VOLUME 2 - VERSE 45
VOLUME 2 – VERSE 45
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Korn từ trên hành lang nhìn ra ngoài, không khí bên ngoài rất yên bình, chỉ là bầu trời bởi vì kết giới thật lớn mà lộ ra có chút mờ tối. Từ kết giới này xuất hiện bắt đầu đã có gần mười ngày, bên trong kết giới tuy rằng an bình trước sau như một, thế nhưng bầu trời mờ tối lại áp lực tâm tình người. Không biết bên ngoài tình hình thế nào, Lăng và Augustine đều đã rời khỏi sáu ngày, tuy rằng hai người kia đều không phải là nhân vật lợi hại thường thế nhưng Korn vẫn là không khỏi lo lắng, lo lắng —— người thân của mình.
"Korn thiếu gia." Thanh âm từ phía sau truyền đến, Korn đã thành thói quen loại phương thức đi lại im hơi lặng tiếng này của huyết tộc, quay đầu lại thấy Meyera và huyết tộc khác chưa từng thấy qua đứng chung một chỗ.
"Meyera đại nhân." Korn gật đầu hành lễ, "Vị này chính là?"
"Thiếu gia còn chưa từng thấy qua đi, đây là hầu tước Stephenson Wright."
"Ngài khỏe, Wright hầu tước các hạ."
"Đây là con trai đã định của Dysseus điện hạ trong tin đồn, em trai thật của chủ nhân?" Stephen đi tiến thêm một bước, tỉ mỉ ngắm, sau đó lộ ra mỉm cười vô cùng ôn hòa, "Lớn lên rất đáng yêu."
"Cảm ơn." Korn thành thạo mà dùng nụ cười đáp lại, "Ngài là tới làm việc sao? Thế nhưng hiện tại Lăng điện hạ và Augustine đại nhân đều không ở."
"Là tới làm việc, chẳng qua không phải là tới tìm bọn họ." Mỉm cười của Stephen làm Korn khá có cảm giác đối mặt những cha xứ trong thần học viện đó, "Roy để cho ta tới kiểm tra công khóa của ngươi. Lăng và Augustine không ở, hắn và Howard hiện tại bận rộn không phân thân ra được."
"Là thế này phải không? Vậy ta đây thì đi đưa cho ngài."
"Không quan hệ, ta cùng đi phòng sách với ngươi tốt rồi, ta thuận tiện liền có thể tâm sự, thoạt nhìn ngươi có việc muốn hỏi."
"A, đúng vậy." Korn gật đầu. Meyera ở sau khi hỏi Korn thực đơn bữa tối một chút liền rời đi, còn dư lại hai người ở trong kiến trúc phức tạp giống như giải sầu vậy từ từ đi tới.
"Bên ngoài tình huống thế nào? Lăng điện hạ và Augustine đại nhân bọn họ không có việc gì chớ?"
"Ha hả, vừa mở miệng hỏi chính là Lăng và Augustine, mà không phải là cái khác sao?"
Korn im miệng đi mấy bước, "Thế nhưng ta với cái khác cũng không có cảm thụ quá rõ ràng. Cho dù rất nhanh thì sẽ trở thành huyết tộc, so với toàn bộ huyết tộc, ta vẫn là càng quan tâm sự an toàn của người sắp trở thành người nhà của ta —— sợ rằng ta nói như vậy, lại phải bị thầy Roy thuyết giáo."
"Ta ngược lại không cho là suy nghĩ của ngươi có lỗi gì." Stephen nhún nhún vai, "Ích kỷ vốn chính là bản tính của huyết tộc, so với những đồ cực kỳ xa xôi đó, đồ thuộc về mình đương nhiên càng quan trọng. Ta cho tới bây giờ chính là nghĩ như thế. Số phận của toàn bộ chủng tộc, đó chẳng qua là bởi vì số phận quan hệ thứ chính mình coi trọng cho nên mới cần quan tâm."
"Là thế này phải không?" Korn nghĩ ngợi lời của Stephen, "... Ừm, có lẽ đích xác là như vậy."
"Chúng ta cũng không phải là thượng đế bác ái gì."
"Chúng ta không phải." Korn công nhận mà lặp lại, "Như vậy ngài ban nãy thì tại sao nói ta vừa mở miệng hỏi không phải là khác chứ?"
"Korn, " Stephen cười híp mắt, "Xem ra học hành của ngươi còn cần tăng mạnh, ta sau khi trở về sẽ nói cho Roy."
Vẻ mặt Korn cứng đờ, có chút theo không kịp đề tài.
"Huyết giới xảy ra chuyện lớn như thế, ngươi cảm thấy Dysseus điện hạ sẽ mặc kệ không lo sao?"
Lời Stephen vừa nói ra, thiếu niên tóc đen lập tức mở to hai mắt, "Ngài là nói Dysseus chủ nhân tới sao? Thì ở huyết giới?"
"Đúng vậy, điện hạ đến sau đó là quân đội cũng đã tới, cho nên yên tâm, không có việc gì." Stephen cười trả lời, đưa tay sờ sờ đầu cậu ta. Korn tuổi không sai biệt lắm với lúc ban đầu nhìn thấy Lăng, thế nhưng tính cách của hai người không thể nghi ngờ khác biệt thật lớn. Lăng những dáng dấp đơn thuần nhu nhược đó đều là ngụy trang của ác ma nhỏ, nhưng thiếu niên đi ra từ thần học viện này trong sáng ngay thẳng lại giống như là từ trong xương cốt lộ ra. Chẳng qua căn cứ vào tin đồn, trong thể xác nhân loại của cậu ta chứa là linh hồn của ma vật, hắc ám tới từ Ma giới lẽ nào thì ở trong mười mấy năm này bị rửa đi? Hay là nói...
Mỉm cười trên mặt Stephen vẫn hiền lành như cũ.
"Quân của Dysseus điện hạ đã bao vây người xâm lấn."
"Nói cách khác rất nhanh là có thể đạt được thắng lợi rồi?"
"Này nhưng khó nói, dựa theo chiến báo, điện hạ hình như đã ở chỗ đó bao vây hai ngày rồi, thoạt nhìn giống như đang chờ cái gì."
"Phải không..." Korn thu tầm mắt về về đến ngay phía trước, vùng xung quanh lông mày hơi hơi nhăn. Mưu tính sâu xa của Dysseus dĩ nhiên không phải cậu ta có thể so sánh, thế nhưng chí ít cậu ta hẳn là cố gắng dựa theo hành vi của Dysseus đi lý giải ý nghĩ của chủ nhân cậu ta, sau đó đủ khả năng mà giúp đỡ y.
Dysseus sẽ đang chờ cái gì? Đã thắng lợi trong tầm mắt quân đội không cần chờ đợi tiếp viện hoặc là lương thảo, nếu như không phải là đang chờ vật tư của phe mình, như vậy lẽ nào những thứ này cũng không phải là tất cả kẻ địch ý đồ xâm chiếm huyết giới? Còn sẽ có càng nhiều quân đội Ma giới, Dysseus dự định một lưới bắt hết sao?
Korn cảm thấy này đáp án đích xác có khả năng, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nếu như là như vậy, cũng không có cần thiết lưu những địch nhân kia lại huyết giới, toàn bộ đưa về Ma giới hoặc dứt khoát giết, nói chung không nên để cho quân đội của kẻ địch hội hợp.
Như vậy trừ cái đó ra còn có đáp án gì? Trong cả chuyện còn có đầu mối gì, bản thân mình biết, về Dysseus, về huyết tộc, về...
Korn bỗng nhiên ngẩn ra, cậu ta biết cậu ta quên cái gì rồi! Thiên sứ, ở Vatican đã từng muốn bắt đi mình, Dysseus lúc ban đầu xuất hiện ở Vatican cũng là bởi vì thiên sứ, những sinh vật Thiên giới đó vẫn luôn cùng một nhịp thở với cả sự kiện. Mục đích của bọn họ hẳn là không phải là đơn thuần vì bắt Dysseus, mà là muốn mang đả kích cho thế lực đối địch của mình. Nếu như trong đó cũng bao gồm huyết tộc, như vậy bọn họ nhất định sẽ không buông tha cơ hội tốt tuyệt đối nội loạn trong bóng tối. Dysseus có lẽ chính là đang chờ cái này, cho nên mới từ Ma giới mang đại quân, không chỉ có là vì đẩy lùi những ma vật đó, còn vì bảo vệ huyết giới trong tiến công của thiên sứ sắp tới!
"Xem ra ngươi đã nghĩ ra được đáp án?" Thanh âm của Stephen vang lên lần nữa, Korn hoàn hồn, phát hiện bất tri bất giác bọn họ đã đi một đoạn lớn, "Cho nên Lăng và Augustine tạm thời hồi lâu mà cũng không về được, bọn họ muốn lưu lại lâu đài Vatican Pyle chú ý tình huống."
"Ừm..." Korn hình như còn đang suy nghĩ gì, đi chừng mười bước mới ngẩng đầu, "Wright các hạ, có thể xin ngài chuyển cáo thầy Roy nói ta muốn rời đi huyết giới sao?"
"Không thành vấn đề, chẳng qua ta muốn cùng đi với ngươi."
"Ôi?"
"Đương nhiên không thể để cho ngươi một người rời khỏi huyết giới, ngộ nhỡ bị thương, lửa giận của Dysseus điện hạ chúng ta những hạng người vô danh này thực sự gánh vác không nổi." Trong lời Stephen nói hình như nói đến hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng trong giọng nói lại một chút cũng nghe không ra, "Hơn nữa không có huyết tộc làm bạn với ngươi, lẽ nào ngươi muốn đi bộ ra trời băng đất tuyết phía ngoài?"
"Đây chính là cái vấn đề, thế nhưng... Ngài không hỏi ta đi nơi đó sao?"
"Vô luận đi nơi đó, có cha xứ chăm sóc lúc nào cũng là một chuyện tốt."
Dưới chân Korn chợt lảo đảo một cái.
"... Ngài, ngài mới vừa nói gì?" Thiếu niên ổn định bước chân, ngây ngốc nhìn người bên cạnh.
"Ta là cha xứ, hơn nữa còn là cha xứ biết đuổi ma. Không tin ngươi có thể đi quảng trường XX của thành phố XX của Pháp hỏi một chút, phần lớn cư dân đều biết một cha xứ tiêu diệt quỷ hút máu." Mỉm cười trên mặt Stephen giống như là đang tự hào vì thân phận "cha xứ" Của mình, một lát sau hắn lần thứ hai đưa tay sờ sờ Korn dại ra, lần này Korn rốt cuộc phát hiện được chuyện không bình thường.
"Tay ngài, không phải là lạnh lẽo!"
Stephen gật đầu, "Đây là tính chất đặc biệt của ta, ta cũng rất chờ mong một huyết tộc có linh hồn ma vật sẽ có tính chất đặc biệt làm người ta kinh ngạc thế nào."
Korn cười một chút, "Chính là ngài là hầu tước, ở vào thời điểm này rời khỏi không quan hệ sao?"
"Trong lâu đài Blood-ret Bat có Roy và Theodore thì đã vô cùng náo nhiệt, cũng vừa lúc có thể để cho Roy cho Theodore thực hiện chút áp lực, dù sao kỳ vọng của điện hạ với hắn rất cao."
"... Ta đột nhiên cảm thấy ngài vừa bắt đầu chính là vì mục đích này mới tới tìm ta."
"Không, ta là tới kiểm tra bài tập của ngươi, chỉ có điều lâm thời đang tiến hành đến bộ phận thực tiễn rồi."
Stephen vẫn như cũ thân sĩ mỉm cười, chỉ là hiện tại khán giả của nó đã sản sinh định nghĩa mới với hàm nghĩa của nó.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: Năm mới ngày đầu tiên, ta hoa lệ mà phát sốt bị cảm
Đây rốt cuộc là thế đạo gì a, trở lại một cái thì cảm mạo, Thượng Hải làm sao lạnh như thế, 55555555
Bình luận ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip