Chương 52
Đếm ngược 8 tháng trước khi cuộc thi bắt đầu. Kết thúc ngày đầu tiên cũng khá ổn thỏa, nhưng sau ngày đầu tiên Vấn Thiên càng lúc nhìn càng tồi tàn hơn.
Ngày tiếp theo. Sau khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng Vấn Thiên gọi mình, Tề Mạc liền ra mở cửa cho y. Vừa nói y vừa ngáp dài - " ào~ ươi~ ( chào ngươi ) ", hắn mỉm cười đáp lại. Kết thúc buổi dạy ngày hôm đó, Vấn Thiên chậm rãi bước chân đi ra khỏi cửa, được vài bước thì quay đầu lại nhìn hắn - " cáo từ cáo từ " - Tề Mạc vẫy tay đáp lại y - " cáo từ "
Ngày tiếp theo nữa, hôm nay Vấn Thiên đến muộn hơn hai hôm trước, Tề Mạc trong lòng cảm thấy lo lắng định đứng dậy ra ngoài xem thử thì nghe thấy tiếng y gõ cửa, liền nhanh chóng đứng dậy bước vội ra mở cửa. Vấn Thiên vẻ mặt bơ phờ nhìn hắn - " chào..... " - Tề Mạc đáp lại y - " à ừm.. chào ngươi ". Vừa mới học kiếm xong, Tề Mạc mang kiếm đi cất, quay lại đã nhìn thấy y đang nằm say giấc trên giường mình. Nghĩ đến việc cả ngày hôm nay trông y mệt mỏi thế nào thì hắn cũng không nở lòng mà đánh thức y, bèn sai người đến báo cho Hàn Vương phủ đêm nay để y ngủ lại chỗ hắn. Đêm đó, Vấn Thiên ngủ trong phòng Tề Mạc, còn Tề Mạc thì ngủ ở phòng trống dành cho khách. Sáng hôm sau nhìn Vấn Thiên có vẻ có sức sống hơn một chút so với hôm qua cũng khiến Tề Mạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng hôm sau nữa, Tề Mạc chờ mãi mà chẳng thấy y đến, trong lòng không ngừng lo lắng, bèn vội vã đến Hàn Vương phủ tìm y. Ha....! trong khi hắn lo lắng cho y không yên suốt cả đường đi đến đây, thì Vấn Thiên lại nằm ngủ ngon lành trên giường. Vương Tề Mạc cố kiềm nén cơn giận lại, chờ đến lúc y thức dậy.
Vấn Thiên mở mắt ra từ từ ngồi dậy, đưa tay lên dụi mắt. Sau khi thấy hắn ngồi bên bàn, y giật mình - " NGƯƠI...NGươi...ngươi ! sao lại ngồi ở đây "
" đến xem ngươi còn sống hay đã ch.ết " - Tề Mạc điềm tĩnh đáp lại y.
" aha..ha...ha ha " - Vấn Thiên nhìn ra cửa sổ - " sao hôm nay trời nhanh sáng thế nhỉ ?? "
" nhanh sáng ? ngươi có biết bây giờ là giờ nào rồi không mà còn nói như thế "
Y hơi nghiêng đầu - " không phải là mới giờ Dần thôi sao ? "
Giờ Dần : từ 3-5h
" haizzz..... " - hắn thở dài - " giờ này thì ăn cơm trưa xong hết cả rồi đấy "
Y giật mình - " qua giờ ăn trưa rồi sao !? " - vẻ mặt Vấn Thiên trở nên ủ rũ - " tại dạo này ta phải dậy sớm nên hôm nay mới ngủ quên mất " - ' hệ thống ! sao ngươi không gọi ta dậy '
[ Zzzzz..... ]
' hệ thống mà cũng ngủ sao ??! đừng có mà nói dối ta ' - y nhăn nhó mặt mày.
Tề Mạc vẻ mặt đâm chiêu một lúc lâu - " chuyển đến chỗ ta đi "
" HẢ !!? " - Vấn Thiên bất ngờ tới mức rơi xuống cả giường. Y vẫn chưa hết sốc, chống tay lên giường từ từ ngồi dậy - " tại sao lại bảo ta chuyển đến chỗ ngươi ? "
" từ chỗ ngươi đến chỗ ta mất tận hơn 1 canh giờ, nếu đến chỗ ta thì ngươi có thể thức dậy muộn hơn một chút, sau khi học xong thì ngươi có thể nghỉ ngơi sớm hơn " - hắn đưa tách trà lên miệng rồi nhấp một ít trà.
Chuyện tốt như vậy sao y chưa nghĩ tới nhỉ ? Hai mắt Vấn Thiên sáng rực lên. Thế là sáng hôm sau đồ của y liên tục được các xe ngựa chuyển vào nơi ở của hắn.
Hai người họ ở cùng nhau dường như cũng chẳng có gì thay đổi vì vốn cả hai trước đó đã ở cùng nhau gần như là cả ngày, nếu nói có thay đổi thì là trong phòng dành cho khách ở chỗ Tề Mạc lần đầu tiên có người ở, mà thời gian ở gần nhau của hắn và y cũng nhiều thêm.
Sau khi vừa chuyển đến, Vấn Thiên thật sự coi đó như nhà của mình, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn. Vừa đến đã làm thân được với đám người hầu chỗ Tề Mạc, dường như đám người đó và y đã trở thành bằng hữu của nhau, ngay cả chủ nhân của nơi này còn không được hầu hạ tốt bằng vị khách Hàn Vấn Thiên vừa chuyển đến này.
----------------
" nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả ! Vung kiếm thì phải dứt khoát vào, ngươi tưởng mình đang tập múa sao " - Tề Mạc nhấp một ít trà trong tách rồi nói.
Vấn Thiên đưa ánh mắt lườm nguýt hướng về phía hắn, vừa tức giận vừa nói - " có giỏi thì ngươi làm đi ! " - nói xong lại tủi thân, trề môi lẩm bẩm trách hắn - " ta vung kiếm nhẹ thì cứ nói thẳng là vung nhẹ đi, tập múa cái gì chứ ? Có biết nói như vậy sẽ khiến người khác tổn thương lắm không hả ! '
" được rồi được rồi, ta làm cho ngươi xem thêm một lần nữa " - Tề Mạc nhẹ nhàng đứng dậy bước đến cầm lấy thanh kiếm trên tay y - " đứng cách xa ra một chút " - Tề Mạc nhìn y.
Chỉ vài đường kiếm đã chém cho mấy chiếc lá đang còn rơi giữa không trung đứt thành nhiều mảnh nhỏ. Vấn Thiên đứng ngơ ra nhìn ngắm những đường kiếm dứt khoát không hề do dự nhưng lại mang vẻ thanh tao đầy xinh đẹp của hắn, dù y có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì y vẫn luôn mê mẩn với những đường kiếm của hắn. Tề Mạc đưa kiếm cho Vấn Thiên - " mau tập đi, đừng mãi nhìn nữa " . Lần này Vấn Thiên quyết tâm dùng lực để vung kiếm, cứ ngỡ là sẽ được Tề Mạc khen nhưng ai ngờ hắn lại nói - " cách vung kiếm sai rồi kìa. Làm lại đi " - khiến y có chút nản lòng nhưng vì Vấn Thiên muốn được hắn công nhận, y muốn được nghe hắn khen nên đã tiếp tục vung kiếm mặc kệ tay của mình bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Ánh chiều chiếu qua tán lá, bầu trời nhuộm một màu cam đỏ, nhìn mấy đám mây màu cam đang trôi dạt kia khiến Vấn Thiên liên tưởng đến mấy con gà quay khổng lồ đang trôi lơ lủng trên bầu trời. Y đưa tay lên tưởng tượng bản thân đang chặt một con gà quay thơm lừng - " đúng rồi đấy, vung kiếm như vậy là tốt rồi " - Tề Mạc nói. Vấn Thiên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn hắn - ' ủa gì ? cái quái gì đang diễn ra vậy ???? ' . Tuy không hiểu cái gì vừa xảy ra thì y vẫn mang vẻ tự hào vì được hắn khen.
----------------
Vấn Thiên vừa mới tắm rửa xong, bước vào phòng thì thấy trên bàn có mấy tờ giấy với cây bút lông mới nhớ ra từ trước đến giờ đã là một khoảng thời gian dài rồi nhưng y vẫn chưa viết một bức thư nào gửi cho Hạ Kì Ninh, sẵn tiện cũng viết một bức hỏi thăm tình hình của huynh muội nhà họ Lục như thế nào.
Vấn Thiên đang viết thư cho huynh muội kia thì nghe thấy tiếng Tề Mạc đứng ngoài cửa phòng - " đang viết gì đấy ? "
" ta đang viết thư cho..... " - đang nói thì y mới nghĩ - ' dù gì cũng là chuyện tình cảm của người ta mình nói cho người khác biết thì cũng không tốt lắm '
Thấy dáng vẻ không dám nói tiếp của y càng khiến hắn tò mò - " viết cho ai ? " - Y càng im lặng không nói gì lại càng khiến hắn khó chịu - " không nói cho ta biết đúng không ? vậy thì đưa thư cho ta xem "
Vấn Thiên cầm chặt lấy lá thư - " Không được ! vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy "
' viết gì trong đó mà cứ nhất định không nói cho ta biết người đó là ai chứ ' - Tề Mạc vẻ mặt tối sầm, bước đến chỗ y, để một tay chống lên bàn, áp sát mặt y không nói gì liền lao đến hôn y. Vấn Thiên bị hắn hôn bất ngờ tới mức làm rơi tờ giấy, hắn nhân cơ hội đó dùng tay bắt lấy tờ giấy. Cuối cùng cũng cướp được lá thư nhưng hắn còn tham lam muốn cướp nụ hôn của y thêm một lúc lâu nữa nên vẫn chưa chịu buông.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip