Chương 53

Cuối cùng cả hai cũng tách nhau ra. Tề Mạc tranh thủ lúc y còn đang ngơ ngác mà nhìn xuống bức thư trong tay mình, hắn giật mình nhìn chằm chằm vào bức thư một hồi lâu mới ngước mặt lên nhìn Vấn Thiên - " Không ngờ ngươi lại viết chữ xấu tới vậy đó, ta không nhìn ra được chữ nào luôn. Ngươi gửi bức thư này cho người ta thì họ cũng chẳng đọc ra được nội dung của nó đâu " - hắn cười to.

Lại nhìn thấy vẻ mặt trông như muốn thẳng tay đấm ch.ết hắn của y thì hắn mới tiết chế lại điệu cười của mình, ho khụ khụ vài cái rồi lại nói - " ta đi tắm đây " - bước ra cửa thì Tề Mạc lại ngoảnh đầu lại, trêu đùa y - " nhớ là đừng gửi mấy bức thư đó cho người khác đấy nhé " - Vấn Thiên thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng cầm lấy cây bút ném về phía hắn - " người... người người... mau biến đi ! " - hắn nhẹ nhàng né cây bút đang bay về phía mình, rồi mỉm cười bước đi - ' dễ thương thật '

[ +1 ]

Vấn Thiên lúc này ở trong lòng đang ấm ức vô cùng, vò mấy bức thư lại rồi ném đi, trong lòng cũng tự nhủ rằng tới một ngày nào đó sẽ viết ra những trang giấy chứa đầy những chữ thật đẹp để đem đập vào mặt hắn.

Ăn uống là việc giúp giải quyết nỗi buồn một cách hiệu quả vì vậy bây giờ y quyết định đi ăn, không thèm nghĩ tới cái tên đáng ghét kia nữa. Tuy là Vấn Thiên vẫn còn giận hắn nhưng cuối cùng y cũng quyết định chờ ăn cơm cùng hắn. Thấy Vấn Thiên không nói gì Tề Mạc cũng biết là y vẫn còn giận mình, liền không ngừng tìm cách giảng hòa với y. Hắn liên tục gắp rất nhiều thức ăn cho y nhưng y cũng chỉ chú tâm ăn chứ chẳng thèm nhìn hắn một cái, ăn xong bản thân cũng biết chủ động rót trà cho người ta. Người khác nhìn vào còn tưởng y mới chính là Thất hoàng tử còn hắn chỉ là một tên có địa vị thấp hơn đang cố để nịnh hót y.

Tề Mạc dỗ dành mãi nhưng vẫn chưa thấy cơn giận của y nguôi ngoai là bao, cứ ngỡ là y sẽ như vậy một thời gian dài khiến hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nào ngờ sáng ra đã thấy Vấn Thiên cười cười nói nói với hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vấn Thiên được Tề Mạc đưa đến thư phòng của hắn, Vấn Thiên thắc mắc hỏi hắn - " không phải bây giờ đã đến giờ học kiếm rồi sao ? ngươi đưa ta đến đây làm gì ? "

" hôm nay chúng ta học viết chữ cơ bản " - hắn nhìn y rồi cười mỉm.

Dường như Vấn Thiên đã quên đêm đó trong lòng y tự nhủ rằng * tới một ngày nào đó sẽ viết ra những trang giấy chứa đầy những chữ thật đẹp để đem đập vào mặt hắn * - " KHÔNG KHÔNG KHÔNG ! TA KHÔNG HỌC MẤY CÁI NÀY ĐÂU, TA KHÔNG CẦN !! " - y vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nhưng lại bị hắn nắm cổ áo kéo trở lại - " ngươi.phải.học "

Cả hai cãi cọ một hồi thì hắn mới tức lên, đưa tay kéo lấy eo của y lại sát với hắn, hắn đưa mặt sát lại gần dọa y - " ngươi mà không chịu học có tin là ta lại cưỡng hôn ngươi không hả "

Vấn Thiên nhíu chặt mày nhìn hắn - " lần trước với lần này ngươi đều không bị trúng thuốc mà vẫn có thể hôn ta. Hay ngươi là đồng tính luyến ái ? "

Tề Mạc khựng lại một lúc rồi nghiêm mặt hỏi y - " sao ? ngươi kì thị à ? "

Vấn Thiên tỏ ra bất ngờ, rồi sau đó vội phủ nhận - " không ! nhưng mà..... "

" nhưng mà cái gì ? "

" không có gì " - ' nhưng mà trong nguyên tác ngươi là thẳng nam chưa từng *ngủ* cùng đàn ông mà, thậm chí ta còn nhớ là ngươi từng bài xích những việc đó nữa kia mà. Chuyện ngươi là đồng tính luyến ái ta cũng không thể ngờ tới '

" không nói nữa, mau bắt đầu thôi ! " - hắn kéo y ngồi xuống. Lực bất tòng tâm, y cũng đành ngậm đắng nuốt cay nghe theo lời hắn.

Nhìn cách Vấn Thiên tạo ra những con giun trên tờ giấy khiến hắn bất lực thở dài. Tề Mạc ngồi sát lại cầm lấy tay y giúp y nắn từng nét chữ, Vấn Thiên đột nhiên bị hắn kề sát có chút giật mình. Cứ ngỡ là sau khi biết chuyện Tề Mạc thích nam nhân thì giữa y với hắn sẽ trở nên ngượng ngùng và những tiếp xúc thân mật của hai người sẽ khiến y khó chịu, nhưng giữa cả hai vẫn như trước không ngại ngùng càng không cảm thấy khó chịu.

Nhờ cách dạy cục súc và kiệm lời của Tề Mạc bonus thêm quả vô cùng vô cùng vô cùng kém trong khoảng dùng não của Vấn Thiên thì thành quả thu được trong cả một ngày vẫn nằm vỏn vẹn ở con số 0.

----------------


" CA CA !! " - một cô nương đẩy cửa xông vào phòng Tề Mạc một cách rất tự nhiên. Cô ta nhìn thấy Tề Mạc cùng Vấn Thiên đang luyện chữ với nhau thì bỗng khựng lại - " ngươi.... ca ca, hai người... !? "

Thấy cô, Vấn Thiên liền vội tách Tề Mạc ra khiến hắn dùng ánh mắt tức giận lườm cô. Hắn ngượng cười dùng tông giọng lạnh lẽo hỏi cô ta - " muội đến đây làm gì ? "

Tiểu Yến nhìn hắn, dè dặt trả lời - " chỉ là thời gian qua muội phải đến thành phía Bắc có chút việc bận, nhưng muội nhớ huynh quá nên phải trở về sớm để gặp huynh này "

Tề Mạc *chậc* một tiếng đầy chán nản - ' ta nhờ ngươi sao ? phá hỏng hết cả chuyện tốt của ta '

Vấn Thiên cười khẩy - " ta bắt gặp ngươi ở trong thành không biết đã bao nhiêu lần rồi đấy ! Còn dám nói mình có việc bận phải đến thành phía Bắc à "

Tề Mạc nghe xong liền thầm bật cười. Cô vừa tức giận vừa bối rối - " thì... người giống người cũng chỉ là chuyện thường gặp thôi mà " - nói xong cô đẩy hai người họ ra xa nhau rồi tự tiện chen vào giữa. Tề Mạc đang nhịn cười lại liền biến thành nhịn tức - ' gì đây ? muốn cướp người của ta hả ! ' - chỉ cần nhìn hắn một cái là y liền nhớ lại biểu cảm ở trong con hẻm* mấy lần trước, liền bất giác theo bản năng mà đứng phắt dậy, sau đó trong sự hoang mang vô bờ bến liền ngồi sang phía bên kia gần Tề Mạc. Hắn thấy thế liền cười tự mãn - ' thấy chưa, hắn chỉ muốn ngồi gần ta thôi ' - ngược lại việc y ngồi gần hắn càng khiến cô khó chịu.

* liệu các bạn còn nhớ những chuyện xảy ra trong mấy con hẻm đó không?

----------------


Vương Tiểu Yến gắp một ít thịt bỏ vào bát của Tề Mạc, ân cần nói - " ca ca mau ăn đi, thịt này ngon lắm đấy " - hắn nhìn chằm chằm miếng thịt - ' ta không thích ăn món này '

Vấn Thiên chẳng nói chẳng rằng gắp liên tục mấy miếng thịt vào bát cho hắn, hắn liền không suy nghĩ vui vẻ ăn hết số thịt mà y gắp cho. Ăn xong Tề Mạc còn không quên khen món ăn y gắp cho mình đều rất ngon.

Vấn Thiên có chút giật mình, y biết hắn không thích ăn món này nhưng thấy cô gắp cho hắn y cũng không nghĩ gì mà liền gắp cho vào bát của hắn, vậy mà hắn vẫn khen ngon.

----------------


Lúc đi dạo phố, hắn chỉ mua cho Tiểu Yến một cây kẹo hồ lô nhưng lại mua cho y tận ba cây khiến cô bất mãn - " sao ca ca chỉ mua cho ta một cây mà mua cho hắn ba cây ? "

Tề Mạc điềm tĩnh trả lời cô - " ăn nhiều sẽ bị sâu răng, răng sâu rồi thì sẽ xấu, tới lúc đấy thì nam nhân muội thích chắc là sẽ không cưới muội đâu "

" thế còn hắn ?! " - cô chỉ tay vào Vấn Thiên đang cặm cụi ăn kẹo.

Tề Mạc nhoẻn miệng cười - ' hắn thì có ta rồi '

" ca ca à, huynh cười cái gì vậy chứ !? "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip