Hệ Liệt Danh Môn Trận II: Khống Chế
Cửa tiệm hoa Bie'gie số nhà 451 cuối ngõ Quảng Hàm mở được một tháng thôi chẳng bao giờ có khách. Cũng không hẳn. Ít nhất trong mắt hàng xóm – những chiếc camera chạy bằng cơm khẳng định như vậy. Chủ tiệm là một người phụ nữ từ nơi khác đến, không hay ra ngoài tiếp xúc với người xung quanh.
Cô ta rất cao, ít nhất phải 1m9, mỗi lần đi qua tiệm có thể thấy cô ta tưới hoa hay tỉa cành qua khung cửa kính, rất nhiều lần cô ta cụng đầu vào quạt trần. Không ai biết cô ta bao nhiêu tuổi, nhưng cô ta rất xinh đẹp, tại sao ấy à? Mặc dù là nhà ở cuối ngõ, nhưng cánh đàn ông trong ngõ đều vô tình cố ý có việc lượn một vòng qua chỉ để ngắm một cái. Cũng chính vì thế, cánh chị em trong ngõ đều không ưa, hay đem cô ta ra làm chủ đề bàn tán.
10 giờ đêm.
Cô ta nhìn đồng hồ rồi dọn dẹp đóng cửa tiệm, tắt đèn, thay tạp dề mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt, mái tóc đen dài thẳng buộc cao, cầm theo một chiếc ô rồi đi ra khỏi nhà từ cửa sau, thông thẳng sang ngõ đối diện – ngõ phố Đen hoạt động về đêm mới bắt đầu hoạt động, như một khẩu lệnh ngầm, bước chân cô đi qua nhà nào đến đâu là nhà đó không hẹn mà cùng nhau sáng đèn.
Cô ta bật ô lên, như biết trước được thời tiết, vừa đi ra khỏi ngõ phố Đen, một cơn mưa đổ xuống.
Đứng cạnh cột đèn giao thông nhìn về hướng đường, từ phía xa, một chiếc Lamborghini đang tiến lại, dừng ngay trước mặt cô ta.
- Cô Trì!
Nhấc chân đi đến, mở cửa xe ra, cô ta hơi cúi người, một tay giữ ô, một tay đưa ra phía trước, nắm lấy bàn tay người bên trong đỡ xuống xe. Người bên trong là một thiếu nữ trẻ, tuổi mới 16, mặc một chiếc đầm đỏ xẻ tà kim sa dài đến mắt cá, khuôn mặt trang điểm đậm tạo cảm giác già dặn đi vài tuổi. Cô ta cung kính kéo nhẹ tay nàng đứng sát mình lại để không dính mưa.
Trì Chi – nàng là học sinh mà cô ta nhận dạy thêm gần đây vào mỗi 10h đêm, là một kẻ cao ngạo nên nàng ta không muốn bị bạn bè phát hiện là người kém cỏi, nên việc đi học thêm này là bí mật. Không chỉ dạy Trì Chi, trước đây cô ta còn hướng dẫn cho 5 người học sinh khác nữa, bây giờ đã "xuất sư".
Cô ta há miệng định nói, bất chợt một tiếng xé rách vang lên dứt khoát, cảm giác nhói đột ngột ở bụng làm cô ta sững người 3 giây. Sau 3 giây ngắn ngủi, cô ta mới từ từ nhìn xuống, bàn tay thon dài trắng muốt của nàng vẫn còn nằm trên cán dao từ từ buông ra, rút khăn lau vết máu dính trên mu tay. Cô ta không tin được mình lại bị cô tiểu thư mình dạy dỗ suốt 1 tháng nay giết.
- Cô Trì? Tại sao lại làm thế?
Trì Chi ánh mắt trở lên sắc bén, tàn nhẫn mà một cô bé 16 tuổi bình thường không nên có, bàn tay giơ lên vuốt má cô ta.
- Cô giáo, cám ơn cô một tháng qua đã giúp đỡ em rất nhiều.
Cô ta lảo đảo khuỵu xuống, hai gã vệ sĩ trong xe bước ra, xách hai bên nách để cô ta đứng vững nhìn thẳng vào Trì Chi.
- Tuy em rất thích cô, nhưng có người không thích cô, muốn cô phải chết.
Cô ta nhìn Trì Chi bắt đầu nhòe đi, bàn tay ôm bụng máu đang chảy không ngừng.
- Là... ai?
Trì Chi không nói, búng tay, hai vệ sĩ liền lôi cô ta vào trong xe. Cô ta bị đuối, choáng đến ngất đi. Chiếc xe lao vút đi. Hơi thở của cô ta ngày một yếu dần.
Khi mở mắt, cô ta đã nằm trên một cái hố đầy xác chết, bên trên đang có máy xúc đất phủ xuống. Cái hố này phải to gần hai chục mét vuông. Có ánh đèn pin rọi xuống kiểm tra, cô ta giật mình nhưng không hoảng, vẫn nằm im bất động không nhúc nhích.
Vết thương ở bụng tuy chảy nhiều máu nhưng Trì Chi chân yếu tay mềm, đâm 1 nhát ấy không đủ sâu, chỉ ở phần mềm, nếu không bây giờ cô đã lên bàn thờ ngồi rồi. Lúc đó biết không thể thoát khỏi hai gã đô con kia, cô liền đánh luôn bài ngất, một là để nghe ngóng hai là đỡ rủi ro bị xiên nhát nữa. Không ngờ trên đường cũng chẳng nghe được điều gì, nàng cũng không đâm thêm nhát nào mà trực tiếp ném cô ta vào cái hố này, may mà có đống xác làm đệm nên cô ta cũng không bị xước xát nào.
Phía trên loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, cô cố gắng lắng nghe xem, nhưng cơn mưa bắt đầu trở lên nặng hạt át hết tiếng, cô không thể biết họ đang nói gì. Chỉ đoán được có hai người đàn ông. Và cả hai đang lái hai chiếc máy xúc để chôn cái hố này.
- ... Cứ..u...
Một tiếng rên rỉ ngay bên cạnh cô, liếc mắt sang, chỉ lờ mờ thấy được có người đang động đậy. Thì ra ngoài cô ta vẫn còn một người sống.
Qua giọng nói, cô đoán đối phương xấp xỉ tuổi mình, liền hỏi thẳng:
- Anh là ai? Tại sao chúng ta lại ở đây..?
Đối phương nặng nhọc thốt ra vài từ rời rạc:
- Nguyễn...Nguyễn...
Một tiếng Ầm!!! cắt ngang.
Tiếng máy xúc bên trên đã ngừng, một cơn gió rít to cuốn một cái cây xoan gần đấy đổ xuống, mắc ngang qua dây điện rồi ập lên một chiếc máy, giật chết người lái bên trong. Nước mưa chảy xuống hố, từ từ dâng lên. Kẻ lái máy còn lại hô to, láo nháo cuống cuồng lên. Hắn xuống tìm cách lôi người đàn ông kia ra, mang lên xe ô tô, không thể gọi 115 đến đây được, gã đành phải tự chở đến bệnh viện cấp cứu gấp.
Nếu như cô đoán không nhầm, đây là hố cấm, nơi xử lí những thi thể thải ra từ các vụ thanh trừng tổ chức.
Những người chết ở đây đều mang một bí mật lớn nào đó xuống mồ. Kể cả cô ta cũng không tha. Không biết có ai liên đới đến cô ta không, hay là chết vì việc khác. Chính mình đang nằm trên những cái xác đang phân hủy, cô không khỏi lạnh người.
Tiếng máy động cơ nổ ầm ầm đi xa, cô ta biết cơ hội thoát ra đến rồi, liền nhỏm dậy, trèo lên khỏi miệng hố. Một bàn tay tóm lấy chân cô ta giật lại.
- Cứ..u...tô..i...
Cái gã phiền phức này, cô ta nghĩ thầm.
Xem ra, phải để gã này sống điều tra vụ này rồi.
*
Lúc này, ở tiệm hoa, một đám người bịt mặt lục soát tung mọi đồ đạc. Trì Chi đứng một bên cắn móng tay sốt ruột ra mặt. Đến bây giờ vẫn chưa tìm được chiếc laptop của cô giáo. Một ngày trước nàng gửi một tệp bài tập nhờ cô ta kiểm tra, không nghĩ lại gửi nhầm cả tài liệu mật. Đến khi nhận ra thì không thể thu hồi. Không biết cô giáo đã đọc được bao nhiêu, đã đưa cho ai chưa. Nàng không thể để những tư liệu này rơi vào tay kẻ khác.
- Cô Trì, không thấy laptop nào cả, không lẽ ả ta đã giấu đi rồi?
- Cô Trì, có nên tiếp tục tìm không? Chúng ta đã ở đây hơn 1 tiếng rồi. Có ngóc ngách nào chúng tôi cũng đã tìm hết rồi.
Trì Chi đầu óc rối mù nhưng ngoài mặt cố bình tĩnh. Cô ta gọi cho một trong hai kẻ đang phụ trách chôn người, hắn vội vàng nói:
- Chúng tôi gặp sự cố, anh tôi bị giật điện, giờ đang ở bệnh viện cấp cứu.
Như linh cảm điều gì, Trì Chi nghiến răng:
- Đồ ăn hại, mau quay lại kiểm tra có thiếu cái xác nào không?!!!
Đáng tiếc đã chậm, khi tất cả quay lại thì hố chôn đã thiếu 2 cái xác không cánh mà bay.
*
Lúc này, cô và gã đã ra khỏi thành phố.
Cô ta không trở về tiệm hoa, nơi đó không còn an toàn nữa. May thay gã đàn ông cô ta cứu có một căn nhà bí mật, cả hai liền bắt xe để đi đến. Cách thành phố 10 cây số trên một ngọn núi hẻo lánh, có một căn biệt thự độc vãng.
Một kẻ xây được nơi này, không phải người có thân phận bình thường, nghĩ vậy cô cũng cẩn trọng hơn.
Cô ta kiểm tra trên người gã không hề có vết thương nào, nhưng miệng lại đầy máu đã khô. Không lẽ bị hạ độc?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi sa sầm mặt lại. Cô cũng không phải bác sĩ, làm sao để cứu gã. Gã là manh mối để cô ta tìm ra kẻ muốn giết mình. Nếu không tìm được, không lẽ cả đời cô ta phải trốn chui trốn lủi trong bóng tối?
Từ khi lên 11 tuổi, cô ta bắt đầu sử dụng tên giả để tồn tại. Không có nhà, không người thân, cô ta quyết định đến cô nhi ở. Cô ta tìm hiểu rất kĩ, cô nhi Sắc Non này được rất nhiều mạnh thường quân đến tài trợ, không những thế, bởi số tiền tài trợ rất lớn, những đứa trẻ trong cô nhi viện này được dạy dỗ rất tốt, nghe đồn được đào tạo rất nhiều người mà giới giàu không con đến đây nhận nuôi. Cô ta muốn đổi đời, học cách lấy lòng người lớn, dựa vào sự thông minh và khuôn mặt xinh xắn cười tươi, thành công ghi điểm được một gia đình khá giả nhận nuôi.
- Từ nay con sẽ là người một nhà với chúng ta. Mang họ Lê, Lê Kiều.
Cứ ngỡ đời cô ta như vậy đã có kết thúc êm đẹp, nhưng đến nơi mới biết, người ba trong miệng cô ta gọi lại là kẻ biến thái, hắn nhận nuôi cô chỉ để chờ cô ta đủ tuổi sẽ làm công cụ cho những mối giao dịch ngầm của ông ta.
Ít nhất trong 7 năm, ông ta không làm gì cô, nhưng lại thuê người đào tạo cô kỹ nghệ trên giường, dạy cách lấy lòng đàn ông, dạy cách nói chuyện để khiến họ yêu thích, đạt được lợi ích. Trong 7 năm đó, để tồn tại, cô ta vờ nghe lời ông. Nhờ đó cũng dễ thở. Cô ta biết mình chưa đủ lòng đủ cánh, trốn đi kiểu gì cũng sẽ bị bắt về, chống lại thì sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, nên cô ta vờ ngây thơ tin tưởng "ba", nghe theo mọi yêu cầu của ông ta.
Thấy cô ta ngoan ngoãn, ông ta cũng lơi là cảnh giác, diễn tròn vai người ba chiều chuộng con nuôi hết mực, đồng ý cho cô ta đi học. Bởi như lời cô ta thuyết phục, muốn trò chuyện cùng với kẻ quyền thế phải là người có tri thức.
Ông ta chăm chỉ đưa con gái nuôi đi dự sự kiện, vào tiệc sinh nhật của thiếu gia Nguyễn Dũng 17 tuổi, nhìn thiếu niên ngồi chơi đàn, thế giới xung quanh như ngừng quay, trong đầu cô bỗng mường tượng ra bản thân đứng cạnh anh, đôi tay kéo violin theo phím đàn của Nguyễn Dũng. Thế là cô đòi ba Lê cho đi học Violin. Ba Lê không nghĩ ra mục đích gì uy hiếp kế hoạch ngầm của mình, liền gật đầu.
7 năm sau, sinh ra một Ả Kiều làm điên đảo giới ngầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip