55

Sau "Sự kiện tự sát", Park Bogum có lẽ thật sự tin Kim Taehyung đã hoàn toàn chết tâm, kể từ đó không hề xuất hiện trước mặt Kim Taehyung cùng Jungkook lần nào nữa. Hai người lại khôi phục cuộc sống yên bình. Lúc nghỉ ngơi, hai người liền ngọt ngào mật nị cùng một chỗ, một chút cũng luyến tiếc chia lìa; lúc đi làm, hai người lại biến thành Kim tổng giám đốc nghiêm cẩn cùng Jeon quản lý chăm chỉ, sự nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, năng lực làm việc của Jungkook cũng nhận được sự khen ngợi của mọi người.

Hai người cuộc sống hằng ngày hạnh phúc mỹ mãn, Kim thị phát triển cũng là càng ngày càng tốt. Đối với người mình yêu, Kim Taehyung đem Jungkook để ở trong lòng đau sủng. Đối với quản lý tài chính, Kim Taehyung không biết nên thưởng làm sao một Jungkook biểu hiện xuất sắc đến như vậy. Jungkook vốn là người có trách nhiệm, hiện tại lại là người yêu của Kim Taehyung, cậu đối Kim thị cũng là thật tâm thật lòng mà trả giá. Kim Taehyung cảm thấy dù có tăng lương cũng không đủ, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem cổ phần của mình ở Kim thị chuyển dời sang tên của Jungkook.

Lúc Kim Taehyung đem quyết định của mình nói với Jungkook, cậu chết sống không đồng ý, lắc đầu như trống bỏi. Dựa theo giá trị cổ phiếu Kim thị tính toán, nếu Jungkook tiếp nhận số cổ phần này của Kim Taehyung, kia lập tức có thể trở thành phú hào số một số hai. Nhưng Jungkook không muốn nhất chính là cùng Kim Taehyung đề cập đến vấn đề tiền bạc. Thậm chí chi tiêu hằng ngày của hai người, Jungkook cũng đều là tận lực dùng tiền lương của mình, lúc mua đồ cũng tranh trả tiền với Kim Taehyung, có đôi khi Jungkook không lay chuyển được Kim Taehyung, còn có khi nổi lên tính giận dỗi trẻ con.

Nhưng Kim Taehyung lần này cũng là quyết tâm phải đem cổ phần công ty chuyển giao cho Jungkook, nhìn thấy Jungkook không đồng ý, anh còn ngàn năm một thuở dùng uy nghiêm của một tổng giám đốc bức ép cậu phải đồng ý. Kết quả hai người liền đối chọi, một người cứng rắn cho, một người chết sống không cần.

"Jungkook, so với việc em vì Kim thị mà trả giá hết thảy, cổ phần công ty thật nhỏ bé không đáng kể, đây đều là những thứ em đáng được nhận." Kim Taehyung sắc mặt nghiêm túc, dù Jungkook có cự tuyệt ra sao cũng phải bắt cậu chấp nhận.

"Em... em không cần cổ phần của anh..." Jungkook không biết như thế nào mới có thể cự tuyệt Kim Taehyung, gấp đến nói chuyện cũng đều nói lắp.

"Jungkook, đó cũng là một chút tâm ý anh dành cho em." Kim Taehyung thấy là dùng cứng rắn không được, lại bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ.

"Em... em không cần cổ phần công ty! Em chỉ cần anh!" Jungkook lập tức hô lên, có lẽ vì trong lòng quá vội, ánh mắt mở to trừng Kim Taehyung, ngữ khí cũng có chút cao. Đây là lần đầu Jungkook ở trước mặt Kim Taehyung tức giận như thế.

"Jungkook..." Kim Taehyung không dự đoán được Jungkook sẽ đột nhiên lớn tiếng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, biểu tình ngốc lăng nhìn cậu.

"A... thực xin lỗi, em không có cố ý nổi giận với anh. Em... em..." Jungkook nghĩ là mình chọc Kim Taehyung sinh khí, nhanh chóng mở miệng nói xin lỗi, trong lòng vốn là lo lắng, hiện tại lại kích động đến ngay cả hốc mắt đều đỏ.

"Jungkook, người không đúng trước là anh, anh sẽ không ép em nhận cổ phần công ty nữa, chúng ta chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi." Kim Taehyung vừa cảm động vừa đau lòng, vươn cánh tay đem Jungkook gắt gao kéo vào trong ngực.

"Ân, em chỉ muốn Kim Taehyung." Jungkook giơ cánh tay lên ôm lấy Kim Taehyung.

Công tác chuyển nhượng cổ phần cần hai bên ký tên, nhưng Jungkook không đồng ý, việc này cũng chỉ có thể như thế qua đi. Kim Taehyung nghĩ nhất định phải hảo hảo yêu thương Jungkook, cả đời đều để ở trong lòng đau sủng, thẳng đến hai người song tấn hoa râm, thẳng đến hai người đi lại tập tễnh, thẳng đến... Chính là nếu có một ngày một người rời đi trước thì sao!? Sinh tử có mệnh, loại sự tình này không phải con người có thể khống chế. Kim Taehyung tìm đến luật sư lập di chúc, nếu có một ngày chính mình mất, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về một người là Jungkook.

Sự việc lập di chúc dĩ nhiên do một mình Kim Taehyung lén lút tiến hành, nếu để cho Jungkook biết, không đồng ý là cái chắc, phỏng chừng còn có thể một mình miên man suy nghĩ. Kim Taehyung chính là muốn cho Jungkook có cuộc sống vui vẻ không lo âu, đến nỗi bản thân không có nửa điểm đau ốm. Hơn nữa từ khi Kim Taehyung cùng Jungkook sống cùng nhau, ngươi sủng ta, ta thương ngươi, hai người săn sóc lẫn nhau, cùng nhau chiếu cố, thân thể Kim Taehyung cường tráng như trâu, Jungkook cũng cường kiện khỏe mạnh. Cho nên, cuộc sống hạnh phúc của hai người đúng thực liền còn có cả đời.

"Taehyung." Tan tầm xong, Jungkook đi đến điểm hẹn gặp Kim Taehyung. Ở tít từ xa đã thấy anh rất nhanh hướng chỗ mình chạy tới, Jungkook không tự giác mà gợi lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn hòa.

Kim Taehyung một tay ôm lấy Jungkook kéo vào trong ngực, trực tiếp hôn lên miệng. Cũng may lúc trước vì tránh nhân viên Kim thị, hai người chọn nơi hẻo lánh để gặp mặt, người qua đường cũng không nhiều, bằng không Jungkook cũng không dám để Kim Taehyung muốn làm gì thì làm.

"Không..đừng!" Bất quá Kim Taehyung được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay cũng đã mò đến quần áo trên người Jungkook, cậu vẫn là nhanh chóng đẩy anh ra.

"Hôn thêm một cái nha!" Kim Taehyung lại cợt nhả mà ghé qua, ngậm lấy môi Jungkook hung hăng mút một hơi, mới cảm thấy mỹ mãn mà choàng lấy vai cậu đi về phía xe.

"Cơm chiều muốn ăn cái gì!?" Hai người lên xe, Jungkook thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Kim Taehyung.

"Hôm nay chúng ta không ăn cơm ở nhà. Ba mẹ anh vừa từ nước ngoài trở về, họ muốn gặp gặp em, chúng ta vừa lúc thuận tiện đi ăn nhờ một bữa." Kim Taehyung một bên lái xe một bên thuận miệng trả lời.

"A! Ba mẹ anh!?" Jungkook lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình ngơ ngác hỏi lại.

"Sao vậy!? Anh cũng không phải từ tảng đá chui ra, đương nhiên sẽ có ba mẹ." Kim Taehyung không quá để ý phản ứng của Jungkook, còn cảm thấy rất buồn cười mà cố ý đùa một câu.

"Dừng xe dừng xe! Anh mau dừng xe đi!" Jungkook đột nhiên dùng sức phát vào cánh tay Kim Taehyung bắt anh dừng xe.

"Có chuyện gì sao!?" Kim Taehyung hoảng sợ, không rõ cho nên nhanh chóng ngừng xe lại.

"Anh... Anh dù sao cũng nên nói trước với em một tiếng chứ, em... em ngay cả quần áo cũng không kịp thay..." Jungkook hoang mang rối loạn, chỉnh chỉnh lại ống tay áo của mình.

"Ba mẹ anh trước nay đều sống ở nước ngoài với anh hai, vừa nghe nói anh tìm được một người yêu vừa ôn nhu biết săn sóc, lại còn đặc biệt có năng lực, liền lập tức bay trở về muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có bản lỉnh như vậy, làm cho con của bọn họ yêu đến mất hồn, suốt ngày khen lấy không ngừng." Kim Taehyung nhẹ nhàng thở ra, cười đè lại hai bàn tay đang bối rối sửa sang lại quần áo của Jungkook.

"Nhưng mà..." Đột nhiên đi gặp cha mẹ Kim Taehyung, Jungkook khẩn trương đến vô pháp bình tĩnh được.

"Đừng có nhưng mà, Jungkook em tốt như thế, ba mẹ anh nhất định sẽ thích em. Sắp đến giờ hẹn với họ rồi, em ổn định chỗ ngồi đi, anh lái xe." Kim Taehyung nghiêng đầu ở bên môi Jungkook đặt xuống một nụ hôn trấn an, sau đó thẳng lưng tiếp tục lái xe.

Đối với chuyện gặp mặt ngày hôm nay, đương nhiên là Kim Taehyung đã sớm có kế hoạch, chỉ là sợ Jungkook sẽ khẩn trương, cho nên ở trước lúc đi mới nói cho cậu biết. Vốn là cha mẹ Kim Taehyung tính ra nhà hàng ăn cơm tiện thể xem Jungkook dài ngắn ra sao, nhưng Kim Taehyung muốn an bài ở nhà, để cho Jungkook ngay từ đầu liền hòa nhập vào gia đình của mình.

"Ba." Hai người lái xe đến nhà cha mẹ Kim Taehyung, vừa vào nhà Kim Taehyung đã thấy cha mình ngồi trên ghế sofa, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi.

"Ân." Ông Kim gật gật đầu, xem như biết Kim Taehyung đã về, mặt không đổi sắc ngắm nhìn Jungkook đang đứng bên cạnh anh.

"Ba, đây là Jungkook." Kim Taehyung vội vàng giới thiệu.

"Chủ... Chủ tịch, không cháu...cháu...chào bác... bác trai." Jungkook thật cẩn thận nhìn lại ông Kim, khẩn trương đến lòng bàn tay thẳng đổ mồ hôi lạnh. Kim Taehyung là tổng giám đốc Kim thị, còn ông Kim mới là BOSS chân chính ở phía sau. Tuy rằng vài năm gần đây chuyện của công ty đã được giao cho Kim Taehyung xử lý, ông rất ít xuất hiện trong công ty, nhưng vị chủ tịch nghiêm túc bất cẩu kim tiếu này vẫn được mỗi nhân viên trong Kim thị kính nể. Ông Kim giờ phút này tỏ ra nghiêm túc cao thấp đánh giá Jungkook, lại làm cho cậu khẩn trương đến không biết nên làm sao mới tốt.

Ông Kim thấy Jungkook bộ dáng chân tay luốn cuống, bất mãn nhíu mày.

"Taehyung!" Bà Kim từ nhà bếp đi ra trông thấy đứa con lâu ngày không gặp liền cao hứng gọi.

"Mẹ! Đây chính là Jungkook người mà con thường nói với mẹ đó." Kim Taehyung kéo Jungkook đi qua, đầu tiên là ôm lấy mẫu thân, sau đó lại nhanh chóng giới thiệu Jungkook với mẹ mình.

"Bác... cháu chào bác gái." Jungkook vẫn khẩn trương như trước, nói chuyện còn là có chút lắp.

"Ân. Được rồi, đều ngồi xuống đi." Bà Kim thản nhiên lên tiếng, tuy rằng không giống ông Kim biểu tình bất mãn hiện lên trên mặt, nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng không cao hứng lắm.

Kim Taehyung từ lâu đã nói ra tính hướng của mình, lúc bắt đầu cha mẹ còn phản đối, nhưng chuyện tính hướng không phải chỉ giáo huấn hai ba câu là có thể thay đổi, sau đó cũng liền ngầm đồng ý. Lúc trước khi Kim Taehyung cùng Park Bogum kết giao, Kim Taehyung cũng mang Park Bogum đi gặp qua cha mẹ, chẳng qua lúc ấy là ở trong nhà hàng. Cha mẹ Park Bogum cũng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, từ nhỏ Park Bogum đã theo cha mẹ đi tiếp khách, cho nên khi nhìn thấy cha mẹ Kim Taehyung đương nhiên không có khẩn trương như là Jungkook. Park Bogum khuôn mặt lẫn bộ dạng đều xinh đẹp, miệng lại ngọt, mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất lúc mới gặp cha mẹ Kim Taehyung là đặc biệt cao hứng. Nhưng Jungkook lại khẩn trương đến ngay cả nói chuyện đều nói lắp, làm cho cha mẹ Kim Taehyung ngay từ đầu đã không lưu lại ấn tượng tốt.

Jungkook nhìn thấy cha mẹ Kim Taehyung đối với mình không thực vừa lòng, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống trên ghế sofa, một chút cũng không dám lộn xộn.

"Ta nghe Kim Taehyung nói con ở Kim thị đảm nhiệm chức quản lý tài chính!?" Jungkook khẩn trương làm cho ông Kim càng ngày càng bất mãn, sắc mặt âm trầm lãnh đạm hỏi. Lúc trước ông gọi điện thoại nghe Kim Taehyung nói năng lực làm việc của Jungkook xuất sắc ra sao, hiện tại ông Kim thực hoài nghi con mắt nhìn nhân tài của con mình, có lẽ vì thích Jungkook mà làm việc thiên vị, chứ một người ngay cả nói chuyện với trưởng bối cũng nói lắp như vậy thì làm sao có thể giữ chức vị quan trọng kia.

"Dạ phải" Jungkook nhanh chóng gật đầu đáp.

Kế tiếp, ông Kim bắt đầu đưa ra một số câu hỏi chuyên về lĩnh vực tài chính mà hỏi Jungkook. Ông Kim đã tính dù Kim Taehyung có bao nhiêu yêu thích Jungkook đi nữa, nhưng nếu cậu không có năng lực công tác, cũng sẽ tuyệt đối cắt đi chức quản lý tài chính này của cậu.

Bởi vì nghi ngờ năng lực làm việc của Jungkook, cho nên ngay từ đầu ông Kim đưa ra vấn đề rất dễ, không nghĩ tới Jungkook trả lời thật thuận lợi. Ông Kim liền bắt đầu chậm rãi gia tăng độ khó của câu hỏi.

Jungkook được ông Kim hỏi những vấn đề chuyên về lĩnh vực của mình, ngược lại không có khẩn trương như lúc đầu, cảm xúc từ từ ổn định lại, lúc sau vấn đề càng khó thì càng trả lời trôi chảy.

Biểu tình ông Kim từ cau mày thành giản ra, càng hỏi càng vừa lòng gật đầu.

"Cũng là con tinh mắt, tuệ nhãn thức nhân tài a!" Câu hỏi chấm dứt, ông Kim cười tươi như hoa vỗ vỗ bả vai con trai.

"Ba, không phải con nói rồi sao, Jungkook là quản lý tài chính giỏi nhất từ trước tới nay của Kim thị!" Kim Taehyung mặt đầy kiêu ngạo ôm lấy Jungkook.

"Này..." Jungkook ngượng ngùng giơ cánh tay lên cản cái ôm của Kim Taehyung.

"Kim Taehyung ba nói cho con biết, một ngày nào đó nếu mà Jungkook từ chức, cái chức tổng giám đốc đó của con cũng khỏi làm luôn đi." Không khí buổi nói chuyện đã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí ngay cả người luôn nghiêm túc như ông Kim cũng bắt đầu nói đùa.

"Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi đi chuẩn bị cơm chiều." Vẫn luôn yên lặng không nói, bà Kim từ trên ghế sofa đứng dậy.

"Bác gái, để con giúp bác." Jungkook cũng lập tức đứng lên.

"Con biết nấu cơm!?" Kim mẫu giật mình mở to hai mắt nhìn. Vừa rồi lúc mới gặp Jungkook bộ dáng không biết làm sao, làm bà đối cậu cũng không phải thực vừa lòng, nhưng sau đó qua khảo nghiệm của ông Kim, biểu hiện xuất sắc của cậu làm trong lòng bà coi như là lọt qua cửa. Nhưng người này còn có thể vào bếp!? Bà Kim trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi.

"Mẹ, mẹ xem con béo mập như vậy, toàn bộ là do Jungkook nấu cơm ăn quá ngon đó." Không đợi Jungkook trả lời, Kim Taehyung dùng hai tay ngắt lên mặt mình, cố gắng chứng minh là mình thật sự béo tốt.

"Con tối ngày chỉ biết đùa giỡn! Jungkook vậy con liền theo bác vào nhà bếp đi." Kim mẫu chụp lại hai tay Kim Taehyung đang tự bẹo má mình, kêu Jungkook theo mình đi vào nhà bếp.

Lấy điều kiện Kim gia muốn mướn đầu bếp dạng nào lại không được, nhưng bà Kim cảm thấy khẩu vị người trong nhà vẫn là bà hiểu rõ nhất, bữa ăn hàng ngày đều đích thân đi làm, tích lũy ngày tháng, trù nghệ của bà cũng là tương đương rất cao. Bà Kim để cho Jungkook theo tới nhà bếp là muốn xem trù nghệ của cậu như thế nào, vừa lúc bởi vì hôm nay Kim Taehyung về nhà ăn cơm, bà cũng chuẩn bị nấu rất nhiều món, một người sẽ rất bận rộn, liền đem vài đồ vật giao cho Jungkook xử lý.

"Người trong nghề tường tận, người ngoài nghề đứng chơi". Sau khi Jungkook xào vài món rau, bà Kim liền nhận định cậu đúng thật "Biết nấu cơm", hơn nữa vô luận là phối hợp ra sao, đều đặc biệt phù hợp với khẩu vị Kim Taehyung yêu thích. Bà Kim biết việc này tuyệt đối là do hằng ngày quan sát tỉ mỉ mới có, cho nên bằng vào điểm này cũng đã làm cho bà đối Jungkook cực kỳ vừa lòng.

Tới lúc bốn người ngồi quây quần bên mâm cơm chiều, thái độ của cha mẹ Kim Taehyung đối đãi Jungkook đã quay phắt 180 độ, ông Kim thường cùng Jungkook thảo luận về tình hình kinh doanh ở công ty, bà Kim thì cùng cậu tán gẫu một chút các loại sách dạy nấu ăn cùng trù nghệ tâm đắc.

"Ba mẹ, hai người bớt tranh cãi được không!? Jungkook cũng không có thời gian ăn cơm!" Vẫn luôn không có phản ứng, Kim Taehyung đột nhiên oán giận một tiếng, cầm lấy đũa gắp vào bát Jungkook một ít đồ ăn.

"Không sao không sao, em không đói bụng." Jungkook lập tức vừa lắc đầu vừa xua tay.

"Cái gì không đói bụng! Không được nói chuyện, mau ăn đi cơm!" Kim Taehyung cố ý giả bộ dáng hung hăng răn dạy Jungkook một câu.

"A." Bị Kim Taehyung mắng hung như thế, Jungkook thật đúng là liền ngoan ngoãn cuối đầu ăn cơm.

Cha mẹ Kim Taehyung thấy động tác của hai người liền nhìn nhau cùng cười.

"Jungkook, ăn nhiều một chút." Bà Kim cũng gắp chút đồ ăn bỏ vào trong bát Jungkook.

"Cảm ơn bác gái." Jungkook nhanh mở miệng nói tạ.
"A!?" Jungkook chậm nửa nhịp đích không có kịp phản ứng.

"Nhanh lên kêu ba mẹ!" Ở dưới bàn ăn, Kim Taehyung nhẹ nhàng đá chân Jungkook một cái.

"Dạ... Ba, mẹ..." Jungkook còn có chút không hiểu, tạm dừng một chút rồi mới lấy dũng khí gọi.

"Haha...con dâu ngoan!" Cha mẹ Kim Taehyung đồng thời cười đến vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #vkook