Hệ liệt TRẦN HÀNH CHI 3: CẬU BÉ MẶC ĐỒ ĐỎ
Một cậu bé mười ba tuổi bị tr//eo c//ổ trên xà nhà mình, tứ chi b//ị tr//ói, mặc đồ nữ màu đỏ, chân còn treo một quả cân lớn.
Cách ch//ết quái dị như vậy thật chưa từng nghe thấy.
Sau khi cảnh sát điều tra đã đưa ra kết luận: Không phải t//ự s//át, không phải bị gi3t, thuộc về t/ai n/ạn.
Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy không môn phái.
Tôi cảm thấy đó không phải là t/ai n/ạn, mà là có người dùng thuật phong thủy để gi3t người!
.
Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy khôngmôn phái.Khám bệ/nh, xem phong thủy, gi3t q/uỷ, trừ tà làcông việc của tôi, cũng là giá trị ít ỏi còn sót lại để tôitồn tại trên đời này.Tôi là một kẻ t/àn t/ật bẩm sinh, sinh ra đã bị m/ùmột mắt, khi đó hàng xóm láng giềng đều gọi tôi làthầy nửa m/ù.......Hôm nay, có một cặp vợ chồng ngồi trước quầy bóitoán của tôi.Hai người chỉ mới trung niên, nhưng khuôn mặt đầy vẻu sầu, tóc điểm màu xám trắng bệ/nh tật.Họ mang một ít trái cây đến cho tôi, cố gắng gượngcười trên khuôn mặt."Đại sư, con tôi mất tích rồi. Xin đại sư giúp đỡ tìmcháu."
Sau khi ngồi xuống, người phụ nữ nắm lấy tay tôi, vẻmặt thành khẩn.Còn người đàn ông đưa cho tôi một điếu th/uốc rồingồi xổm một bên, chỉ cúi đầu hút th/uốc, trong mắtánh lên nỗi buồn."Mất tích khi nào?"Sau khi bảo hai người cho tôi biết ngày tháng nămsinh của đứa trẻ, tôi bắt đầu suy đoán."Đã được một tháng rồi, chúng tôi đi làm ăn xa, cháuở nhà tự học, đang học cấp hai..."Người phụ nữ lải nhải nói, lấy ra một đống đồ từ trongtúi, có ảnh, có video, có hồ sơ lưu trữ tại sở cảnh sát.Có ảnh chụp màn hình những manh mối mà cư dânmạng trên các nền tảng video ngắn lớn cung cấp.Cô ấy tên là Lưu Dung, người chồng bên cạnh tên làTưởng Trung, và đứa con trai mất tích của họ tên làTưởng Lễ.Hai người quanh năm đi làm ăn xa, không thể chămsóc chu đáo cả hai bên, đứa trẻ đành phải tự mình đihọc ở quê nhà.Đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nên hai ngườicũng rất yên tâm.Cho đến một tháng trước, giáo viên gọi điện thoại nóiTưởng Lễ đã ba ngày không đến trường.Lưu Dung và Tưởng Trung sau khi tự liên lạc khôngđược, vội vàng bỏ công việc về quê.Nhưng Tưởng Lễ dường như bốc hơi khỏi thế gian,thậm chí cả điện thoại, tiền, cặp sách cũng khôngmang theo.Vợ chồng Lưu Dung từ trong thôn, đến thị trấn, thậmchí hỏi từng bạn học một, tất cả đều nói không biết.Quê nhà là thôn quê, không có camera giám sát,video giám sát duy nhất còn lại là video Tưởng Lễ tanhọc về nhà khi chưa mất tích.Đi báo cảnh sát, nhưng một tháng qua nhận được kếtquả ngoài chờ đợi thì vẫn là chờ đợi.Chờ đợi thì làm sao mà chờ được.
Theo như cảnh sát nói, khả năng bị b/ắt c/óc là khácao, vì vậy hai người bắt đầu đi tìm, tự mình tìm ki/ếm.Từ các xã lân cận, đến các tỉnh thành lân cận.Từ in tờ rơi tìm người, đến tìm truyền thông, đăngvideo ngắn quảng bá, tìm những công ty chuyên tìmngười, gần như mọi cách đều đã thử. Nhưng vẫnkhông có hiệu quả.Cuộc sống của hai vợ chồng vốn đã không dễ dàng,tiền ki/ếm được ở công trường đều là tiền mồ hôinước mắt.Năm xưa Lưu Dung từng mắc một trận bệ/nh nặng,khi đó để chữa bệ/nh, đã tiêu hết tiền tiết kiệm.Tưởng Trung thương vợ, nên vẫn luôn không có ý địnhsinh thêm con.Ai ngờ đâu đến tuổi xế chiều lại có th/ai, vất vả nuôilớn nó, nhưng cái chờ đợi lại không phải là dưỡng lãođưa m/a.Một tháng qua để tìm con, đã tiêu gần hết tiền bạc vàsức lực của họ, bước tiếp theo, họ định b/án đất b/ánnhà.Lưu Dung cúi đầu, lau nước mắt kể lại những trảinghiệm của họ trong một tháng qua.Chồng cô, Tưởng Trung, môi r/un r/ẩy, th/uốc lá hútkhông ngừng.Cho đến khi tôi dừng bút, dừng suy đoán, họ mới cùngnhau nhìn về phía tôi.Sự hy vọng trong mắt họ khiến tôi có chút nhói lòng.Tôi nhìn họ, nhẹ nhàng thở dài."Hy vọng không còn nhiều."
Thật ứng với câu nói: Dây thừng chỉ đ/ứt chỗ mỏngmanh, vận rủi chuyên tìm người khổ mệnh.
Tôi chưa nói hết lời.Nhìn quẻ tượng, đứa bé đã không còn nữa rồi.Tôi đặc biệt dùng ba phương pháp khác nhau để tínhđi tính lại ba lần, nhưng không một ngoại lệ nào, đềulà cùng một kết cục.Đứa bé này sinh ra, có lẽ đã không được như ý muốn.Bát tự thuần âm, khắc vợ khắc nhà, thể chất yếu đuốibệ/nh tật, lận đận cả đời.Cho dù không có chuyện mất tích này, cuối cùng có lẽvẫn là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, không nhìn hai vợ chồng lúcnày.Khoảnh khắc này tiếng khóc nghẹn ngào, lại như sấmđộng bên tai.Mặc cho Lưu Dung khóc lóc ầm ĩ truy hỏi tôi, tôi cũngkhông nói thêm lời nào.Nhìn sắc mặt, cùng trạng thái tinh thần của cô ấy,nếu biết chân tướng, cô ấy thật sự sẽ gục ngã mất.Cho đến khi cô ấy nói tôi nói bậy bạ, hất đổ ghế củatôi, lại mắ/ng ch/ửi tôi một trận, mới bị Tưởng Trunggiữ lại.Người đàn ông này đỏ hoe mắt, giọng nói khàn đặc."Có thể tìm thấy không? Sống phải thấy người, ch//ếtphải thấy x/á/c."
Nói xong, anh ta lấy ra một xấp tiền giấy màu đỏ từtrong túi."Ở đây có tám ngàn tệ, là tất cả tiền tiết kiệm còn lạicủa chúng tôi, nếu không đủ, tôi về nhà b/án nhà. Chỉcần anh tìm được con trai tôi."Giọng anh ta có chút r/un r/ẩy.Lưu Dung đã dựa vào vai anh ta khóc ướt nửa bên vai.Tôi không nói gì, châm điếu th/uốc anh ta đưa cho tôi....Tôi cùng vợ chồng họ về quê cũ ở Trùng Khánh.Sau khi chúng tôi trở lại, Tưởng Trung đưa Lưu Dungkhông nghỉ ngơi một khắc nào, lại đến đồn cảnh sát ởtrấn, để lại một mình tôi ở trong căn nhà cũ của họ.Lúc này, trời đã tối.Tôi bước vào phòng của Tưởng Lễ, trên giường là gatrải giường màu xanh lan, chăn là áo bông hoa maiđỏ, đồng phục, thẻ học sinh, đều ở trên giường.Điện thoại di động, ví tiền, cặp sách của nó thì đều ởtrên bàn học.Nghe Tưởng Trung nói, từ khi con mất tích, những thứnày đều chưa từng động đến.Tôi cầm một cái áo, đi ra ngoài sân đ/ốt.Nheo mắt nhìn ánh lửa, tôi lại ném vào một lá bùadẫn h/ồn cùng một nắm gạo.Lúc này đã là mùa đông, thôn trang này bị núi baoquanh, gió núi thổi đến, có một trận lạnh thấuxươ/ng.Đợi áo ch/áy hết, tôi tiến lên xem xét, nhìn đống trotàn trên mặt đất, tôi tiếp tục bói toán.Rất nhanh, tôi thở ra một hơi trắng, nheo mắt, nhìn vềphía một căn nhà nhỏ cách nhà ngang không quámười mét.Phía sau căn nhà này có một khu rừng nhỏ, sau đó làmột con đường nhỏ có thể cho xe qua."Nghỉ ngơi trước đi, buổi tối lạnh quá."Lúc này, Tưởng Trung trở về, xoa xoa tay nói lớn.
Sau đó nhìn thấy ánh lửa trên mặt đất, tưởng rằng tôimuốn sưởi ấm, liền lập tức từ trong nhà lấy ra một cáinồi sắt lớn."Sưởi ấm dùng cái này, cái này dùng tốt."Vừa nói, vừa bắt đầu đ/ốt lửa.Anh ta nói, vợ anh ta tối nay không về, ở lại trấn."Đại sư, vợ tôi cũng sốt ruột quá, anh đừng gi/ận, côấy biết sai rồi, ngày mai ra trấn ăn cơm. Cô ấy xin lỗiông."Vừa nói, vừa xoa xoa tay đi về phía căn nhà nhỏ, xemra là muốn đi lấy củi.Vừa đi đến trước cửa, liền nghe thấy anh ta bắt đầuch/ửi rủa."Mấy thằng chở lợn này thật đáng ch//ết! Lại vứt ởđây rồi!"Tôi vội qua hỏi anh ta có chuyện gì.Anh ta nói với tôi, con đường nhỏ phía sau nhà thôngvới đường tắt đến lò mổ ở trấn bên cạnh.Mỗi ngày đều có xe chở lợn đi qua con đường nhỏ phíasau, thế nên không tránh khỏi có một số xe có lợn ch//ết.Những tài xế á/c đ/ộc đó thấy đây là thôn quê, liềnkéo lợn ch//ết xuống vứt.
Phía sau nhà chứa củi của anh ta có một khu rừng,nên nơi này trở thành địa điểm vứt x/á/c quen thuộccủa những tài xế chở lợn.Cho nên ở đây thường xuyên ngửi thấy một mùi thịtthối.Căn nhà chứa củi này chỉ có vài mét vuông, bên trongchất đầy những bó củi lớn, có củi đã chẻ, cũng cónhững bó buộc thành bó còn cao hơn cả người.Nhìn những bó củi này, tôi cảm thấy có điều không ổn.Sau khi vào trong nhà, tôi ngửi thấy một mùi khiến tôilập tức cảnh giác, không phải mùi lợn ch//ết."Kéo hết đống củi này ra!"Ánh mắt tôi lập tức trở nên sắc bén.Tưởng Trung ngẩn người, nhưng vẫn nghe lời tôi làmtheo.Mùi kia càng ngày càng nồng nặc, mà khi anh ta kéotừng bó củi ra, kéo đến bó thứ bảy, anh ta dừng lại.Tôi nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.Dưới ánh đèn pin, một th* th/ể bị kẹp giữa đống củi,thịt đã th/ối r/ữa hết cả rồi.Nửa giây sau, Tưởng Trung bộc phát ra một tiếng kêuthảm thiết:"Con ơi!"
Cảnh sát đến vào rạng sáng, phong tỏa hiện trườngngay lập tức.Lúc nhìn thấy th//i th//ể, Lưu Dung đã ngất xỉu, đượcđưa đến bệ/nh viện cấp c/ứu.Tưởng Trung quỳ sụp trước cửa nhà kho củi, ai kéocũng không đứng dậy.Tuyết bắt đầu rơi nhẹ.Không ngờ, đứa con mà hai vợ chồng tìm ki/ếm cảtháng trời lại xuất hiện trong nhà kho củi của chínhhọ.Cuộc gặp gỡ sau nửa năm xa cách giữa cha mẹ vàcon cái, không mang lại bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ cósự lạnh lẽo của cõi âm........Ba ngày sau, báo cáo khám nghiệm tử thi được côngbố, sau khi điều tra, cảnh sát kết luận đây là vụ t//ựs//át, t//ử vo/ng do nguyên nhân phi tự nhiên.Tưởng Trung vô cùng bất bình với kết quả này.
Nhưng thực tế không có bất kỳ manh mối nào chothấy có người thứ ba xuất hiện tại thời điểm nạn nhânqu/a đ/ời.Và sợi dây trói trên người, quả cân, thậm chí cả quầnáo nạn nhân mặc, đều không có bất kỳ dấu vết nàocủa người thứ ba.Hơn nữa, địa điểm xảy ra vụ việc là ở nông thôn,đường xá không có camera giám sát, nhà của TưởngTrung lại ở rìa thôn, không có người chứng kiến.Hai vợ chồng quanh năm đi làm ăn xa, trong nhàkhông có kẻ th/ù.Đứa trẻ bình thường ngoan ngoãn, thật thà, càngkhông có mâu thuẫn với ai.Loại trừ tất cả các yếu tố nội tại của một vụ gi3tngười, thì chỉ còn lại t//ự s//át.Nguyên nhân cái ch//ết, là do Tưởng Lễ tìm ki/ếmkhoái cảm ngạt thở, thao tác không đúng dẫn đến t//ử v//ong.Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ học cấp haiở nông thôn, nó thực sự hiểu những điều này sao?Cấp trên dường như có ý định ém vụ án này xuống, dùTưởng Trung đã tìm đến giới truyền thông để cố gắnglên tiếng, nhưng không một ai chịu đến đưa tin."Vậy con trai tôi chỉ có thể ch//ết oan uổng như vậythôi sao? Công lý đâu? Pháp luật đâu!"Sự bất lực, gi/ận dữ của Tưởng Trung, khi trút ra chỉnhận lại sự thờ ơ.Lưu Dung ngã bệ/nh, hôn mê mấy ngày trong bệ/nhviện vẫn không thấy chuyển biến tốt.Người đàn ông này sau khi trải qua ba ngày ba đêmgiằng x/é vô vọng, hai mắt đỏ ngầu quỳ sụp xuốngtrước mặt tôi.Đầu gục xuống đất liên tục dập đầu, cho đến khi đầuđổ m//áu."Đại sư, c/ầu x/in anh! C/ầu x/in anh giúp tôi! Tôinguyện làm trâu làm ngựa cho anh! Chỉ cần anh bằnglòng, tôi sẽ cho anh cả mạng!"
Tôi c/ăm phẫn, x/é nát tờ báo cáo khám nghiệm t//ửth//i đó.Ép một gia đình tan cửa nát nhà, không điều tra rõràng, tôi, Trần Hành Chi tôi thề không làm người!......Tôi ở lại nhà Tưởng Trung, x/é bỏ niêm phong của cănnhà kho, những bó củi bên trong đã được dọn sạch.Trên mặt đất chỉ còn lại một ít vụn gỗ.Tôi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, lúc ch//ết, Tưởng Lễ mặc váy đỏ, trước ng/ực váy đỏ có mộtbông hoa trắng.Dưới váy đỏ, mặc một bộ đồ bơi có ng/ực giả, hai tayhai chân bị tr//ói, có những vết hằn rất sâu.Trong báo cáo khám nghiệm t//ử th//i, lòng bàn tay,lòng bàn chân, đỉnh đầu, đều có một lỗ kim.Ở mắt cá chân, có treo một quả cân, toàn thân bị nh//ét vào trong đống củi, tứ chi không chạm đất.Tưởng Lễ ch//ết khi mười ba tuổi mười ba ngày, mệnhnam thuần âm.Theo báo cáo khám nghiệm t//ử th//i, thời gian t//ửv//ong là giờ Hợi.Giờ Hợi thuộc âm, váy đỏ thuộc hỏa, đồ bơi thuộcthủy, quả cân thuộc kim, đống củi thuộc mộc, đấtthuộc thổ.Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã tề tựu.Váy đỏ và quả cân ở mắt cá chân là Trụy H/ồn Đà,mục đích là khóa h/ồn, sắt không thấu âm dương,treo ở chân thì h/ồn không thể thoát.Phân H/ồn Châm cắm vào đỉnh đầu, là để tiết h/ồn.Là để dễ dàng trích xu/// ất t/// inh phách chí dươngchí âm.
Mà bông hoa trắng trước ng/ực, hẳn là Dẫn H/ồn Hoa,dẫn h/ồn phách đã trích xuất ra từ bông hoa đó.Nhét th//i th//ể vào trong củi, để tứ chi không chạmđất, là để triệt để rút hết h/ồn phách.Theo cách nói của Đạo thuật, h/ồn phách là khôngthể rút hết, cho nên nhất định phải ly thổ.Mà bông hoa trước ng/ực và củi mộc đại diện cho sinhmệnh, có hiệu quả dẫn h/ồn.Tôi thở ra một hơi trọc khí, mở mắt ra, trong lòng đãcó đáp án.Chọn một đứa trẻ mệnh âm, vào thời điểm này mà s//át h//ại, chỉ có một mục đích.Là tà thuật của dã Mao Sơn.Trừu H/ồn Đoạt Phách.
Loại tinh phách hiếm thấy này là vật liệu cực tốt để tuluyện, nhưng tôi cảm thấy, không chỉ đơn giản là tuluyện.Trong không khí còn sót lại, không chỉ là mùi thịt th/ốir/ữa, tôi còn ngửi thấy một chút t//ử khí của ngườisắp ch//ết còn sót lại nơi này.Hút h/ồn của Tưởng Lễ, rất có thể là để kéo dài sinhmệnh.Tôi thầm tính toán trong lòng.Chỉ gi3t một mình Tưởng Lễ chắc chắn không đủ,nghịch thiên cải mệnh không chỉ cần sự gia trì củatinh phách chí âm chí dương.Cái dã Mao Sơn này chắc chắn sẽ tiếp tục gi3t người.Tôi ra khỏi cửa liếc nhìn mặt trăng, bấm đ/ốt tay tínhgiờ, lấy con gà trống vàng đã chuẩn bị ra, đồng thời,tôi nghe thấy tiếng xe máy chạy tới.Từ xa đến gần, dừng ở bên ngoài nhà Tưởng Trung.
Ánh đèn xe chiếu vào người tôi, khiến tôi không khỏinheo mắt, một cô gái trẻ bước xuống từ ghế sau xe,mặc áo bông, búi tóc củ tỏi, tay cầm gậy tự sướng.Thấy tôi đang ngồi xổm chuẩn bị gi3t gà trống vàngthì gi/ật mình."Anh...anh...anh..."Cô ta chỉ vào tôi nửa ngày không nói nên lời, vừamuốn quay đầu lại thì phát hiện người lái xe máy đãbiến mất, lập tức đứng ch/ôn chân tại chỗ, từng bướclùi lại.Tôi không để ý đến cô ta, liếc nhìn chiếc xe máy đã đixa, tiếp tục cúi đầu gi3t gà, tay vung d/ao, m//áu gàb/ắn tung tóe.Một lúc sau, cô gái trẻ dường như mới hoàn h/ồn."Anh là Trần đại sư?"Tôi gật đầu, cầm con gà ch//ết và m//áu gà bước vàonhà củi.Tôi không quá để ý đến thân phận của người phụ nữ,có thể xuất hiện ở đây vào lúc này, không phải cảnhsát thì là phóng viên nhỏ không sợ ch//ết."Chào...chào anh, tôi là Hứa Vy, phóng viên củachuyên mục Tiêu điểm Hải Tân...""Cái bùa này cô cầm lấy, vào trước căn nhà bên kia,đừng đến đây.""Dạ dạ, được, anh có ngại tôi quay video không?""Không quay được."Cô ta gật đầu, cầm bùa chạy vào nhà Tưởng Trung.Tôi không quản cô ta, bởi vì bây giờ tôi cần phải làm,là goi h/ồn.Gọi những h/ồn phách còn sót lại ở nhân gian chưađến báo cáo ở Thành Hoàng, bởi vì chỉ có họ, mới cóthể nhìn thấy những cảnh tượng mà lúc đó không ainhìn thấy.Lấy m//áu gà trống, gạo nếp, đầu gà bày trận, ba nénhương dẫn h/ồn cắm trước trận, sắc lệnh trấn nhãn.Qu//ỷ Vương ra lệnh, trăm qu//ỷ cùng đến.
Hương dẫn h/ồn bốc ch/áy, khói lượn lờ xoay tròntrong nhà củi, ánh sáng ẩn hiện khiến nhà củi thêmvài phần âm khí."Sắc kỳ luật lệnh!"Mắt tôi hóa thành đồng tử dọc, một tay bấm quyết,hướng về phía trận chú đã vẽ ra hư không dùng sức vỗmột cái!Trong khoảnh khắc, âm phong nổi lên, nhưng lát sautôi liền nhíu ch/ặt mày.Thế mà không có một con qu//ỷ nào đến.Nhưng khi tôi bước ra ngoài, đảo mắt nhìn xungquanh, lòng tôi lại lạnh giá.Ngoài trời, trong không khí lơ lửng những vầng sángẩn hiện, lập lòe, tựa như hoa băng mùa đông.H/ồn phách của những con qu//ỷ ở đây, đã bị đ/á/nhtan nát hết rồi, tôi cắn răng, thu hồi sắc lệnh.Người này tinh thông thuật pháp, làm việc cũng cẩntrọng như vậy, thật sự có chút khó giải quyết rồi.Như vậy, chẳng lẽ thật sự phải đợi lần gi3t người saucủa hắn?
"Ờ... tôi ra ngoài được chưa?"Đúng lúc tôi chuẩn bị gọi thêm qu//ỷ sai ở nơi này,người phụ nữ tên Hứa Vi thò đầu ra từ trong nhà.Một tay bám vào mép cửa, một tay nắm ch/ặt lá bùatôi đưa cho cô ta.Tôi suy nghĩ một lát, vung tay xua tan tàn h/ồn nơiđây, thu lại đồng tử tròn, trở lại bình thường.Tôi múc một gáo nước từ cái chum lớn để rửa tay, "Côra đây làm gì?"Cô ta vội vàng chạy ra khỏi nhà, đứng trước mặt tôi."Tôi nhận đưa tin về vụ án này, nên tôi đến để tìm hiểutình hình, anh Tưởng nói với tôi về anh, nói anh là caonhân."Tôi không để ý đến cô ta, xách cái nồi sắt lớn trongnhà ra để nhóm lửa."Anh có phiền nếu tôi phỏng vấn anh không? Anh yêntâm, tôi không chụp ảnh, tôi sẽ dùng bút để ghi lại."
Sau khi nhóm lửa xong, tôi ngồi một bên sưởi ấm, côta ngồi bên cạnh tôi khẽ hỏi một câu.Tôi im lặng một lúc, rồi gật đầu."Anh nghĩ gì về vụ án này?""Do dã Mao Sơn gây ra, gi3t người, đoạt h/ồn phách,để kéo dài mạng sống.""Có thể cụ thể hơn không? Dã Mao Sơn là qu//ỷ, haylà người?""Người, là những người tự học tẩu hỏa nhập m/a,không màng quy tắc thiên đạo, dùng mọi loại thuậtpháp! Nhưng bọn họ không phải là đệ tử Mao Sơnchính thống.""..."Cô ta hỏi, tôi liền trả lời thành thật.Hỏi một câu đáp một câu, khoảng một tiếng trôi qua,cô ta nghe đến nhập thần, nhìn vào cuốn sổ tay trongtay mà suy tư.Rất lâu sau, cô ta đứng dậy, lại đến nhà củi chụp ảnh.Trong lòng tôi muốn bảo cô ta rời đi, có một ngườibình thường ở bên cạnh, sẽ cản trở tôi làm việc.Chỉ là chưa kịp mở miệng, cô ta trở lại ngồi xuống nóimột câu khiến tôi sáng mắt."Hung thủ là người địa phương, và chắc chắn chưa đixa, vẫn còn ở trong thôn."Nói xong, cô ta cắn bút, nhìn vào cuốn sổ tay cúi đầutrầm ngâm.Tôi nhướng mày, "Cô nhìn ra bằng cách nào?"Sau đó cô ta tổng kết vài điểm."Điểm thứ nhất, quen biết gây án, hung thủ này hiểurõ tình hình nhà anh Tưởng, biết bát tự của Tưởng Lễ,và biết Tưởng Lễ ở nội trú, quen thuộc với lịch trìnhhoạt động của Tưởng Lễ, hắn biết Tưởng Lễ chỉ về nhàvào cuối tuần, và biết khi nào thì ở nhà, thời gian t//ửvo/ng của Tưởng Lễ chính là thứ Bảy. Tôi nghe anhTưởng miêu tả, trong nhà không có dấu hiệu giằng co,trong hồ sơ điều tra của cảnh sát, cũng có nói rõ điềunày."
"Điểm thứ hai, hung thủ tuổi đã lớn, bình thường có lẽcòn là một người hiền lành, rất có thể là chủ một cửahàng tạp hóa nào đó trong thôn. Tôi đã vào phòng củanạn nhân xem, trên sàn nhà có vỏ bánh kẹo. Một họcsinh nội trú, x/á/c suất mang đồ ăn vặt từ trường vềnhà là rất thấp, đi học cả tuần, tiền sinh hoạt phí làkhông có, tôi đã hỏi anh Tưởng, anh ấy nói đúng làsáng thứ Bảy đã phát tiền sinh hoạt phí cho nạnnhân.""Tôi đoán, có lẽ vào một thời điểm nào đó vào thứBảy, nạn nhân lấy tiền sinh hoạt phí đi m/ua đồ ăn vặtở cửa hàng tạp hóa, bị ông chủ biết được lịch trìnhhoạt động trong ngày hôm sau.""Còn nữa, bộ đồ bơi trên người nạn nhân, vùng TứXuyên Trùng Khánh không gần biển, thôn này chỉ cómột con sông Thanh Thủy, không có hồ chứa, ngườiđịa phương hầu như không có thói quen m/ua đồ bơi,cảnh sát đã kiểm tra ng/uồn gốc đồ bơi, nhưng hầuhết các trang thương mại điện tử lớn đều không cóloại đồ bơi này, các thị trấn lân cận càng không cónhà máy sản xuất đồ bơi, người địa phương lại khôngm/ua, sẽ có cái này, rất có thể chỉ có người có kênhnhập hàng, biết rõ không thể tra ra trên thương mạiđiện tử mới làm được.""Điểm thứ ba, những người trong thôn này hầu nhưđều đã được cảnh sát kiểm tra, và chắc chắn có cảnhphục và camera ẩn nấp trong thôn. Một kẻ gi3t ngườicó logic ch/ặt chẽ, có đủ thời gian chuẩn bị sẽ khôngthể không nghĩ đến điều này, vì vậy hắn chắc chắn sẽkhông mạo hiểm rời đi gây nghi ngờ, hắn thậm chídám giấu x/á/c nạn nhân trong đống củi nhà mình,cũng có thể chứng minh tâm lý hắn vững vàng.""Anh vừa nói, những thuật sĩ dã Mao Sơn này thườngkhông muốn theo chính đạo niệm kinh đọc sách tuhành, không có loại nhẫn nại đối với con đường tuhành khô khan nhàm chán, bọn họ thích mạo hiểm,bọn họ theo đuổi sự đi/ên cuồ/ng, bọn họ thích kí/chth/ích."
"Xin hỏi, có gì kí/ch th/ích hơn việc có thể tìm đượccực phẩm tinh phách đồng thời có thể chơi trò mèovờn chuột với cảnh sát?"
"Cô là cảnh sát à?"Tôi nheo mắt, bắt đầu coi trọng người phụ nữ này.Có gan dạ, có logic, nét chữ mạnh mẽ, đôi mắt khôngtham lam, có thần thái, không giống một phóng viênnhỏ đơn thuần vì danh lợi."Không, tôi là phóng viên, từng là phóng viên chiếntrường, sau khi về nước còn đi tới biên giới các nước,còn đi vào Thập Vạn Đại Sơn, Trường Bạch Sơn, TầnLĩnh cùng đội thám hiểm.""Vậy nên chưa ăn thịt heo, nhưng chắc chắn đã thấyheo chạy."Cô ấy ngẩng đầu, nhìn tôi cười.Tôi không nói gì.Im lặng dùng kẹp gắp than đang ch/áy đỏ bên trong."Tối nay đừng đi đâu cả, lên lầu hai tìm một phòngnghỉ ngơi, tối nghe thấy động tĩnh gì thì đừng la hét,đừng kêu, đừng mở cửa, cứ ngủ thôi."Tôi không đi sâu vào chủ đề trước, dặn dò cô ấy mộtcâu, đưa cho cô ấy vài lá bùa vàng, bảo dán lên cửavà đầu giường.Vừa rồi tôi đã triệu hồi tàn linh ở nơi này, dã Mao Sơnvẫn còn ở đây, nhất định sẽ cảm ứng được có ngườiđến.Hứa Vi là người bình thường, cẩn thận một chút cũngkhông có hại gì.
"Hắn sẽ đến?"Ánh mắt Hứa Vi sáng lên.Lời cô vừa dứt, tôi liếc thấy một con chó đen g/ầy trơxươ/ng, đi qua trước cửa lều tranh, rất g/ầy, g/ầy đếnmức da bọc xươ/ng.Nó quay đầu nhìn tôi, ngồi xổm trên mặt đất như dơi,há miệng không còn mấy cái răng, giống như đangcười với tôi."Vào nhà."Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm con chó đen kia, lòngchìm xuống.Hứa Vi chắc là nghe ra giọng tôi không đúng, lập tứcchạy nhanh vào nhà.Cắm cờ vàng trước nhà.Có nó làm ngăn cách, Hứa Vi sẽ không bị ảnh hưởngbởi âm khí.Ngay lúc này, trong rừng phía sau con chó đen kia,xuất hiện vô số cặp mắt xanh lè!Một luồng âm khí gần như hóa thành vật chất độtngột bốc lên, khí tức âm hàn, như loài bò sát bám vào!Lửa trong lò than lập tức tắt ngóm!"Rời khỏi đây."Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói lạnhlùng đến cực điểm!Đồng thời, từng con chó hoang trong rừng bước ra,chúng chảy nước dãi, gầm gừ khe khẽ, hai mắt đỏngầu, như nhìn thấy thứ gì đó ngon lành."Đến cả chó hoang trên núi cũng có thể chiêu dụđược, xem ra, ta vẫn còn đ/á/nh giá thấp ngươi rồi."Tôi nheo mắt, đặt pháp lệnh xuống, cầm lấy cờ lam."Đều là người trong núi, đừng chặn đường lên núi, bâygiờ đi đi, ta cho ngươi cơ hội, đừng điều tra nữa."Giọng nói kia lại vang lên, ý u/y hi*p cực kỳ nồng đậm."Tà môn ngoại đạo cũng dám vọng tưởng lên núi? Trừh/ồn đoạt mệnh, ngươi đáng chịu trăm năm qu//ỷhình!"
Nghe thấy những lời này, lửa gi/ận trong lòng tôicàng bùng ch/áy!Khoảnh khắc tiếp theo, từng con chó hoang kia nhưđược giải phóng, ào ào xông về phía tôi. trời long đấtlở, như thủy triều!"Kỳ Lệnh ngũ sướng bát nhận! thỉnh điều âm binh cửubách hàng á/c tru sát.""Mở đường!"Sau khi đọc xong thỉnh binh quyết, tôi cắn ch/ặt cờlam, một tay kết ấn vỗ mạnh xuống đất!Trong chớp mắt, sát khí ngút trời bốc lên!Vô hình trung, từng con ngựa tốt cao lớn từ khôngtrung bước ra! Bên trên có âm binh cưỡi, tay cầm đ/aophủ trường kích!Tiếng vó ngựa vang lên không ngớt.Chó hoang kêu la thảm thiết không thôi, từng bónghình hoặc bị vó ngựa giẫm nát, hoặc bị âm binh dùngđ//ao ch//ém bay!Âm binh mượn đường, cản trở đường đi, bất kể côngtội lý do.Đều gi3t không tha!
Trong sát khí của âm binh, tôi cảm thấy một chút lạnhlẽo trong tim, âm khí cuồn cuộn, tiếng rít gào ai oánkhông ngớt.Nhưng chó hoang vẫn chỉ là chó hoang.Có lẽ đối phó với h/ồn phách người thường thì đủ,nhưng gặp phải âm binh, chỉ có phần bị tiêu diệt.Sau nửa nén hương, không một con chó hoang nàocòn sống sót.Kẻ thi pháp đứng sau chuyện này còn có thể đấupháp với tôi, chắc chắn không ở quá xa thôn này.Phải tranh thủ thời gian tìm ra hắn, nếu không đấupháp không lại tôi, hắn chắc chắn sẽ chạy!"Thưa đại sư! Có manh mối rồi ạ!"Chưa kịp xuất phát, trong nhà vang lên giọng nói gấpgáp.Hứa Vi vẻ mặt lo lắng đẩy cửa chạy ra: "Trong mộtcửa hàng tạp hóa ở đầu thôn phát hiện ra một bộ đồbơi giống hệt bộ mà Tưởng Lễ từng mặc lúc cònsống!""Ông chủ tạp hóa đang chạy lên núi! Mấy người mặcthường phục đang đuổi theo!""Tôi muốn đến hiện trường, ngài có đi không ạ?"Cô ấy vừa nói, vừa lấy mic và camera mini các kiểu rađeo lên người.Trùng hợp vậy sao?
Tôi nhíu ch/ặt mày, quyết định cùng cô ấy đi.Trên đường đi tôi mới biết, mấy người mặc thườngphục đã theo dõi cửa hàng tạp hóa đó một thời gianrồi.Hôm nay ông chủ tạp hóa định tiêu hủy hoàn toàn bộđồ bơi, nên bị mấy đồng chí đang mai phục bắt được.Đến đầu thôn, cửa hàng tạp hóa đã bị băng rôn phongtỏa, ba chiếc xe b/án tải cảnh sát vây kín cửa hàng,mơ hồ có thể thấy ánh đèn pin từ trên núi chiếu xuốngvà tiếng hô hoán.Là mấy người mặc thường phục đang đuổi người.Hiện trường còn có rất nhiều nhân viên công vụ, ngườichụp ảnh, người khám xét, người duy trì trật tự, côngviệc có quy củ.Nhưng tại sao, ở nơi mà quan khí nồng đậm như vậy,tôi vẫn có thể ngửi thấy một chút âm khí?Tôi liếc nhìn xung quanh, phát hiện có một cảnh sátđội mũ sụp rất thấp, tay cầm một cuốn sổ tay màunâu lớn, dường như đang ghi chép gì đó.Anh ta đứng ngoài hàng rào chắn, là người cảnh sátduy nhất trông giống như người ngoài.Không đúng...Tôi nheo mắt, vừa chuẩn bị tiến lại gần hơn thì Hứa Viđi đến trước mặt tôi, chắn đường tôi."Thưa đại sư, ngài đợi tôi ở đây một lát, tôi đi chụpmấy tấm ảnh trước."Cô ấy hưng phấn nói, rồi chui vào đám đông biến mất.Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, người cảnh sát đó đãbiến mất.Hứa Vi vừa đến hiện trường, giống như chó sói thấythịt, tố chất nghề nghiệp phát huy đến tận cùng.Trong nháy mắt, cô ấy đã chụp xong ảnh, đang nóichuyện với một người mặc cảnh phục đang dựa vàoxe nghe điện thoại.Người bắt đầu đông dần lên.Người cảnh sát đội mũ sụp rất thấp, tôi tìm khôngthấy nữa.
Ảo giác?Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.Khoảng nửa tiếng sau, có mấy người mặc thườngphục áp giải một người đàn ông từ trên núi xuống.Người dân bỏ cả ngủ chạy đến xem lập tức xôn xao,thi nhau vươn cổ về phía trước.Từ miệng người dân, tôi biết được người này họ Lưu,quê quán không phải người thôn này, khoảng hai bamươi năm trước đến đây định cư.Trung niên rồi vẫn chưa lấy vợ, lão đ/ộc thân mộtmình, nhưng tính tình rất tốt, chỉ là ít nói."Trần đại sư! Bắt được người rồi ạ!""Tôi vừa xin được quyền phỏng vấn tội phạm, tôi phảitheo xe của họ về thành phố rồi!""Cảnh sát nói, chứng cứ cơ bản đã x/á/c thực, hắn bịbắt thì đã nhận tội rồi. Siêu kinh hãi!Mấy người mặc thường phục suýt chút nữa phải n/ổsú/ng!""Tội phạm này chắc chắn là hung thủ gi3t Tưởng Lễ!Trong cửa hàng tạp hóa tìm thấy rất nhiều kinh thưbùa chú kỳ quái, lần này về thẩm vấn, thì mọi chuyệnsẽ rõ ràng thôi.""Tôi là cơ quan truyền thông đầu tiên can thiệp! Độcquyền! Loại phỏng vấn được chính thức ủy quyền này,nhất định sẽ gây bão! Tôi kích động đến mức tay runcả lên!""Cảm ơn ngài đã trò chuyện với tôi nhiều như vậy, khinào về thành phố tôi sẽ tìm ngài sau.Cảm ơn!"
Cô ấy hưng phấn nói xong mấy câu, cúi chào tôi rồiđịnh đi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, bị tôi giữ lại."Đừng đi vội."Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm ông chủ tạp hóa họLưu đang bị áp giải lên xe.Không đúng.Trên người hắn không có hơi thở của thuật sĩ, tuyệt đốisẽ không sử dụng thuật pháp."Ngài... có ý gì? Tôi hiểu ngài không tin cảnh sát lắm,nhưng bây giờ chứng cứ đã x/á/c thực..."Nửa câu sau của Hứa Vi tôi không nghe rõ, trongkhoảnh khắc này, toàn thân tôi dựng hết cả lông!Đột nhiên ngẩng đầu, tôi đảo mắt nhìn một vòng đámđông trước mặt.Có người đang nhìn chằm chằm vào tôi!Ngay trong đám đông này!
Chắc chắn là luồng khí này rồi, chính là kẻ vừa đấupháp với mình!Nhưng có gần trăm người dân trong thôn, lại thêmchính khí của cảnh sát che đậy, nhân khí thịnh vượng,luồng khí đó lại thoáng qua rất nhanh, tôi không thểtruy dấu.Trên mặt Hứa Vi lộ ra một chút bất mãn, thấy xe cảnhsát sắp khởi động, cô ta dùng sức hất tay tôi ra, nóimột câu xin lỗi rồi chạy về phía xe cảnh sát.Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, không đuổi theo.Việc người đó vừa rồi để lộ một chút hơi thở khôngphải là ngẫu nhiên.Đó là một lời cảnh cáo.Hắn đang nói với tôi rằng hắn đang ở đây, và chuẩn bịrời đi, bảo tôi đừng manh động.Có nhiều người dân ở đây như vậy, lỡ như hắn bấtchấp tất cả mà gây ra chuyện gì đó, thì chính là tạonghiệt lớn.Tôi không thể đ/á/nh cược.Nhìn xe cảnh sát rời đi, ánh mắt tôi từ từ trở nên lạnhlẽo.Đợi đến khi người dân và cảnh sát đều rời đi, tôi vượtqua dải băng phong tỏa, bước vào cửa hàng tạp hóađó.Bốn phía tối đen như mực, men theo một chút âm khínhàn nhạt còn sót lại ở đây, tôi đi đến một gian phòng giống như nhà kho.Cảnh sát đã dọn dẹp gần hết đồ đạc rồi.Trên mặt đất có thể thấy một vài dòng chú văn viếtbằng bút đen bị thùng carton che đậy.Phán đoán của cảnh sát không sai, nhưng ông chủtiệm tạp hóa họ Lưu này, còn chưa đến mức sắp ch//ết.Hắn có thể là tòng phạm, hoặc là đồng bọn, nhưngkhông thể là chủ mưu.Người có thể lừa người, nhưng mùi vị và hơi thở thìkhông.Là kẻ đứng sau muốn thí xe giữ tướng rồi.Tôi nhìn xung quanh, đột nhiên, một cuốn sổ tay trênbàn cạnh cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi.Tôi nheo mắt lại, bước tới, là cuốn sổ tay lớn màu nâu.Cửa sổ không đóng, một cơn gió thổi qua, cuốn sổ taybị lật mở.Trang đầu tiên, có một khuôn mặt cười được vẽ bằngbút chì đen đơn giản.Nhìn thấy cái này, tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.Quả nhiên là tên cảnh sát đó!Hắn mạo danh cảnh sát trốn trong đám đông, thảonào tôi không cảm nhận được hơi thở của hắn!Thật to gan...Ngay khi tôi định cẩn thận xem xét những bùa chútrên mặt đất này, xem có thể tìm được manh mối nàokhông, đột nhiên một cảm ứng từ trong lòng truyềnđến, khiến tôi không khỏi toàn thân chấn động!Nhanh chóng bấm tay niệm chú, khi nhìn thấy quẻtượng và ý tượng, tôi gi/ật mình kinh hãi, nhanhchóng bay nhanh về phía tây nam!Trên người Hứa Vi có bùa chú tôi cho, trên đó có tinhhuyết của tôi, có cảm ứng với tôi.Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi,bùa đã vỡ. Bùa vỡ, chỉcó hai kết quả.Hoặc là Hứa Vi tự mình x/é nát.
Hoặc là kẻ kia ra tay.Vị trí ở phía tây nam.Chạy thục mạng bằng thuật pháp trong rừng núi gầnnửa tiếng đồng hồ, tôi dừng lại ở một đống đ/á lởmchởm bên khúc cua đường núi.Xe cảnh sát lật nghiêng, đèn khẩn cấp vẫn nhấpnháy, đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đầu đầy m/áu, nằmsấp bên ngoài cửa sổ xe.Bất tỉnh rồi.Một mùi xăng sộc lên mũi, lẫn với mùi lốp xe ch/áykhét khó chịu, thật sự dám ra tay với người của nhànước sao?!Điên rồi?!Tôi nghiến răng, vội vàng tiến lên kéo đồng chí cảnhsát ra khỏi xe, đến chỗ an toàn, Hứa Vi cũng ở trongxe, cả người đ/è lên túi khí, đã bất tỉnh.Xe bị rò xăng.Tôi nhanh chóng kéo cả hai người đến vị trí an toàn,đặt nằm xuống, nhanh chóng kiểm tra vết thương,may mắn chỉ là vết thương ngoài da, đồng chí cảnhsát chỉ bị trầy xước chút ít.Tôi lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát và gọi xe c/ứuthương.Ở nơi này, còn có một luồng hơi thở không thuộc vềHứa Vi và đồng chí cảnh sát, trong xe cảnh sát còn cóngười thứ ba.Luồng hơi thở này men theo đường núi đi lên, chắc làđã chạy rồi, chắc chắn là cảnh sát mà tôi thấy lúcđầu!Cảnh sát chắc không đi xa, chẳng mấy chốc, từ xa đãvang lên tiếng còi xe cảnh sát, là quay lại đón người.
Giờ khắc này, tôi đứng lên, nhìn con đường lên núi ánhmắt hoàn toàn lạnh lẽo.Tôi chưa bao giờ có một ngày nào lại muốn gi3t ngườiđến thế!Liên tiếp gi3t người đoạt h/ồn, bây giờ ngay cả ngườicủa nhà nước cũng dám ra tay, thật sự là không còncoi pháp luật gì nữa!"Sắc Kỳ Luật Lệnh!"Tôi niệm chú, ba lá cờ sắc đỏ, vàng, xanh lơ lửng trênkhông, niệm thêm một quyết, biến đồng tử tròn thànhđồng tử dọc, khai qu/ỷ nhãn!"Xin lệnh q/uỷ ngựa thần hành, giúp ta đuổi tướngtruy h/ồn! Kính sất! Sơn qu//ỷ vo/ng h/ồn trong vòngba khắc phải tránh né lui tán!""Nếu có kẻ không tránh, đều coi là cản lệnh! Gi3tkhông tha."Lời chú vừa dứt, âm khí vốn dày đặc trong rừng núiban đêm, trong nháy mắt tan biến.Tôi nắm ch/ặt bùa chú, cờ vàng dẫn đường, baynhanh đi.Luồng khí tức kia không tan, Hắn nhất định ở đó!
Đuổi theo đến tận rừng sâu, tôi dừng lại trước một câycổ thụ, Bóng cây lay động, dưới ánh trăng, một bộcảnh phục bị cởi ra đặt trước gốc cây.Tại đây, tôi ngửi thấy một mùi hương khói kỳ lạ, Lábùa Truy H/ồn trong tay không ngừng r/un r/ẩy.Tôi nheo mắt, theo bản năng siết ch/ặt Lệnh Bài."Ồ, hậu sinh, sao cứ như chó đuổi theo dai vậy?"Đột nhiên, phía sau lưng tôi vang lên một giọng nóikhàn khàn!Tôi gi/ật mình quay đầu lại.Trong rừng núi, không biết từ lúc nào đã có thêm mộtcái bàn thờ, trên đó bày lư hương, nến, hương cúngcác loại.Trên bàn thờ còn có rất nhiều đ//ầu l//âu và những hũnhỏ sơn đen.Một bóng người yếu ớt đứng sau bàn thờ, mặc một bộđạo bào đen, mái tóc hoa râm búi lên.Khuôn mặt tái nhợt g/ầy gò dưới ánh nến lay lắt, âmkhí nặng nề, hắn trông có vẻ đã già.Trên khuôn mặt đầy những đốm đồi mồi và u nang, lộra một nụ cười âm hiểm.Nhìn những cái hũ đen ngòm kia, sát ý của tôi đạt đếnđỉnh điểm!"Những h/ồn phách này, đều là do ngươi rút ra?!"
Giọng nói của tôi không kìm được r/un r/ẩy, tôi có thểcảm nhận đượ trong những cái hũ đen kia, đều là sinhh/ồn, tất cả đều bị rút ra từ người sống!"Ngươi nói thằng nhóc trong thôn hả? Hê hê, là ta rútđó, những thứ này đều là thuần dương, thuần âm, âmdương song thể, tử mẫu song h/ồn đều có cả, lão phuthu thập mấy chục năm rồi đấy. Thích không? Cứchọn một cái mà mang đi, coi như chúng ta có duyênquen biết. Ngươi đừng đuổi theo ta nữa.""Bọn chúng đều là phàm nhân, đều là phế vật, đối vớithế giới này không có tác dụng gì, chi bằng đem h/ồncho lão phu làm thí nghiệm.""Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa đi, lão phu tuluyện hơn 90 năm, còn có thể chỉ điểm cho ngươi mộtvài con đường thành tiên, người khác cầu còn khôngđược đấy, hậu sinh, có hứng thú không?"Hắn ta cười âm hiểm."Hại tận tuổi thọ người sống, rút h/ồn đoạt phách vôcớ gi3t người còn dám nói đạo lý hùng h/ồn!""Không coi ai ra gì, trong lòng không có thiên đạo, lãogià! Ngươi đáng lẽ phải ch//ết từ lâu rồi!""Hôm nay nếu không trừ khử ngươi, ta Trần Hành Chiuổng chấp Qu/ỷ Vương Lệnh!""Sắc Kỳ Luật Lệnh!""Triệu! Địa Phủ Bách Qu//ỷ, Lục Giáp Qu//ỷ Tướngtrảm tà sát túy!""Thỉnh! Địa Tạng Vương tọa hạ Tăng Tổn Nhị Tướnghiện thân trợ ta trừ hại!""Kỳ Lệnh Ngũ Sướng Bát Nhận! Thỉnh điều Âm BinhCửu Bách giáng á/c tru sát!""Thần Hành Tốc Chí! Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"Tiếng hô ra lệnh vang lên, tôi bóp quyết cắn đầu ngóntay lấy tinh huyết, hung hăng vạch lên Lệnh Bài!Gần như lập tức, cờ đỏ tung bay nhuộm màu m//áu,Lục Giáp Q/uỷ Tướng dẫn trăm chiến qu//ỷ đề đ/ao ramắt!Tăng Tổn Nhị Tướng đứng sau lưng tôi, tay cầm HỏaTiêm Hàng M/a Xử, khí thế kinh người!
Phía sau họ, là chín trăm âm binh cưỡi ngựa cao đầusát khí lẫm liệt!Mưa gió sấm chớp nổi lên, tôi khoanh chân ngồixuống, Tam Kỳ hộ thân, khóe miệng tôi lưu lại một vệtm//áu tươi, khởi ki/ếm chỉ bảo vệ t/âm th/ần!Đây là lần duy nhất trong đời tôi dốc toàn lực thipháp!Cho nên hôm nay, tôi nhất định phải gi3t hắn!Theo một tiếng sấm vang trời, tôi gi/ận dữ quát lớn!"Gi3t!"Lệnh hạ xuống, từng đạo thân ảnh lao về phía gã đạosĩ dã Mao Sơn kia!Cuồ/ng phong bạo vũ lướt qua khiến lá cây xào xạcnhư tiếng ngàn quân vạn mã đang xung phong!Sát khí ngút trời!Gã lão đạo dã Mao Sơn kia quả nhiên cũng không phảilà hạng vừa, không biết từ đâu điều tới hai ngànxươ/ng binh.Hai bên giao chiến, tôi đã không nhìn rõ nữa.Bên tai toàn là tiếng ồn ào và tiếng đ/ao ki/ếm chạmnhau kinh h/ồn bạt vía.Gió mưa lay động, tôi nhắm ch/ặt hai mắt, liều ch//ếtbảo vệ t/âm th/ần.
Đấu pháp, một khi đã leo lên đến mức độ đấu binhmã, thì ở đây, chỉ có một người sống sót.Hắn tu hành hơn chín mươi năm, đã xem như đỉnh caomà phàm nhân có thể chịu đựng được.Hắn muốn thành tiên.Nhưng con đường thành tiên, tuyệt đối không phảidựa vào những tà môn ngoại đạo này mà thành, cơduyên chưa tới, cưỡng cầu cũng vô ích.Nhìn lại trăm năm, có mấy ai phi thăng?Hắn si tâm vọng tưởng.Gió ngừng.Khu rừng trong khoảnh khắc trở lại vẻ yên bình, tôiphun ra một ngụm m//áu đặc, mở mắt, chống vàothân cây cổ thụ, chậm rãi đứng dậy.Pháp đàn cúng tế của lão tặc kia, đã vỡ nát hết cả,lệnh kỳ của tôi cũng vì hộ thân mà vỡ mất một mặt.Điều khiến tôi kinh hãi là, lão tặc kia lại không ch//ếtngay tại chỗ.Hắn nằm trên đất, toàn thân bao quanh bởi tử khíkhông thể vãn hồi, chỉ còn lại chút hơi tàn.Tôi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt hắn, từ trêncao nhìn xuống.Lúc này, mặt trời mọc ở phương Đông, một tiếng chimưng lảnh lót vang vọng cả trời.
"Ngươi không phải là một âm dương thuật sĩ bìnhthường! Rốt cuộc ngươi là ai?"Trong đôi mắt đục ngầu của hắn có một sự cố chấpkhông cam lòng, nhìn chằm chằm tôi, cố gắng ngẩngđầu lên."Trần Hành Chi."Lời vừa dứt, tôi gọi tới lá cờ vàng, đầu nhọn của cáncờ, đ//âm thẳng vào đầu hắn.Hắn ch//ết rồi.Nhưng tôi vẫn còn nghi hoặc.Hơi thở của lão tặc này, sao lại không giống với ngườithả chó cắn tôi ở trong thôn?Ngay khi tôi đang trầm tư, cả người ta bỗng nổi da gà,vội vàng đứng dậy, nắm ch/ặt bùa chú nhìn xungquanh.Có người đang nhìn tôi.Giống với cảm giác hôm đó ở trong thôn!Chẳng lẽ... dưới tay lão tặc này còn có người?Ngay giây phút sau, tôi bắt được một tia hơi thở khácthường còn sót lại trong rừng!Tôi men theo hơi thở bay nhanh đuổi theo.Hơi thở đ/ứt đoạn ở bên cạnh một tảng đ/á, nhưngxung quanh đây không một bóng người.Cảm giác sai rồi sao?Tôi theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên, bị một thứthu hút sự chú ý, tôi lặng lẽ nhặt nó lên.Nhìn rõ là cái gì, lòng tôi chìm xuống, gi/ận dữ bùngphát, lao xuống núi!Không ngờ cả đời chim ưng lại bị chim sẻ mổ vào mắt!Thứ đó không phải là gì khác, là một chiếc máy quayphim siêu nhỏ, thứ này chỉ có Hứa Vi mới có!Đến lúc này tôi mới hoàn toàn phản ứng lại! Nhữngnghi ngờ trong lòng cũng tan biến hết.Một nữ phóng viên dựa vào cái gì mà biết nhiều chitiết và nội tình của các vụ án như vậy, thậm chí saunày còn nắm được động thái của cảnh sát!
Giải thích hợp lý duy nhất, chính là cô ta cũng làngười tham gia vào sự việc!Hứa Vi, lão tặc, còn có ông chủ tiệm tạp hóa, ba ngườinày là một bọn!Lão tặc thi pháp rút h/ồn của Tưởng Lễ.Phát hiện tôi đến thôn, liền sai Hứa Vi đến quấy nhiễutôi, thả chó thử thực lực của tôi, đấu không lại tôi, liềnđẩy ông chủ tiệm tạp hóa ra chịu tội!Cô ta tiếp cận tôi, thậm chí nói với tôi nhiều như vậy,đều là để hướng sự chú ý của tôi vào ông chủ tiệm tạphóa!Nhưng ở bên ngoài tiệm tạp hóa, phát hiện tôi nhận raông chủ đó không phải hung thủ thật sự, cô ta sợ sựviệc bại lộ ta sẽ đuổi theo không tha, mới liên kết vớilão tặc giả mạo cảnh sát lật xe cảnh sát, một ngườichạy lên núi, một người chờ tôi đến c/ứu!Như vậy dù thế nào, nhất định sẽ có một người trốnthoát hoàn toàn!Không ngờ chơi chim ưng cả đời lại bị sẻ mổ vào mắt!Vì rút h/ồn mà không tiếc dùng mạng của hai ngườiđể đổi lấy một người sống sót, bọn chúng rốt cuộcmuốn làm gì?Chắc chắn còn có chuyện gì đó ở đây, không được...tôi phải tìm được cô ta!?
Ngoại truyệnTrong rừng sâu, tôi từ từ thò đầu ra khỏi tảng đ/á lớn.Nhìn Trần Hành Chi lao như bay xuống núi, trái timtreo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, nằm vậtra tảng đ/á, thở hổ/n h/ển.Cái tên Trần Hành Chi này thật đ/áng s/ợ!Chỉ sơ hở một chút xíu hơi thở thôi mà hắn đã pháthiện ra ngay. Sao mình lại bất cẩn thế này, còn làmrớt cả máy quay nữa!Tôi dùng sức đ/ấm vào mình một cái, nắm ch/ặt tay,một nỗi buồn bã trào dâng trong lòng.Thật đáng gh/ét, không ngờ hắn lại có thể gi3t sưcông...Cũng may là từ trước đến giờ mình luôn dùng thânphận giả... nhưng bây giờ cảnh sát tìm đến mình,chắc chỉ là chuyện sớm muộn.Không thể ở lại trong nước được nữa.
Đi Thái Lan! Tuy rất không muốn tiếp xúc với gã thầypháp hạ cổ quái dị đó, nhưng hắn từng chịu ơn của sưcông, chắc sẽ giúp mình.Thật là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi...Mình phải khẩn trương lên, khoảng thời gian nàykhông thể làm bậy được, đến Thái Lan rồi báo cáo vớisư phụ sau.Cái tên Trần Hành Chi này đúng là một phiền toáilớn...Vụ án Tưởng Lễ được phá giải, tội phạm bị tuyên ánt//ử h//ình, trong chốc lát lòng dân phấn khởi, độicảnh sát hình sự phụ trách vụ án này được biểudương.Nhưng ngay trong ngày long trọng trao huy chươngnày, đội trưởng đội cảnh sát phụ trách vụ án lại khôngcó mặt.Vụ án này thoạt nhìn đại thắng, nhưng lại ẩn chứađầy sự qu//ỷ dị.Nhưng người dân, không thể nào biết được.Trong bệ/nh viện, đội trưởng đội cảnh sát đang hỏithăm đồng chí cảnh sát trẻ tuổi lái xe cảnh sát bị lậtnhào vào ngày thu quân về một số tình huống lúc đó."Tôi... tôi không nhớ gì cả...""Qu//ỷ... đúng! Có qu//ỷ!""C/ứu mạng... chúng nó đang ở ngay trước mặt tôi!C/ứu mạng!"Đồng chí cảnh sát kia dường như đã bị mất trí, ôm ch/ặt chăn, toàn thân r/un r/ẩy, bác sĩ đi cùng lập tứcbảo y tá giữ ch/ặt anh ta, tiêm cho anh ta th/uốc anthần."Đội trưởng..."Người ghi chép bên cạnh có chút bất lực, quay đầunhìn người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đangngồi trên ghế."Đi thôi, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt."Đội trưởng xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi bướcra khỏi phòng bệ/nh.Hai người rời đi.
Người ghi chép: "Đội trưởng, anh nói chuyện này saolại kỳ lạ thế? Hôm đó chúng ta bắt được người vừa đi,phía trước có bốn năm chiếc xe của sở, thế mà khôngmột ai phát hiện ra xe của cậu ấy bị lật.""Còn nữa, tôi nhớ hôm đó có một nữ phóng viên cũngở trong xe đúng không? Sao... người lại không thấyđâu rồi? Đã một tuần rồi, cứ như là biến mất vậy.""Lẽ nào..."Chưa kịp nói hết câu, người ghi chép liền nhìn thấyánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng, liền lập tứcngậm miệng lại."Chỉ cần là người, nhất định sẽ tìm được.""Chuyện này trước mắt không được thông báo rangoài, tôi sẽ nói với cấp trên một tiếng, con nhỏphóng viên đó dù đào ba thước đất, cũng phải tìm chora!"Người ghi chép: "Rõ!"Đợi người ghi chép rời đi, đội trưởng suy nghĩ rất lâu,lấy điện thoại gọi cho cấp trên xin chỉ thị, sau đó điđến hành lang vắng người, gọi một cuộc điện thoại."Chào, đội cảnh sát hình sự thành phố Hải Tân, tôi làTrần Hồng. Phiền kết nối với Sở 749."-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip