Hệ liệt: TRẦN HÀNH CHI 2: BÍ MẬT ĐÔI MẮT NGƯỜI

Một cặp vợ chồng nhờ tôi xem bói, muốn biết trong số mệnh của họ có con cái hay không.

Tôi giúp họ xem bát tự, thật kỳ lạ, cặp vợ chồng này rõ ràng trong mệnh có dấu hiệu mang th/ai, hơn nữa không chỉ một đứa, vậy con cái đi đâu mất rồi?

Hai vợ chồng dẫn tôi đến căn phòng nhỏ trên gác mái, chỉ thấy ở đó bày một cái bàn thờ, trên bàn thờ là hai x//á/c trẻ sơ sinh đã bị hong khô.

Họ lại dùng chính con ruột của mình để nuôi tiểu qu//ỷ.

1

Tôi tên là Trần Hành Chi, là một thầy phong thủykhông thuộc môn phái nào.Bẩm sinh có đồng tử khuyết tật, người trong giới gọitôi là Trần B/án M/ù.Nhưng tôi còn một thân phận khác.Tôi được phong làm Phong Đô Qu//ỷ Đế, nắm giữ SắcLệnh Qu//ỷ Vương.Sắc lệnh gia thân, phàm là qu//ỷ thần, yêu m/a qu//ỷquái trong nhân gian có ý đồ h/ãm h/ại người tôi đềucó thể ch/ém gi3t.

Ngày giỗ sư phụ, tôi về quê thắp hương cho ông, trênđường về không may gặp phải lũ quét, đành phải ở lạimột ngày.Trong thôn không có nhà trọ, tôi lại không quen biếtngười dân ở đây, vốn tưởng rằng chỉ có thể qua đêmtạm bợ trong miếu hoang, may mắn gặp được mộtcặp vợ chồng già trong thôn, họ nhiệt tình hiếu khách,sau khi biết nghề nghiệp và mục đích đến thôn củatôi, họ đồng ý cho tôi ở lại.Hai vợ chồng tuổi tác xấp xỉ nhau, đều hơn năm mươituổi, chồng tên là Trần Đạt, vợ tên là Giang Tú.Hai người sống bằng nghề thu m/ua lâm sản, ở nhàngói, có một cái sân nhỏ nuôi vài con gà con vịt.Chắc là do trời mưa lớn, tôi cảm thấy một luồng âmkhí lạnh lẽo trong ngôi nhà này."Ồ... thì ra là đồ đệ của ông m/ù Trần, tôi cứ thấy quenquen, nhưng lại không nhớ ra là ai.""Ông ấy khổ mệnh, nhưng bây giờ cũng tốt rồi, ít racũng có người nối dõi giúp thắp hương các thứ.""Không giống như chúng tôi."Trong bữa tối, Trần Đạt vừa nói xong thì cười ha ha,nhưng sau nụ cười dường như có chút cô đơn.Tôi nghe ra có điều bất thường, vừa định hỏi thì ngheGiang Tú bên cạnh lên tiếng."Thần tiên ơi, tôi... tôi còn có thể có con được không?"Tai của bà ấy dưới ánh nến dường như hơi đỏ, tay róttrà cũng hơi run.Sau khi rót trà xong, bà ấy ngồi trên ghế mắt mở to,một tay ôm bát cơm, một tay nắm ch/ặt đôi đũa, tòmò nhìn tôi.Trần Đạt đỏ mặt, vội vàng lớn tiếng m/ắng bà ấy, bảobà ấy đừng nói nữa, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.Tôi có chút nghi hoặc.Sau này tôi mới biết, tinh thần của Giang Tú có chútvấn đề.Hai người không có con. 

Cũng đi bệ/nh viện khám, kiểm tra rồi cơ thể đềukhông có vấn đề gì, các loại mẹo dân gian cũng ănthử rồi, nhưng đều vô dụng, cứ không thể mang th/ai.Trần Đạt tuy miệng nói tuổi cao rồi không muốn làmchuyện này nữa, nhưng có thể thấy ông ấy cũng lolắng.Dù có giỏi giang đến đâu, thì cũng chỉ được mấy nămnữa chứ?Nhìn người thân bạn bè con cháu đầy nhà vui vẻ náonhiệt, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã.Tôi xem bát tự của hai người.Số mệnh hai người tuy có chút vất vả, nhưng trongmệnh có th/ai tượng, không đến nỗi một đứa cũngkhông có.Tôi kín đáo hỏi họ có từng bị sẩy th/ai, sinh non ch//ếtyểu, hoặc nhận con nuôi hay không.Lời vừa dứt, đột nhiên Giang Tú như bị m/a ám, khóclóc xô cửa bỏ đi.Tôi và Trần Đạt đuổi theo, mới phát hiện Giang Tú đếncăn phòng nhỏ trên gác mái, quỳ trên đất dập đầuthắp hương.Nhìn thấy hai cái hũ nhỏ trên bàn thờ, tôi nhíu mày.Họ vốn có ba đứa con.Nhưng kể từ khi đứa con gái đầu lòng bị b/ắt c/óc, haiđứa con trai thứ hai và thứ ba sinh ra, đều ch//ết yểungay khi vừa chào đời.Và điều kỳ lạ nhất là, hai đứa con trai sinh ra này đềukhông có nhãn cầu.Hai cái hũ nhỏ trên bàn thờ thờ, chính là th//i th//ể đãbị hong khô của chúng. 

2

Trẻ sơ sinh khiếm khuyết về thể x//á/c, h/ồn pháchkhông trọn vẹn, nếu chẳng may qu/a đ/ời, chúngkhông thể theo qu//ỷ sai đến thành Phong Đô báodanh, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một đạo linh thểphiêu dạt nhân gian.Thêm vào đó, vốn dĩ sinh ra đã không được làm người,bản thân đã mang theo oán khí, cho nên cách tốtnhất chỉ có thể là siêu độ.Tuy rằng tôi tôn trọng phong tục tập quán văn hóakhác nhau của mỗi vùng miền, cách tế bái người đãkhuất cũng khác nhau, nhưng việc bảo quản th//i th//ể trẻ sơ sinh bằng cách này, còn cho chúng ăn hươngkhói, điều này chỉ làm tăng thêm tà khí oán khí củachúng, còn chiếm cả vị trí th/ai nhi, không được nửaphần lợi ích!"Sao lại thế này... Không nên như vậy chứ..."Nghe tôi nói vậy, Trần Đạt chân mềm nhũn, mặt c/ắtkhông còn giọt m//áu, suýt chút nữa đứng khôngvững."Sau khi thằng Hai thằng Ba không sống được, tinhthần vợ tôi có chút không ổn, tiên cô trên núi nói là cócon nít ch//ết yểu quấy nhiễu chúng tôi, làm theo lờibà ấy nói để áp chế oán khí của hai đứa nhỏ, thì tuổigià của chúng tôi mới tốt đẹp, nếu không vợ tôi sẽngày càng nghiêm trọng."Nghe những lời này, tôi nhìn chằm chằm vào cái bànthờ cúng quái dị dưới ánh nến, nheo mắt lại.

Người tu hành chân chính, tuyệt đối sẽ không đểphàm nhân tế bái bằng cách này, trừ khi bà ta có mưuđồ khác.Đang định bảo Trần Đạt dọn dẹp hết đồ trên bàn thờxuống, Giang Tú nắm ch/ặt ba nén hương vàng,không dưng ngã xuống co gi/ật.Trần Đạt thấy vậy, lập tức mặt mày đ/au khổ xắn tayáo lên, rút một con d/ao nhỏ rạ/ch lòng bàn tay, chạyvội đến trước mặt Giang Tú."Anh làm gì vậy?!"Thấy anh ta có vẻ muốn cho Giang Tú uống m/áu, tôikinh hãi, một tay kéo anh ta lại."Đạo trưởng, vợ tôi phát bệ/nh, xin ngài đừng trách,tôi phải làm vậy cô ấy mới yên, đừng cản tôi, nếukhông cô ấy sẽ ch//ết mất!"Vừa nói, anh ta vừa hất tay tôi ra, đ/au khổ kêu lên,vẫn muốn cho vợ uống m//áu."Hồ đồ! Đây cũng là bà tiên kia bảo anh làm chứ."Nếu tôi đoán không sai, cái gì mà tiên cô kia, là đangdùng Giang Tú làm vật chứa x/á/c, dùng m//áu củaTrần Đạt để nuôi qu//ỷ nhi!Thấy tôi trợn mắt trừng trừng gi/ận dữ, Trần Đạt tuyvẫn lộ vẻ đ/au khổ, nhưng cũng không dám cố chấpcho vợ uống m//áu nữa.Anh ta gật đầu thừa nhận, đồng thời vén tay áo lêncho tôi xem.Lần này tôi thật sự nổi sát tâm rồi!Trên cánh tay Trần Đạt, dày đặc toàn là vết d/ao!"Tôi... Tôi đã cho cô ấy uống m//áu lâu rồi, mỗi lần chocô ấy uống một ít m//áu của tôi, cô ấy sẽ không co gi/ật nữa, tiên cô nói như vậy là bình thường, cho uốngmột chút coi như bồi thường oán khí của con, khôngsao cả.""Tôi vốn cũng không tin, nhưng tôi không còn cáchnào khác! Bệ/nh viện đi rồi, phòng khám đi rồi, đều vôdụng, tôi chỉ có thể làm vậy để c/ứu cô ấy!"Trong lúc nói chuyện, Giang Tú càng co gi/ật dữ dộihơn. 

Tôi đ/è nén cơn gi/ận trong lòng, bảo Trần Đạt đim/ua m//áu chó đen, gạo nếp, còn nấu cơm sống.Việc cấp bách, là phải ép thứ dơ bẩn trên người GiangTú ra!"Vậy cô ấy...""Không cần lo, có tôi ở đây cô ấy sẽ không sao, anh cứđi làm đi."Nghe tôi nói vậy, Trần Đạt một bước ngoái đầu ba lần,vẫn cắn răng đi.Giang Tú bắt đầu sùi bọt mép, phát ra những tiếng kêula đ/au khổ, trong lời nói xen lẫn những chữ bằng m//áu, hai mắt trũng sâu đỏ ngầu, đ/áng s/ợ như ngườinghi//ện m//a t//úy.Tôi tìm một khúc gỗ nhét vào miệng cô ấy, phòngngừa cắn người, lại dùng dây thừng trói ch/ặt cô ấylại, cô ấy vẫn co gi/ật không ngừng.Nhìn chằm chằm vào cô ấy, lật lòng bàn tay, một lábùa an thần được tôi kẹp trong tay.Sau khi niệm chú, bùa bốc ch/áy, tôi dùng sức dán lábùa lên ấn đường của cô ấy.Cho đến khi lá bùa ch/áy rụi, cô ấy mới từ từ bình tĩnhlại theo ánh lửa.Sau đó, tôi một cước đ/á nát cái bàn thờ.Nhìn thấy trong hũ hai x//á/c th//ai nhi khô quắt vẫncòn dính rốn, tôi nắm ch/ặt tay, không nhịn đượcquay mặt đi.Tạo nghiệp!Đó là con ruột của Giang Tú!Cô ấy phải ngày ngày như sống trong vòng luân hồi vôtận, ngày ngày chịu đựng nỗi đ/au thể x/á/c và h/ồnphách bị gặm nhấm!Cô ấy làm sao có thể không phát đi/ên.C/on m/ẹ nó cái bà tiên này đáng ch//ết vạn lần! 

3

Để ngăn ngừa việc qu//ỷ nhi trốn thoát sau khi bị épra, tôi lấy từ trong túi vải sợi dây đỏ xâu tiền Ngũ Đế vàbùa đuổi h/ồn, quấn quanh cửa chính và cửa sổ củacăn nhà."Đạo... đạo trưởng..."Trần Đạt trở về nhìn thấy Giang Tú bị trói dưới đất,r/un r/ẩy nói."Trần Đạt, chúng không còn là con của anh nữa, ở lạinhân gian chỉ gây hại cho người khác thôi.""Những thứ này phải đ/ốt hết, anh hiểu chứ?"Tôi nhìn Trần Đạt, trầm giọng nói.Qu//ỷ nhi không có trí tuệ, chỉ không ngừng ăn mònba h/ồn bảy phách của Giang Tú, ăn đến khi khôngcòn gì để ăn, sẽ hành động theo bản năng, khôngngừng hại người.Phải tận mắt chứng kiến con mình bị th/iêu đ/ốt, tôibiết điều này có chút khó khăn đối với một người cha.Nhưng phải đối mặt.Qu//ỷ nhi một ngày không trừ, Giang Tú sẽ vĩnh viễnkhông có ngày an bình."Vậy A Tú có thể sống không?"Tay chân Trần Đạt r/un r/ẩy, nhìn chằm chằm vào x//á/c hài nhi đang phơi bày trong không khí, nghiếnrăng nói."Tôi bảo đảm cô ấy không ch//ết, và sẽ không bao giờphải chịu đựng sự dày vò này nữa."

"Được... được..."Trần Đạt liên tục nói hai tiếng "được", vội vàng đi lấychổi và hót rác, quét đi những mảnh vỡ của bình vàx//á/c h//ài nhi cùng một chỗ.Tìm một chỗ trống ngoài sân, đ/ốt tất cả.Tiếng lửa bập bùng, dường như còn có thêm tiếngkhóc của trẻ con.Đốt x//á/c xong, bước tiếp theo là ép qu//ỷ nhi ra.Khoảng chừng cảm nhận được x//á/c bị hủy, Giang Túvốn dĩ đã yên tĩnh lại bắt đầu co gi/ật, tiếng kêu gàothảm thiết phát ra từ lồng ng/ực cô ấy rất bi thương,những mạch m//áu xanh nổi lên trên đầu, trên cổ, côấy gắng sức cắn ch/ặt khúc gỗ trong miệng.Răng g/ãy mất mấy cái, miệng đầy m//áu, trông vôcùng đ/áng s/ợ, không thể kéo dài thêm được nữa, tôinheo mắt lại, trộn má//u chó mực, tro bùa vào cơmsống, sau đó đ/á văng khúc gỗ, bảo Trần Đạt dùngsức cạy miệng cô ấy ra, cắm một ống tre vào cổ họng,đ/è lưỡi cô ấy lại. Sau đó, đổ hết cơm sống vào.Giây phút này, Giang Tú không còn gào thét nữa,nhưng vẫn co gi/ật, miệng sùi bọt mép lẫn lộn với m//áu chó mực vừa mới đổ vào.Lo sợ Trần Đạt không chịu đựng nổi cảnh tượng tiếptheo, tôi bảo Trần Đạt ra ngoài đóng cửa lại, cho dùnghe thấy gì cũng không được vào.Tôi nín thở ngưng thần, một tay kết ấn đuổi h/ồn, vừaniệm chú, vừa cầm nắm xôi nếp, rải từng nắm lênngười Giang Tú.Mỗi lần rải, Giang Tú lại co gi/ật dữ dội hơn.Rải đến lần thứ ba, mắt Giang Tú trợn trắng, dùng sứcưỡn người lên bắt đầu nôn mửa.Rải xong lần cuối cùng, Giang Tú đột nhiên bất động,tôi sải bước lên phía trước, mạnh mẽ giáng mộtchưởng vào sau lưng Giang Tú!"Sắc!"Một tiếng ra lệnh, toàn thân Giang Tú run lên, mộtluồng khí lạnh thấu xươ/ng, trong nháy mắt lan khắpcơ thể tôi!

Tiếng khóc của tr//ẻ con, tiếng kêu gào, tiếng cười,vân vân, từ bốn phương tám hướng truyền vào tai tôi.Dán một lá bùa lên người Giang Tú, tôi nhẹ nhàng đặtcô ấy nằm xuống đất.Quay người, tôi lấy ra sắc lệnh kỳ.Thời khắc sắc lệnh kỳ xuất hiện, sợi dây đỏ buộc trêncửa sổ và cửa chính vang lên tiếng va chạm của tiềnNgũ Đế."Sắc kỳ luật lệnh!"Theo ba lá cờ sắc lệnh bên cạnh tôi lơ lửng trên khôngtrung, tôi nhìn chằm chằm vào cửa chính.Bên cạnh cửa có hai bóng dáng nhỏ bé, đang khôngngừng va vào cửa, bản năng muốn xông ra ngoài.Chúng chính là hai qu//ỷ nhi không mắt trên bàn thờlúc nãy. 

4

Thấy không trốn thoát, qu//ỷ nhi quay đầu lại gàokhóc với tôi.Phía dưới đôi mắt nhắm ch/ặt, hằn lên những vệt m//áu đỏ tươi.Trong đó, con nào to hơn một chút có lẽ là con lớn, nóche chắn cho con qu//ỷ nhi phía sau, không ngừnggầm gừ với tôi.Tôi nheo mắt lại.Trong lòng khẽ động, lá cờ vàng sau lưng nhẹ nhàngrung lên, rải xuống những tia kim quang, bay về phíađám qu//ỷ nhi.Với đạo hạnh của chúng, nếu tôi muốn gi3t, chúngkhông thể giãy giụa được.Nếu chúng gặp được đệ tử Phật đạo chính thống, cólẽ đã được siêu độ rồi, nhưng tiếc là chúng khôngmay, gặp phải tôi.Qu//ỷ Vương Lệnh Giới Huấn viết: Người giữ lệnh, gặpá/c qu//ỷ chỉ có một giới."Chỉ gi3t không độ."Bốn chữ này, đã định trước số phận của chúng.Cờ vàng không hề dừng lại, dưới ánh mắt lạnh lẽo củatôi, cán cờ đ//âm xu//yên đầu qu//ỷ nhi lớn nhất.Kim quang từ cán cờ lan tỏa ra, chỉ trong chốc lát,qu//ỷ nhi lớn nhất trong tiếng kêu thảm thiết cuốicùng h/ồn phi phách tán, hóa thành những đốm linhquang trôi nổi trong không trung.

Còn một con nữa.Tôi nhìn chằm chằm vào qu//ỷ nhi còn lại đang co ro ởgóc cửa, bất động, đang định ra lệnh cho cờ gi3t nó,thì một cơn gió lớn đột ngột ập đến, phá tan cửa sổ!Chỉ phân tâm một thoáng, qu//ỷ nhi còn lại đã biếnmất không dấu vết."Quả nhiên tôi đoán đúng."Tôi nheo mắt lại, nhìn sợi dây đỏ đã đ/ứt trên cửa sổ,qu//ỷ nhi đã được c/ứu đi.Bà tiên cô kia tốn bao tâm tư cùng sức lực nuôi dưỡngqu//ỷ nhi, sao có thể dễ dàng để tôi gi3t nó như vậy.Cũng tốt, cho dù bà ta không xuất hiện, tôi cũng sẽ đitìm bà ta.Đang định thu dọn rồi mở cửa, tôi đột ngột quay đầulại, trên cửa sổ, không biết từ lúc nào đã đậu một conquạ mắt đỏ, quạ ngậm trong mỏ một vật tròn vo.Chưa đợi tôi có động tĩnh gì, nó đã lập tức thả vậttrong mỏ xuống rồi bay đi.Tôi nhặt vật kia lên, nhìn kỹ hai lần, khi phát hiện ra nólà gì, tay tôi run lên.Là một con ngươi đã khô quắt.Con ngư//ơi người.Giang Tú được đưa đến bệ/nh viện thị trấn ngay trongđêm, sau một hồi cấp c/ứu rửa ruột, người đã tỉnh lại.Cô ấy đã khôi phục thần trí, không ngây không dại,nhận ra người thân trong nhà, nhớ lại những chuyệnđã qua.Đáng tiếc là, cô ấy bị qu//ỷ nhi nhập quá lâu, làm tổnthương bảy phách, không thể nói được nữa.Trần Đạt vừa khóc vừa dập đầu cảm tạ tôi."Đạo trưởng... năm năm rồi... vợ tôi phát đi/ên nămnăm rồi! Rất nhiều lúc đi/ên đến mức ngay cả tôi cũngkhông nhận ra, cảm ơn anh! Cảm ơn..."Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy."Chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, anh đi theo tôi, tôi cóvài lời muốn hỏi anh."

Để người thân chăm sóc Giang Tú, tôi đưa Trần Đạt rangoài bệ/nh viện, rồi bảo anh ta kể lại chuyện của bàtiên cô kia một cách chi tiết."Vậy thì phải kể từ mấy năm trước rồi. Chắc là vừamới mang th/ai đứa thứ hai đứa thứ ba..."Vì con gái lớn không rõ tung tích, hai người gần mườinăm qua luôn tìm ki/ếm con, thêm vào đó tuổi tác đãcao, muốn có con cũng lực bất tòng tâm, cho đến sáunăm trước, Giang Tú đột nhiên mang th/ai sinh đôi.Lúc đó Giang Tú đã hơn bốn mươi tuổi, có con trở lạithắp lên hy vọng cho gia đình, cả hai dồn hết hy vọngvào những đứa con này, bất chấp sự phản đối củangười thân, nhất quyết phải sinh.Khoảng chừng mang th/ai chín tháng, sắp sinh, TrầnĐạt lần đầu tiên gặp bà tiên cô kia.Lúc đó Trần Đạt vừa mới thu dọn một chuyến hàng núiở nhà, chuẩn bị ra cửa đến bệ/nh viện thì nhìn thấymột người đứng trước cửa nhà.Là một người phụ nữ mặc áo bào tay dài màu xám,búi tóc bằng trâm cài, chân trần, dùng vải đỏ chemắt.Trần Đạt nói, người phụ nữ này không nhìn ra tuổi.Nhìn thoáng qua thì như ba mươi mấy tuổi, nhìn lầnthứ hai lại như mười mấy tuổi, nhìn lần thứ ba lại nhưsáu bảy mươi tuổi.Trần Đạt cảm thấy có chút kỳ lạ, người bình thường ailại ăn mặc như vậy? Bèn mở miệng hỏi bà ta cóchuyện gì."Th/ai nhật không đúng.""Trần Đạt, nếu anh muốn giữ lại hai đứa con trai, hãyđể Giang Tú nhịn đến mùng tám tháng mười mớisinh.""Nếu không chúng sẽ không sống được."Nói xong ba câu, mắt Trần Đạt dường như bị cát bayvào, vừa dụi mắt một cái.Người đã biến mất.Đến bệ/nh viện hỏi bác sĩ về ngày dự sinh của GiangTú, là mùng một tháng mười. 

Đúng là ngày mùng một, Giang Tú vỡ ối.Lúc này dù muốn nhịn cũng không nhịn được.Đèn phòng phẫu thuật sáng suốt mười hai tiếng.Khi đèn tắt, bác sĩ bế ra hai th/ai nhi dị dạng đã ch//ết.Giang Tú vì vậy mà tinh thần thất thường.Ngày ngày khóc lóc đòi con. 

5

Hai đứa trẻ không sống sót, Giang Tú cũng mất gầnnửa cái mạng, điều này khiến Trần Đạt không khỏi nhớlại người phụ nữ bị bịt mắt bằng vải đỏ kia.Anh nhờ người thân chăm sóc Giang Tú, chuẩn bị đitìm người phụ nữ này hỏi cho rõ.Không ngờ không cần tìm ki/ếm đâu xa, anh đã gặpbà ta ở bên ngoài bệ/nh viện.Vẫn là bộ dạng bị bịt mắt bằng vải đỏ, bà ta ngồi trênhành lang vắng người bên ngoài bệ/nh viện.Nói rồi, Trần Đạt nhìn quanh một lượt, chỉ vào mộtchiếc ghế dài: "Chính là cái ghế đó, bà ta ngồi ở đó."Tôi liếc nhìn, bảo anh ta kể tiếp.Lần gặp mặt thứ hai, Trần Đạt đã hoàn toàn khôngcòn vẻ bình tĩnh như lần đầu gặp.Người phụ nữ vẫn mặc bộ đồ hôm đó, nhưng dưới ánhđèn huỳnh quang trắng, lại có một cảm giác q/uỷ dịkhó tả.Trần Đạt nhận ra bà ta có thể không phải là người,trong đầu chỉ có một chữ, chạy.Nhưng chân r/un r/ẩy, không bước nổi.Trần Đạt hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó, tôithấy anh ta rùng mình."Hôm đó ở bệ/nh viện, chính bà ta bảo tôi mang haiđứa trẻ về, cúng theo cách của bà ta. Vợ tôi mới đỡphát bệ/nh hơn."

"Ban đầu phát bệ/nh không nhiều, sau này dần dầncàng ngày càng thường xuyên.""Lần này đa tạ đạo trưởng.""Haizz, nói cho cùng, đều là số khổ. Tôi cả đời nàychưa từng làm chuyện gì x/ấu, cũng không đắc tội vớiai.""Vậy mà..."Hốc mắt Trần Đạt hơi đỏ lên, nửa câu sau không nóihết, cắn răng, cúi đầu nghẹn ngào lau nước mắt.Đợi anh ta trút hết cảm xúc một lúc, tôi hỏi anh ta cóthể tìm được chỗ của người phụ nữ đó không."Sau khi A Tú phát bệ/nh lần đầu, bà ta đã nói cho tôimột địa điểm, bảo tôi, nếu cho ăn m//áu không hiệuquả, thì hãy tìm bà ta.""Trong rừng dương trên núi, có một túp lều tranh. Đidọc theo con suối nhỏ từ cửa vào là sẽ thấy."Tôi gật đầu, quyết định sáng sớm ngày hôm sau sẽ lênđường.Bên ngoài phòng bệ/nh, nhìn anh ta nắm tay A Tú, haingười nhìn nhau rơi lệ, tôi không khỏi thở dài một hơi.Nhưng...Tôi lấy con mắt khô trong túi ra, đây là con mắt bị m//óc sống ra, trên đó vẫn còn vết d/ao.Tôi không khỏi nghĩ đến hai đứa con trai của Trần Đạt.Trẻ sơ sinh d//ị dạng, theo pháp mà nói, phần lớn làdo h/ồn phách không đủ, bẩm sinh căn cốt kinh mạchthiếu h/ồn tiểu chu thiên* không thể vận chuyển bìnhthường, dẫn đến thân thể khuyết tật.(*Tiểu chu thiên: bắt đầu từ đỉnh đầu, chạy dọc sốnglưng vòng xuống hậu môn, ngược lên ng/ực.)Giang Tú mang th/ai chúng, đã gần năm mươi tuổi,thuộc dạng sản phụ lớn tuổi nguy cơ cao, cơ năng cơthể ở độ tuổi này, không đủ để gánh vác sự trưởngthành của th/ai nhi...Nghĩ đến đây, đột nhiên một ý nghĩ đ/áng s/ợ nảy sinhtrong lòng tôi.Có lẽ Giang Tú vốn dĩ vô sinh.

Trừ phi... là bị người ta cưỡng ép nhét h/ồn vào bụng,ý đồ mượn bụng sinh.Nhưng chuyện lại xảy ra trên người một sản phụ lớntuổi, vậy chỉ có một khả năng.Kẻ đứng sau không chỉ đơn giản là muốn luyện qu//ỷnhi.Là Tử Mẫu Song Sát.Sáng sớm hôm sau, tôi để lại cho Trần Đạt vài lá bùa,dặn hắn dán cẩn thận ở cửa và cửa sổ bệ/nh viện, rồitự mình lên núi.Hôm nay hơi nước rất nặng, đường núi gồ ghề khó đi.Theo lộ trình Trần Đạt chỉ, đi chừng hai tiếng, tôi tìmthấy khu rừng dương.Nơi này sinh khí rất nặng, gần sơn nhãn, trên đường đitôi còn phát hiện mấy con yêu quái trăm năm lén lútquan sát.Nhưng chỉ cần không cản đường, tôi không rảnh màđể ý.Khu rừng dương trước mặt không lớn, liếc mắt là thấyhết, căn nhà tranh nằm ngay giữa rừng."Ào ào"Vừa bước vào rừng, vô số quạ ẩn nấp trong bụi rậmđồng loạt bay lên trời, tôi nheo mắt, nắm ch/ặt cờlệnh.Càng gần căn nhà tranh, càng cảm nhận được mộtluồng tử khí dày đặc, cỏ cây khô héo, sinh vật khósống.Bóng cây che khuất, thêm vào trời âm u, môi trườngchẳng khác gì đêm tối.Dựng thẳng ki/ếm khai nhãn.

Trước mắt hiện ra một luồng sát khí xám đỏ dày đặcđến đ/áng s/ợ, từ căn nhà tranh lan ra xung quanh,thậm chí đất đai cũng nhuốm một màu tối.Hơi lạnh âm u như đỉa bám xươ/ng không ngừng lenlỏi vào người."Cờ lệnh pháp lệnh."Tôi khẽ quát.Ba lá cờ bay lơ lửng sau lưng, mắt tôi hóa thành dựngđồng, khí thế như sóng biển lớp lớp dâng trào, Hoàngkỳ hộ chủ, đứng bên cạnh tôi.Âm khí chạm vào liền tan.Tôi đẩy cửa ra.Cứ như mở một hầm băng, âm oán khí đặc quánh trànra.Lúc này, ngay cả Hoàng kỳ làm từ cốt Qu//ỷ Vươngcũng hơi run lên.Trong nhà không người, nhưng có hàng trăm con mắtđang nhìn chằm chằm vào tôi!Tôi nắm ch/ặt nắm đ/ấm, khi nhìn rõ, thoáng sững sờ,rồi sát ý ngút trời bùng lên!Trên vách tường căn nhà tranh bày đầy những kệ.Trên kệ là cảnh tượng tôi chưa từng thấy kể từ khibước chân vào âm môn, có thể nói là bi/ến th/ái vàtà/n nh/ẫn đến cực điểm!Phía trên dày đặc, toàn là nh//ãn cầu người phơi khô!Chúng được đựng trong những lọ thủy tinh trong suốt,trên đó dán nhãn.Năm 2014 tháng 1, 53 tuổi, nam, mắt trái phải.Năm 2018 tháng 3, 17 tuổi, nữ, mắt trái phải.

Năm 2018 tháng 5, 14 tuổi, nam, mắt trái phải.Năm 2017 tháng 6, 8 tuổi, nữ, mắt phải....Nhìn những thứ này, tay tôi r/un r/ẩy!8 tuổi... 8 tuổi!Tôi thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt còn sót lại trongnhững nhãn cầu này.Có bi ai, có ngây thơ, có gi/ận dữ, có sợ hãi, có c/ầux/in.Bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm như vậy, tôikhông thể diễn tả được tâm trạng của mình.Chỉ có thể không ngừng điều chỉnh hô hấp, kìm néncơn gi/ận trong lòng.Quay đầu nhìn lại, trong nhà còn có một cái bàn, trênbàn bày rất nhiều hũ nhỏ dán bùa.Dùng để đựng h/ồn.Bên cạnh bàn có một cuốn sổ tay, chữ viết cẩu thảkhó hiểu, cảm giác không giống tiếng Trung.Lật vài trang, đột nhiên hai tấm ảnh kẹp bên trong thuhút sự chú ý của tôi.Bức ảnh đầu tiên, là hình ảnh một gia đình ba người.Nhưng ảnh rất cũ, dường như còn bị ăn mòn, cả giađình ba người đều không nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ cóthể nhận ra, đứa trẻ là một bé gái, tết tóc đuôi ngựa.Bức ảnh thứ hai, là hình ảnh bé gái bị khoét mất đôimắt, mở mí mắt nhưng trống rỗng, m//áu lệ đầm đìa,vô cùng thảm thương.Khoảng bảy tám tuổi... 

Tôi đột ngột quay đầu, nhìn vào lọ thủy tinh đựng mắtcủa bé gái tám tuổi trên tường.Sau đó, tôi lấy ra nhãn cầu trên người, đặt lên so sánh.Tay khẽ run lên.Kích thước giống nhau, còn là một đôi.Trong tay tôi, là mắt trái.Nhìn đôi mắt này ẩn chứa sự bất lực, bi ai, thê lương,tôi lại bất giác nghĩ tới một người.Trần Đạt đã nói.Anh ta từng bị lạc mất một đứa con gái. 

6

Không kịp nghĩ nhiều, lòng tôi chợt động, sắc mặtbiến đổi!Lá bùa tôi cho Trần Đạt có tinh huyết của tôi, tôi cóthể cảm nhận được trạng thái của bùa.Vừa rồi, phù linh vỡ tan rồi!Bùa đều có linh, người bình thường dù x/é rá/ch, phùlinh cũng không vỡ!Phù linh vỡ chỉ có hai khả năng, một là bị tôi tự tiêuhủy, hai là chỉ có thể bị người hiểu pháp thuật pháhoại!Trần Đạt và Giang Tú rất có thể gặp nguy hiểm rồi!Không dám chậm trễ, tôi lao ra khỏi cửa.Bên trên rừng dương bên ngoài dường như bao phủmột tầng sương m/ù đen, khiến nơi này như đêm tối.Ngay khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa, vô số tiếngthan khóc của qu//ỷ h/ồn vang lên!Tiếp đó, sau mỗi gốc cây, lại hiện ra từng bóng dángqu//ỷ h/ồn!Có người già, phụ nữ, trẻ con, đàn ông, lợn dê, gà chó,trâu ngựa, vân vân!Tôi biết rõ đây không phải ảo giác, bởi vì chúng giốngnhư đám qu//ỷ nhi tôi thấy hôm đó, đều là hai mắttrống rỗng, chảy m//áu lệ.Đều là tàn h/ồn không mắt! Oán khí cực nặng!

Chúng dày đặc lao về phía tôi.Tôi phản ứng lại rồi, có người không muốn cho tôixuống núi!Tốt.Rất tốt."Sắc kỳ luật lệnh!""Lệnh triệu Phong Đô Bách Chiến Qu/ỷ Tướng! Lệnhhành tốc chí, văn lệnh như kiến Qu//ỷ Vương!""Sất!"Chú quyết vừa ra, chữ Sất trên thân cờ đỏ chợt lóe lênhuyết quang!Sau lưng tôi bắt đầu dậy lên từng đợt huyết khí đỏ nhưthủy triều, sau huyết khí, có chiến qu//ỷ đề đ/ao đếngặp!Một tay tôi cầm sắc lệnh, một tay nắm ch/ặt cờ đỏ.Chưa đến nửa giây, sau lưng dày đặc trăm tên chiếnqu//ỷ!"Phong Đô Ngục Qu//ỷ Sứ Vương Đình, điểm tướngcửu thập cửu, khấu chỉ nghe lệnh!"Bên cạnh tôi quỳ một gối một bóng người khôi ngô,thân khoác Bát Xà Linh Lung Giáp, eo mang ki/ếm,tay cầm Sát Qu//ỷ Tiên.Ngục Qu//ỷ Sứ Vương Đình, thụ mệnh Tần QuảngVương, vị tướng đầu tiên đại điện qu//ỷ binh qu//ỷtướng.Trong khoảnh khắc, những oan h/ồn dày đặc đangtiến lại gần tôi, theo tiếng hô lớn của Vương Đình, đềuh/ồn r/un r/ẩy quỳ xuống!Những thứ này chỉ là tàn h/ồn nhân gian, so với chiếnqu//ỷ thân kinh bách chiến mang sát khí, cao thấplập tức phân định rõ ràng."Lệnh trong vòng mười dặm không được còn sót lạinửa bóng cô h/ồn sơn qu//ỷ. Ai cản trở, gi3t ch//ếtkhông tha!"Một tiếng lệnh hạ xuống, tay cầm cờ đỏ nặng nề vungvề phía trước!

Vương Đình dẫn đầu chín mươi chín qu//ỷ tướng xônglên.Thấy từng cô h/ồn dã qu//ỷ bị ch/ém nát dưới đ/aoki/ếm của qu//ỷ tướng, sắc mặt tôi lạnh lùng.Những qu//ỷ h/ồn này đã bị luyện hóa toàn bộ, mặtcó m//áu lệ, chứng tỏ khi còn sống đã hại người.Qu//ỷ h/ồn hại người, không thể đầu th/ai.Ở lại thế gian, chỉ càng hại người hơn.Trận thế này nếu đổi thành đệ tử pháp môn bìnhthường, phỏng chừng phải bỏ mạng ở đây rồi.Tiếng ch/ém gi3t, tiếng than khóc, tiếng khóc thảmthiết vang vọng cả khu rừng.Thời gian một nén hương kết thúc chiến đấu, vô sốmảnh vỡ h/ồn linh, như tinh thần đại hải."Vất vả Vương ngục sứ, khoan hãy quay trở lại thành,ở lại đây đợi ta một lát, chuyện vẫn chưa xong.""Vương Đình nghe lệnh."Tôi chắp tay, từ trong túi lấy ra mấy trăm tỷ tiền giấyđưa cho hắn."Lần này ra ngoài không mang nhiều, cứ cầm tạm, vềrồi ta đ/ốt thêm cho.""Cái...cái này...""Làm việc với ta đều có thêm thu nhập, sẽ không bạcđãi huynh đệ, cầm lấy đi, không hỏng quy củ.""Vậy...vậy đa tạ Trần đại nhân."Những qu//ỷ h/ồn có được một chức một phận ởPhong Đô Thành này trông rất uy phong, quyền lực rấtlớn, lĩnh hai ba lượng bổng lộc, ngoài duy trì cuộcsống, chẳng còn gì khác, giống như nhiều đơn vị biênchế hiện đại, phúc lợi tốt, nhưng lương thấp. 

Thêm vào đó, những người có thể lên chức, về cơ bảnđều ch//ết đã rất lâu rất lâu rồi, con cháu có haykhông có cũng không biết, đừng nói đến việc có ngườitế bái.Qu//ỷ cũng cần tiêu tiền.Mấy trăm tỷ tiền giấy, đến ngân hàng địa phủ đổi tỷgiá, cũng chỉ tương đương với ngàn mấy bạc ở nhângian.Tôi vỗ vỗ giáp trụ của hắn, cắm lá cờ đỏ duy trì sự tồntại của họ xuống đất, quay đầu lao xuống núi. 

7

Dốc hết sức lực chạy đi nhờ chú thuật, quãng đườngvốn mất hơn hai tiếng đồng hồ, tôi chỉ mất nửa tiếngđã đến bệ/nh viện.Để đề phòng bất trắc, tôi không thu công, dán một láthần ẩn phù lên người, mắt phàm không thể thấy.Nhìn thấy căn phòng bệ/nh trống rỗng, lòng tôi chùngxuống.May mắn thay, nơi này vẫn còn lưu lại chút hơi thởcủa Giang Tú.Lần theo hơi thở đuổi theo, tôi đến được sân thượngcủa bệ/nh viện."Đừng!"Tôi x/é lá thần ẩn phù, không khỏi hét lên một tiếng!Lúc này, Giang Tú và Trần Đạt đang đứng bên ngoàitường bao trên sân thượng, ánh mắt ngây dại, môimấp máy, trông có vẻ như sắp nhả//y lầu.Đáng tiếc, tiếng hét của tôi dường như họ không nghethấy, vẫn từng bước tiến về phía trước."Sắc kỳ...""Không cần phí công đâu, nếu ngươi dám niệm chú,ta dám cho cô ta nhảy xuống."Một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến từ cục nóngđiều hòa bên cạnh.Ngay sau đó, một người phụ nữ chân trần, bịt mắtbằng vải đỏ, mặc chiến bào tay áo rộng màu trắng thời Chiến Quốc, ăn mặc như người cổ đại, bước ra từđiểm m/ù trong tầm nhìn của tôi.Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, nắm ch/ặtSắc Lệnh.Chính là bà tiên cô mà Trần Đạt nhắc tới."Trần Hành Chi, Trần B/án M/ù, ta biết ngươi."Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt tôi, cách ba bước,ngẩng đầu nhìn tôi."Diệt Âm Dương Khuyển, ch/ém Xà Yêu, ép tan trămnăm tu vi của Tam Vĩ Hồ, ngh/iền n/át âm h/ồn bấttán của dư nghiệt triều cổ Nạp Lan Hầu... Trong thờiđại mạt pháp này, không bị tiền bạc danh lợi chi phối,chỉ vì hai chữ trách nhiệm mà thay trời hành đạo, trừhại cho nhân gian, Trần Khanh phục ngươi."Lòng tôi chùng xuống.Cô ta muốn làm gì?"Sau khi ngươi ép qu//ỷ nhi ra khỏi người Giang Tú, tađã đoán được kết cục của mình, nhưng ta vẫn có chútkhông cam tâm, muốn thử xem thực lực của ngươiđến đâu.""Chỉ là ta không ngờ, ta đã dốc hết gia tài vẫn khôngthể giữ ngươi ở lại trên núi, ngươi xuống núi, ta liềnkhông sống nổi, đã không sống nổi, vậy thì thản nhiênmột chút mà chủ động gặp ngươi.""Ta biết ngươi sẽ đến, hơn nữa còn đến rất kịp thời,không để ta phải đợi.""Trần Hành Chi, ngươi được Qu//ỷ Vương phong chức,xét theo triều cổ, ta nên gọi ngươi một tiếng Trần đạinhân.""Cho nên Trần Khanh có một việc muốn c/ầu x/in,muốn thỉnh Trần đại nhân giúp ta đoạn một chuyện,cho ta một đáp án.""Nếu ngươi công bằng, ta sẽ thả Giang Tú Trần Đạt,đồng thời cho ngươi một món quà lớn.""Nếu không, dù ta ch//ết, bọn họ cũng tuyệt đốikhông sống được.""Đại nhân có bằng lòng đáp ứng Trần Khanh?"

Tôi cau mày.Cô ta không giống như muốn kéo dài thời gian hoặccó mưu đồ gì khác."Ngươi nói đi."Tôi trấn định lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, nhìnthẳng vào cô ta."Được." Cô ta quay lưng lại, mái tóc dài buộc bằngdây đỏ tung bay trong gió, mang đến một cảm giáckhó tả."Đại nhân hãy nghe một câu chuyện, rồi đưa ra phánđoán." 

8

Mười sáu năm trước, một bé gái năm tuổi đang lảođảo ôm vài cành củi đi về phía bếp lò.Những cành củi này là do chính cô bé tự mình nhặt từkhu rừng nhỏ ngoài cửa.Người còn chưa cao bằng bếp.Cô bé thuần thục dùng bát nhỏ múc nước, rồi trèo lênghế đẩu, đặt bát nước vào nồi.Đã vào thu rồi, không thể tắm nước lạnh nữa, bố mẹsẽ m/ắng nếu bị ốm.Lần trước bị đ/au bụng, tốn mười đồng đi tiêm ở chỗbác sĩ trong làng, bị mẹ m/ắng cho một trận, nhưngcô bé cũng không muốn bị ốm mà.Cô bé nghĩ, rồi bật lửa nhóm bếp, bóng lưng dưới ánhlửa bỗng trở nên thật lớn, cô bé sững sờ, quay đầunhìn lại, là bà nội đang cầm roj."Mày đang làm gì đấy?"Đối mặt với câu hỏi của bà, cô bé r/un r/ẩy."Con... con đun nước tắm ạ, trời lạnh..."Chưa nói hết câu, roj trong tay bà đã quất xuốngngười cô."Ai cho mày dùng củi hả? Đốt hết rồi có phải mày đinhặt lại không! Sắp vào đông tuyết rơi đến nơi rồi,mày quý hóa lắm hả? Còn đòi tắm nước nóng? Cấmđ/ốt!"

Bà nắm lấy cánh tay cô bé, quất roj liên tiếp vào ngườicô bé.Đối mặt với tiếng khóc của cô bé, bà nội vẫn dửngdưng, ngược lại còn quất mạnh hơn."Củi này là con tự nhặt mà!""Bà... bà! Con sẽ bị cảm đấy ạ! Cảm rồi tốn tiền, tốntiền bố mẹ sẽ không vui!"Cô bé khóc khản cả giọng, đã có chút thở không rahơi."Thế ai cho mày tắm hả? Mày là đồ vô dụng à? Dùngchút nước lạnh đã cảm, mày ch//ết đi cho xong! Xemmày còn cảm không!"Vừa nói, bà vừa hắt hết chỗ nước mà cô bé khó khănlắm mới múc được lên người em.Cảm giác nước lạnh cộng thêm vết roj, thật sự khôngthể nào chịu nổi.Hình như đã xả hết gi/ận, bà nghe tiếng khóc thấyphiền, lại m/ắng một câu rồi quay người rời đi.Để lại đứa trẻ ướt sũng người giữa trời lạnh giá đứngtrơ ra đó.Cô bé chỉ biết bất lực vừa khóc lớn, vừa vắt khô quầnáo, chỉ là không muốn bị cảm thôi mà.Cô bé sống trong một gia đình trọng nam kh/inh nữ,những chuyện như thế này xảy ra quá nhiều.Ăn cơm không được ngồi cùng bàn; vĩnh viễn khôngcó quần áo mới; hễ trong nhà có đồ gì mất đều bị đổoan; lười biếng thì bị m/ắng, không lười biếng cũng bịm/ắng, thậm chí muốn làm chút việc cho gia đình,cũng vẫn bị m/ắng.Bố mẹ ngày ngày cãi nhau, ông bà ngày ngày oántrách, họ luôn luôn chĩa mũi dùi vào cô bé mới chỉnăm tuổi này.Cô bé cũng hiểu, dường như sự ra đời của mình là mộtsai lầm.Nhưng cũng không biết phải làm sao, thậm chí còncảm thấy, bố mẹ đ/á/nh m/ắng mình, thì sẽ khôngcãi nhau nữa. 

Lớn lên đến tám tuổi, cô bé đã có thể giặt quần áonấu cơm cho gà ăn quét dọn nhà cửa, thái độ của bốmẹ đối với cô bé cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí đếnTết còn m/ua cho cô một đôi giày mới.Nghe nói còn muốn cho cô bé đi học nữa cơ.Mỗi khi nghĩ đến đây, cô bé lại chạy về nhà ngắm đôigiày mới mà cô bé không nỡ đi.Cô bé đã quyết định rồi, sẽ đi đôi giày đó khi đi học.Một ngày nọ vào đông, bố mẹ đi làm ở thị trấn.Ông nội tìm đến cô bé."Có muốn đi học không? Ông đăng ký cho."Ông nội cười híp mắt nói, còn lấy từ sau lưng ra mộtchiếc cặp sách màu hồng mới tinh!"Thật ạ! Thật ạ! Con có thể đi học ạ!"Cô bé có chút kích động."Thật, ông đưa cháu đi đăng ký, ngày mai là có thể đihọc rồi. Bố cháu nộp học phí rồi."Ông nội hiếm khi đối xử với cô bé dịu dàng như vậy.Cô bé mừng rỡ bảo ông đợi mình một lát.Cô bé trở về phòng, mặc bộ quần áo đẹp nhất củamình, đôi giày mà mỗi lần đi xong đều phải giặt, buộcchiếc dây buộc tóc đẹp nhất.Cô bé nhận lấy chiếc cặp từ tay ông rồi đeo lên vai.Ông nội dắt tay em đi trên con đường nhỏ, đến trườnghọc.Khoảnh khắc đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất màcô bé cảm nhận được trong tám năm qua.Cô bé thậm chí còn nghĩ, con đường đất nhỏ này cólàm bẩn giày không. 

Nhưng điều chờ đợi cô bé không phải là trường họcđầy tiếng cười nói, cũng không phải là tiếng đọc sáchrộn rã mà em luôn lén nghe, mà là một chiếc xe tảinhỏ dẫn đến vực sâu.Ông nội nhét em vào trong xe, mặc cho em khóc lócthế nào, giãy giụa thế nào, cũng đều vô ích.Quần áo bị x/é rá/ch.Một chiếc giày yêu thích nhất biến mất.Khi cánh cửa xe đóng lại, em nhìn thấy một người đưacho ông nội năm trăm tệ.Lúc đó em mới hiểu ra.Thì ra không hề có trường học nào cả, là em bị ông nộib/án đi.Thế là vào mùa đông tuyết rơi đầy trời, cô bé bị khoétmất đôi mắt. 

9

Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.Khi Trần Khanh nói những điều này, vẻ mặt vẫn luônthờ ơ."Sau này, tôi bị một người m/ua về, hắn ta hành hạtôi một năm, thấy hành hạ không ch//ết được, mớiquyết định dạy tôi pháp thuật.""Vào ngày người đó mở mắt cho tôi, sau ba năm đằngđẵng, tôi mới lại được nhìn thấy thế giới này. Món quàđầu tiên hắn ta chuẩn bị cho tôi, chính là đôi mắt củatôi.""Cho nên tôi rất thích đôi mắt, tôi thích sưu tầmnhững đôi mắt lớn nhỏ khác nhau, dù là của người,của thú, tôi đều muốn.""Nhưng tôi không hề gi3t người vô tội.""Trần đại nhân, nếu tôi nói đôi mắt của những ngườiđó, đều là do họ tự nguyện cho tôi, ngài có tinkhông?""Nghèo đói, bệ/nh tật, cái ch//ết, thương tật, đây lànhững tiếng kêu than bất lực nhất của tầng lớp dướiđáy.""Tôi tận mắt chứng kiến người ch//ết đói, chỉ vì mộtbao gạo mà b/án đi đôi mắt của mình.""Tôi cũng từng thấy một người đàn ông trung niênnằm liệt giường, vì để con cái có cái ăn cái mặc mà b/án mắt.""Quá nhiều, quá nhiều."

"Tôi cho họ một cơ hội, cho họ một hạnh phúc ngắnngủi, là họ c/ầu x/in tôi m/ua đôi mắt của họ.""Tôi tu pháp hơn mười năm chưa từng gi3t một ai,ngược lại còn cho họ một hạnh phúc ngắn ngủi, lẽnào vẫn là sai?""Được thôi, cứ cho là tôi sai.""Ngài cảm thấy vo/ng h/ồn oan ức, ngài cảm thấynhững kẻ tà môn ngoại đạo như chúng tôi đáng ch//ết!""Vậy thì Giang Tú, Trần Đạt, thân là cha mẹ ruột củatôi, cùng với ông nội đem tôi mới tám tuổi b/án đi vớigiá 500 đồng! Tôi vì thế mà mất đi đôi mắt, vậy có oanức hay không?""Trần Khanh đã ch//ết từ lâu rồi! Bọn họ chính là hungthủ!"Trần Khanh chỉ tay vào Giang Tú và Trần Đạt, giọngđiệu phẫn nộ."Tôi b/áo th/ù cho Trần Khanh ch//ết vì tiền khi cònbé, b/áo th/ù cho Trần Khanh ch//ết vì phong tục hủbại!""Trần đại nhân ngài nói đi! Tôi có sai hay không!!"Khoảnh khắc này, sấm chớp vang rền, từ xa vọng lạimột tiếng sấm n/ổ liên hồi."Không có chuyện gì là tuyệt đối đúng hay sai, chỉ cóhối h/ận hay không hối h/ận."Tôi nhìn cô ta, lòng chợt xao động, cờ đỏ từ dãy núi xabay tới, Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng đuổiđến."Cô nhét tàn h/ồn vào bụng Giang Tú, vọng tưởngluyện thành Tử Mẫu Song Sát, chỉ riêng chuyện nàythôi, cô đã đáng bị trừng ph/ạt.""Tôi tin rằng trong mười mấy năm nay, cô có rất nhiềucách để b/áo th/ù, nhưng cô lại chọn con đường tămtối nhất, cô nghĩ cô thật sự là vì b/áo th/ù, hay chỉ tìmkhoái cảm ngư//ợc đ//ãi sinh linh, ngư//ợc đ//ãi h/ồnphách?""Trần Khanh, cách làm của cô như vậy, khác gì nhữnghủ tục bệ/nh hoạn thời phong kiến?"

"Chỉ vì nó x/ấu, liền muốn thông đồng với nó, không đithay đổi, làm cho cái x/ấu càng x/ấu thêm, đây làđiều cô muốn?""Vậy tôi chỉ có thể nói cô sai lầm quá lớn.""Tôi thay mặt những người cô đã c/ứu, những ngườicô đã giúp cảm ơn cô, nhưng cô không thể lấy chiếcáo khoác tuổi thơ bất hạnh làm cái cớ để gây họanhân gian, oan có đầu, n/ợ có chủ, Trần Đạt và GiangTú không phải là kẻ chủ mưu, cô không thể vì ông côch//ết, không có ai để b/áo th/ù, liền đem toàn bộ h/ận th/ù của mình trút lên vợ chồng Trần Đạt.""Cô có biết Trần Đạt đã nói với tôi rằng họ tìm cô mườinăm rồi không? Bọn họ căn bản không biết cô bị b/ánđi. Trong nhà thậm chí còn có ảnh lúc nhỏ của cô.""Giang Tú bệ/nh nặng nhập viện, tỉnh lại câu đầu tiênchính là mơ thấy cô, nói lời xin lỗi cô nhất.""Cô bị th/ù h/ận che mờ hai mắt, những điều này côcó thấy không?""Nhưng cô đã gọi tôi một tiếng Trần đại nhân, vậy tôiliền định đoạt chuyện này.""Trần Đạt, Giang Tú cô không thể gi3t. Tôi cũng sẽkhông triệt để đ/á/nh tan h/ồn phách của cô.""Cô theo ta về thành Phong Đô chịu hình, ở Phong Đô,tôi sẽ điều h/ồn phách ông cô ra, cho cô một cơ hội b/áo th/ù trực diện. Có thể làm đến mức nào, phải coibản lĩnh của cô, sống ch//ết mặc bay.""Chịu xong hình ph/ạt, vào tam thế s/úc si/nh đạo rồilại đầu th/ai làm người.""Có dị nghị gì không?"Trần Khanh cắn răng, liếc nhìn vợ chồng Trần Đạt ởmép sân thượng, dường như đang giằng x/é tư tưởng.

"Trần Khanh, tôi nói với cô nhiều như vậy, đã nể mặtcô lắm rồi.""Nếu cô vẫn cố chấp không tỉnh ngộ. Vậy thì khôngcần nói gì nữa.""Cô có quy tắc của cô, tôi cũng có quy tắc của tôi.""Đừng vọng tưởng lấy vợ chồng Trần Đạt làm con bàithương lượng với tôi."Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng tiến lên mộtbước, giơ cao binh khí trong tay, chỉ cần cờ đỏ trongtay tôi vung lên Trần Khanh sẽ lập tức hóa thành hưvô."Cuối cùng hỏi cô một lần, chịu hàng hay không!"Một tiếng quát qua, Trần Khanh quỳ xuống phủ phục."Trần Khanh... nguyện nghe đại nhân phân xử." 

10

Trần Khanh bị áp giải về thành Phong Đô, vợ chồngTrần Đạt cũng được giải c/ứu.Giang Tú vì vấn đề sức khỏe, chẳng bao lâu sau đãqu/a đ/ời, Trần Đạt chưa đầy ba tháng, cũng theo vợmà đi.Trước khi lâm chung, Trần Đạt đã nói với tôi rất nhiềuđiều, nhưng nhiều nhất, chỉ có lời xin lỗi Trần Khanh.Ông nói, sau này ông thực ra đã biết Trần Khanh bị b/án, cho nên mới tìm ki/ếm mười năm.Ông nói ông không trách ai cả, chỉ trách bản thân đãcho con gái quá ít tình thương, trách bản thân quá vôdụng.Thực ra ông cũng mơ hồ đoán được, vị tiên cô kiachính là con gái mình, nhưng ông không dám nhận,cũng không nỡ nhận.Giang Tú ch//ết rồi, ông liền không còn động lực đểsống tiếp.Kiếp sau, tốt nhất có thể làm trâu làm ngựa cho congái, để nó quất roj cả đời, cõng nó đi khắp chân trờigóc bể, để trả lại những thiếu n/ợ ở kiếp này.Ông muốn ch//ết, tôi không ngăn cản.Sau đó, tôi chỉ đem m/ộ của Giang Tú, Trần Đạt vàTrần Khanh ch/ôn chung một chỗ.Thiên hạ vạn loại binh khí, chỉ có quá khứ là thứ làmngười ta đ/au đớn nhất.Ngoại truyện:

Trần Khanh thật sự đã tặng tôi một món quà lớn.Người nhận nuôi cô, chính là gã pháp sư luyện bùangải người Thái Lan kia, tên là Kunta, đang ở VânNam.Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay trong đêm đầu tiêntôi đặt chân đến Vân Nam.Tôi đã nhận được điện thoại của hắn trong khách sạn.Giọng nói không âm không dương trong điện thoại,khiến cho lửa gi/ận trong lòng tôi bùng lên!"Sawasdee krub, Trần tiên sinh. Hoan nghênh đến VânNam, nhưng đáng tiếc, nơi này sẽ là nơi ch/ôn thâycủa ngươi!"-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip