâm. Giờ một giấc ngủ là ân huệ lớn nhất Chúa ban tặng hắn trước khi đày hắn xuống địa ngục

– "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả và làm ơn, tôi thật sự cần nghỉ ngơi. Nói chuyện sau nhé Vag"

Thái độ thờ ơ củaAngel khiến nàng thiên thần 'thật sự' tức giận, Vaggie sẽ ngăn chặn tất cả những thứ có thể gây ảnh hưởng tới ước mơ và lý tưởng của người mà cô yêu

– "Không, Angel chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện. Ngay bây giờ"

Angel đánh mắt về phía túi thuốc trong tay Vaggie

"Shit tệ thật"

Có vẻ họ đã hiểu lầm đống thuốc trị liệu trầm cảm và rối loạn tâm thần của Angel là ma tuý. mặc cho sự chỉ trích của Vaggie hắn không thể giải thích, cũng không thể thừa nhận rằng cuộc sống của hắn tệ tới mức phải dùng tới thuốc giảm đau và trầm cảm để có thể sống tới bây giờ

Không phải là hắn sợ mọi người lo lắng cho mình, không, Angel chẳng tốt đẹp đến thế. Chỉ là... một bệnh nhân tâm lý không đủ can đảm để thừa nhận căn bệnh của mình. Và... hắn ghét sự thương hại

– "Câm ngay con khốn và trả thuốc cho tao"

– "Không đời nào, dừng ngay việc đó lại"

– "Yeah yeah được rồi tôi là một thằng điếm ích kỉ, đừng xen vào cuộc đời của tôi nữa. Và để tôi yên và làm gì thì làm đi"

Tất nhiên là sau câu nói đó thì đống thuốc bị tiêu hủy, hắn cứ để mọi chuyện tiếp diễn một cách tồi tệ như thế...

——————————————

Thuốc lá và những kí ức kinh tởm cứ hiện lên từng tầng tầng lớp lớp trong làn khói. Angel không thể ngủ được nước mắt mất tự chủ và bắt đầu rơi, thuốc giảm đau và thuốc ngủ đã gần như thay thế cho ma tuý trong cuộc sống của hắn.

Nếu không uống thuốc đều đặn thì chuyện sẽ tệ lắm, cảm giác giống như... cơn sốc thuốc 1 giây trước khi trở thành quỷ. Đúng là cũng ngang ngang với ma tuý.

Hắn ta chứ rấm rức khóc trong chăn, Fat Nuggest dụi dụi vào lông Angel như một lời an ủi. Nếu không có thuốc có khi hắn sẽ không qua khỏi đêm nay, điều gì tệ nhất có thể xảy ra?

– "Tôi sẽ không để điều tệ nhất xảy ra với cậu"

Trong cơn mê man Angel nghe giọng nói trầm ấm, một cái vuốt ve nhẹ nhàng. Nếu còn sức có lẽ Angel sẽ hất bàn tay đó ra và chửi rủa vì đó là điều hắn ghét nhất. Cherri đã đúng "Đừng cố gắng an ủi Angel hãy im lặng và đừng nói gì cả" Angel có lòng tự trọng rất cao và dễ tự ái có lẽ đó cũng là lý do hắn ít khi thể hiện ra mặt sự tuyệt vọng của bản thân

Nhưng với Husk thì khác, cái gã xay xỉn đó có thể chạm tới điểm mềm mỏng nhất trong tâm trí hắn, xoa dịu nó và để hắn chấp nhận sự an ủi dễ thương nào đó từ gã

—————————————-

Thật sự là một đêm kinh khủng với Angel, hắn thức dậy với mồ hôi đầm đìa dính bết vào lông trên người. Nước mắt nước mũi vẫn chảy ròng ròng, có lẽ trong cơn mê hắn đã khóc thảm thương lắm

– "Angel đã nhốt mình trong phòng tắm hơn 1 tiếng rồi..."

– "Đừng lo lắng quá Charlie"

– "Tôi thấy... giống như... cứ như là tôi luôn làm rối tung mọi thứ xung quanh cậu ấy lên, tôi đã sai, tôi đã không kiểm tra kĩ..."

Charlie đã khóc rất nhiều, sau khi biết được từ Husk và Cherri cảm giác tội lỗi dâng trào. Điều tệ nhất với Charlie là cô đã không tin tưởng Angel, nó thật sự rất kinh khủng

– "Tôi đã không tin cậu ấy, tôi đã khiến cậu ấy giận... và tệ hơn nữa là khiến cậu ấy gặp nguy hiểm hức hức..."

Cả Vaggie cũng vậy, họ đều nghĩ mình đã đủ hiểu Angel nhưng mỗi người đều có quá nhiều góc khuất và bản thân thì không phải là một bartender có thể nhìn thấu khách hàng

– "Gì? Mấy người đang khóc lóc cái gì vậy?"

Angel bước ra với cái khăn tắm ngang hông đập tan bầu không khí bức bối khó chịu

– "Lông của tôi bết quá, tôi phải ngâm mình trong bồn cả tiếng trời..."

– "Angel tôi thật sự xin lỗi, tôi biết đoạn này nghe có vẻ quen quen nhưng..."

Angel cười khúc khích, anh biết họ đều là những người bạn tốt

– "Lời xin lỗi được chấp nhận, mặc dù... cô đã đúng"

– "Gì? Gì cơ Angel"

– "phụt...Há Há tôi đã kiểu không thể tin được là mấy người mò ra ma tuý mà tôi giấu nhưng làm sao mà dễ tìm đến thế. Ôi kho báu của tôi vẫn còn và tôi đã chơi hết vào đêm qua rồi. Tôi sẽ chuyển địa điểm giấu khác để tránh mấy người táy máy nữa"

– "Grrr tên này đáng chết..."

– "Không bình tĩnh... Vaggie"

– "Đừng cản tớ Charlie, tớ sẽ lấy đầu cái tên thiên thần đó bằng cây thương này..."

– "Đó là khi cô đuổi kịp tôi đấy, Slut!"

Có lẽ mọi chuyện đã ổn hơn rất nhiều. Vì phía trước còn nhiều thứ thú vị hơn đấy. Husk cười nhẹ nháy mắt với tên nghiện nào đó, ai mà biết đêm qua hai gã đã làm gì.

——————————————

  Xin chào mọi người, thật ra tui cũng không tính viết tiếp đâu nhưng không ngờ cho tới tận bây giờ vẫn còn có người nhớ tới cái fic xàm xàm viết hồi trước của tôi

  Tui muốn xin lỗi vì những người đã lỡ đọc phải cái thứ... gì đó ở chap 1 và chờ đợi tỉ năm cũng không có chap mới. Bởi vì lúc đọc lại tui thấy nó xàm quá và không đủ can đảm để viết tiếp luôn

  Nhưng rất cảm ơn mọi người đã đọc và chờ đợi tác phẩm của tui. Tui thấy vui và cũng thấy có lỗi nên đây là một chap có lẽ là tử tế hơn một chút tặng mọi người ạ. Đã khá lâu rồi không viết lại nên mọi người góp ý tui đón nhận nhé

  Háp pi niu dia =>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip