chương 3: sấm sét
quang não vẫn tự động gọi một cuộc điện thoại tới liên lạc khẩn cấp.
bầu không khí trở nên im lặng trong chốc lát.
kim minjeong thản nhiên rút tay về, nhẹ nhàng giải thích: "đó là quản lý của tôi, không cần để ý."
yu jimin ngập ngừng gật đầu.
thực ra em cũng nghe ra đó là giọng nói của quản lý kim minjeong mà em đã liên lạc vài ngày trước.
người cá có thể dựa vào giọng hát để chữa lành cho các sinh vật, yu jimin cũng là người cá nhỏ hát hay nhất ở vịnh người cá, nên em rất nhạy cảm với âm thanh.
kim minjeong liếc nhìn những miếng sườn trong bồn rửa, dứt khoát từ bỏ món ăn này, dọn dẹp sơ qua, lại cất vào tủ lạnh, bưng mấy món ăn đã làm xong ra bàn.
yu jimin cũng nhanh chóng chủ động giúp cô bưng một đĩa thức ăn.
kim minjeong nhìn thấy, không nói gì.
cơm cũng đã nấu xong rồi, thơm phức.
nhìn vào ánh mắt háo hức của yu jimin, kim minjeong không nói không rằng chia phần cơm ban đầu dành cho một người thành hai phần, múc hai chén, đưa cho yu jimin một chén.
"cảm ơn kim tiên sinh!"
hải sản trên mì hải sản đều đã bị ăn hết, nhưng mì thì hầu như không động đến. có vẻ hơi kén ăn.
thấy kim minjeong gắp thức ăn xong yu jimin mới đưa đũa ra, không kìm được mà lần lượt gắp thử mỗi món một ít, trộn với cơm, rồi em xúc một miếng lên cho vào miệng, đôi mắt xanh nhạt lập tức sáng rực, giống như có ánh sáng chiếu vào viên ngọc quý lấp lánh.
em cá nhỏ vừa nhai vừa phồng má, giọng nói mơ hồ:"ngon quá! kim tiên sinh, tay nghề nấu nướng của ngài thực sự quá tuyệt vời."
đây không phải lần đầu kim minjeong được khen nấu ăn ngon. trước đây, khi quay một số bộ phim, cô từng có cảnh nấu nướng. động tác của cô thành thạo, không cần chỉ dẫn, cũng được nhiều lời khen ngợi.
thực ra cũng không phải là kỹ năng gì giỏi giang, cô không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng không biết tại sao, khi được yu jimin khen cô lại cảm thấy vui hơn một chút.
tộc người cá vốn sở hữu năng lực chữa trị. nói chuyện với người cá có cấp bậc thiên phú cao luôn mang lại cảm giác như gió xuân phả vào mặt, có lẽ là vì điều này.
cô từng có một lần không thể thoát vai, thậm chí còn thực hiện một số hành vi tự hại như nhân vật trong phim. bang jaehuyn cũng tìm cho cô vài người cá chữa trị xuất sắc nhất từ chủ tinh đến. tuy không giải quyết triệt để được vấn đề, nhưng họ cũng đã thôi miên cô, giúp cô ngủ mê mệt, tạm thời xoa dịu được phần nào.
nhưng mà cô nhớ trong hồ sơ ghi cấp bậc của yu jimin chỉ là f, hiệu quả hẳn là khá bình thường.
bang jaehuyn sắp xếp em ở bên cạnh cô chủ yếu là để làm thế thân cho cô quan sát, chứ không phải vì năng lực trị liệu của người cá.
nghĩ đến đây, kim minjeong nuốt cơm trong miệng xuống, liếc nhìn em một cái, bất ngờ nói: "em ấy cũng rất thích món ăn tôi làm."
nói xong, cô chăm chú quan sát phản ứng của yu jimin, sẵn sàng nhập vai để diễn tiếp.
'em ấy' ở đây đương nhiên chỉ là nhân vật hư cấu và không tồn tại, chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
nhưng yu jimin đã ký hợp đồng thế thân nên không biết điều này, sẽ nghĩ rằng 'em ấy' là ánh trăng sáng thực sự tồn tại, phản ứng đưa ra cũng sẽ chân thật nhất.
yu jimin nghe xong thì dừng lại một chút, quên cả nhai, má phải phồng lên một cục nhỏ đáng yêu, ngơ ngác nhìn kim minjeong.
vài giây sau, em nhanh chóng chớp mắt, vội vàng nói: "vậy... vậy sau này kim tiên sinh làm nhiều món ngon cho em hơn đi ạ, em sẽ khen kim tiên sinh nhiều hơn, giống như 'em ấy' khen kim tiên sinh vậy."
sự mong chờ trong đôi mắt xanh nhạt không hề giấu giếm.
có thể thấy, yu jimin thực sự rất thích tay nghề của cô.
bàn tính vang lên ầm ầm trên mặt em rồi.
kim minjeong: "......"
phản ứng này có hơi khác so với dự đoán của cô.
nhưng cô lại không thể tìm ra được lỗi nào trong câu trả lời của yu jimin, với tư cách là một thế thân, yu jimin thực sự khá tốt, em có thể mang lại cho cô giá trị cảm xúc không tồi.
mỗi người đều là duy nhất, không thể gò bó họ bằng khuôn mẫu nhân vật trong kịch bản được.
chỉ có thể tiếp tục quan sát thôi.
kim minjeong không xác nhận cũng không phủ nhận mà nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục thưởng thức bữa tối.
mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, trong nhà lại yên bình và hòa hợp.
cơm được chia đôi, hai người ăn hết sạch thức ăn.
ăn xong, robot quản gia dọn dẹp bàn ghế bát đũa, không cần hai người động tay vào.
hai bát mì cũng được nó mang đi, gọi robot tình nguyện gần nhất đến, sau khi xử lý kiểm tra thực phẩm, sẽ được mang đi cho những con vật nhỏ lang thang trong thành phố ăn.
kim minjeong vất vả đường xa trở về, ăn xong cơm liền đi thẳng vào phòng ngủ chính chuẩn bị tắm, nhưng khi mở tủ quần áo ra, cô lại phát hiện có hai bộ quần áo không phải của mình.
chủ nhân của quần áo là ai thì không cần phải nói cũng biết.
có thể tưởng tượng được – sau khi yu jimin dọn đến đã trực tiếp ngủ ở đây luôn.
kim minjeong thì không để ý lắm đến việc giường của mình bị người khác ngủ qua, dù sao cô cũng tốt nghiệp trường quân đội, cũng đã sống trong môi trường khắc nghiệt, trong quá trình quay phim cũng khó tránh khỏi những lúc điều kiện khắc khổ, cô không cầu kỳ như vậy.
nhưng điều này không có nghĩa là cô thích ngủ chung giường với người khác.
trùng hợp thay, yu jimin như một cái đuôi nhỏ, đi theo sau cô, cũng cùng vào phòng ngủ chính.
kim minjeong lập tức lên tiếng: "bảo quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ bên cạnh cho em, em ngủ ở đó."
nụ cười trên mặt yu jimin lập tức biến mất, không cam lòng nói: "thế thân ngủ cùng ngài không phải là rất bình thường sao?"
kim minjeong: "tôi nhớ trong hợp đồng có nói, cấm các hành vi vượt giới hạn."
đúng vậy.
trong hợp đồng có viết, hai bên cấm các hành vi vượt giới hạn, kim minjeong sẽ không vì em là thế thân của ánh trăng sáng mà có hành động thái quá với em, yu jimin chỉ cần cung cấp sự đồng hành thuần túy là được.
đây cũng là lý do chính khiến yu jimin sẵn lòng ký hợp đồng – họ là mối quan hệ hợp đồng bình thường, không phải là quan hệ bao nuôi, kim minjeong cung cấp sự giúp đỡ cho em, em cung cấp giá trị cảm xúc cho kim minjeong.
nhưng...
"nhưng chỉ là ngủ thôi, cũng không làm gì cả, ngài không muốn ngủ cùng 'em ấy' sao?"
họ đều là con gái, trước đây yu jimin cũng từng ngủ chung giường với bạn cùng giới, em không cảm thấy có gì, em cũng sẽ coi kim minjeong là bạn cùng giới bình thường.
em không biết kim minjeong sẽ ở lại chủ tinh bao lâu, chỉ muốn cố gắng gần gũi với cô càng nhiều càng tốt, để có thể nhận được nhiều "giá trị làm nũng" hơn.
kim minjeong biết lời em nói không có vấn đề gì, nhưng cô thực sự không thích ngủ chung giường với người khác. sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định chặn đứng câu chuyện này, nói: "tôi muốn ngủ cùng 'em ấy', nhưng không muốn ngủ cùng em."
lời vừa dứt, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp của yu jimin lập tức tối sầm lại, giọng nói vốn nhẹ nhàng dễ nghe cũng trở nên buồn bã: "được rồi ạ."
ngay sau đó, em ấy giơ tay lên, lấy hai bộ quần áo của mình từ trong tủ quần áo mà kim minjeong đang đối diện, cúi đầu, không nói không rằng quay người rời đi.
nhìn theo bóng lưng yu jimin rời đi, kim minjeong khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
cô biết câu nói của mình có hơi nặng nề, nhưng phản ứng của "thế thân nhỏ" cũng rất chân thực.
......
phòng khách, trong lúc quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ, yu jimin lại thu mình vào chiếc ghế sofa mềm mại.
ghế sofa ở gần cửa sổ kính sát đất toàn cảnh của phòng khách, bên tai là tiếng mưa rì rào.
tâm trạng của yu jimin thực sự không tốt lắm, còn có phần hối hận, không phải như kim minjeong nghĩ, mà là...
"quên kết bạn với chị ấy qua quang não rồi, tối nay vẫn không thể ngủ cùng, phải tìm cách để lát nữa đi đến phòng ngủ chính tìm chị ấy thôi, không thể lãng phí thời gian quý báu tối nay được."
mục tiêu của tối nay là dù kiểu gì cũng phải kiếm thêm được 2 điểm giá trị làm nũng.
hiện tại em có 7 điểm, còn thiếu 3 điểm nữa là có thể đổi lấy một ngày sinh mệnh.
ít nhất phải giữ cho giá trị sinh mệnh ổn định trên mười ngày em mới cảm thấy yên tâm một chút.
còn về câu nói của kim minjeong – yu jimin nghe không đau không ngứa gì cả, muốn ngủ cùng người mình thích là chuyện rất bình thường, nếu không phải vì muốn kiếm giá trị làm nũng, em cũng không muốn ngủ cùng kim minjeong, ngủ một mình một chiếc giường lớn thoải mái biết bao.
hệ thống cũng giúp em đưa ra ý tưởng: [tôi nhớ phòng ngủ phụ không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen thôi, hay là em nói muốn ngâm mình, đến phòng ngủ chính của cô để dùng bồn tắm đi?]
dù sao yu jimin cũng là một người cá nhỏ, có nhu cầu ngâm mình cũng là chuyện hợp lý.
ngày đầu tiên yu jimin đến biệt thự, đã đi khắp mọi phòng có thể đi, trong đó chỉ có một cánh cửa phòng bị khóa, không thể vào.
đây thực sự là một cách hay.
quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ rất nhanh, vì hằng ngày biệt thự đều được quét dọn sạch sẽ. phòng ngủ phụ không bẩn, chỉ cần trải thêm chăn đệm là được.
nói là phòng ngủ phụ, thực ra cũng không nhỏ chút nào, các thiết bị bên trong đều rất đầy đủ, sống ở đó vẫn thoải mái như phòng ngủ chính vậy.
yu jimin treo hai bộ quần áo lấy từ phòng ngủ chính vào tủ quần áo trong phòng ngủ phụ, lại đi loanh quanh trong đó một vòng, sau đó thong thả đến trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa.
kim minjeong đã tắm xong, mặc đồ ngủ mở cửa cho em.
thế thân nhỏ ôm một bộ quần áo, trên mặt không còn vẻ buồn bã thất vọng nữa, thay vào đó là một chút mong chờ, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp lại tỏa ra ánh sao lấp lánh, nhìn kim minjeong và nói: "kim tiên sinh, phòng tắm ở phòng ngủ phụ không có bồn tắm, em có thể mượn bồn tắm trong phòng của ngài được không ạ? người cá chúng em không ngâm mình sẽ rất khó chịu."
kim minjeong khẽ nhíu mày, im lặng hai giây, cô nghiêng người, nhường không gian cho em đi qua, "được."
cô có thể nhận ra yu jimin đang cố gắng tiếp cận mình, cũng muốn quan sát xem em sẽ làm gì tiếp theo.
yu jimin vui vẻ ôm quần áo đi vào trong.
kim minjeong vừa mới tắm xong, trong phòng tắm vẫn còn hơi nóng và mùi sữa tắm thoang thoảng.
yu jimin xả nước vào bồn tắm, cởi quần áo, biến ra đuôi cá, ngồi vào trong bồn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi một tiếng: "kim tiên sinh."
kim minjeong vẫn đang chờ đợi hành động tiếp theo của em, nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức đứng dậy đến bên cửa phòng tắm, dựa nhẹ vào cửa, hỏi: "sao vậy?"
yu jimin: "kim tiên sinh, nhà có bóng tắm muối biển không ạ?"
đây là điều em nghe được từ những người cá khác khi đi tắm ở biển vào ban ngày, thế giới này đề cao hòa bình, chiến tranh rất ít, các sinh vật sống đều ổn định và hạnh phúc, họ đã nghiên cứu và phát minh ra rất nhiều thứ tốt hữu ích – có bóng tắm muối biển đặc chế này, những người cá nhỏ cũng có thể tận hưởng việc tắm biển khi đang ở ngay tại nhà.
kim minjeong đã đóng rất nhiều phim, hợp tác với không ít người cá, đương nhiên biết bóng tắm muối biển trong miệng yu jimin là gì, nhưng cô là người, trong nhà không có thứ này.
vì vậy kim minjeong thành thật trả lời: "không có."
yu jimin bặm môi, giọng nói mềm mại nài nỉ: "ngài có thể mua giúp em một ít được không ạ? ngâm mình trong nước ngọt khiến em khó chịu lắm."
kim minjeong mím môi càng chặt hơn.
giữa việc từ chối và đồng ý, cô suy nghĩ vài giây, chọn cái sau.
tối hôm nay từ chối cho yu jimin ngủ trong phòng ngủ chính còn có thể dùng lý do "ánh trăng sáng" không tồn tại làm cớ để quan sát phản ứng của em, bây giờ chỉ là một quả bóng tắm muối biển mà thôi, cô không nghĩ ra lý do nào hợp lý để từ chối, mà cô cũng không phải là người keo kiệt.
"được rồi, trong vòng năm phút sẽ có robot mang đến."
[ting, giá trị làm nũng +2]
yu jimin kinh ngạc vẫy đuôi cá, vây cá bán trong suốt đung đưa trong nước.
"cảm ơn kim tiên sinh!"
lát nữa tắm xong, em có thể dùng lý do trả tiền sau để xin thêm bạn bè với kim minjeong trên quang não rồi.
khi ở biển, em đã từng tìm kiếm bằng quang não, một quả bóng tắm muối biển khá đắt, tiền bây giờ của em hiện không đủ để mua loại "hàng xa xỉ" này. mà một khi đã quyết định sống ở thế giới này, chắc chắn em sẽ phải cố gắng kiếm tiền.
vài phút sau, tiếng mở cửa đóng cửa truyền đến từ phòng ngủ, là kim minjeong mang bóng tắm muối biển đến.
"cộc cộc."
kim minjeong cong ngón tay, gõ nhẹ vào cửa phòng tắm.
yu jimin vô thức nói: "cửa không khóa, kim tiên sinh có thể vào trực tiếp được không ạ? đuôi cá của em không tiện đi lại."
đây là sự thật, trong phòng tắm không có xe bay nhỏ hỗ trợ đuôi cá di chuyển.
hơn nữa bộ phận sinh dục trên đuôi cá có thể thu vào, hầu hết người cá đều không để ý đến việc bị nhìn thấy đuôi cá, thậm chí còn khoe khoang đuôi cá xinh đẹp của mình, để người khác chạm vào vảy cá đẹp của mình, huống chi em lại là con gái, mặc hay không mặc áo đều không sao cả, cũng không sợ bị nhìn thấy cái gì, chỉ cần dùng khăn tắm che một chút là được.
kim minjeong nghe xong, động tác hơi dừng lại.
thế thân nhỏ đang... cố ý dụ dỗ cô?
quả thật, hành động này phù hợp với cốt truyện trong kịch bản của phần lớn những câu chuyện về thế thân.
giữa việc từ chối và đồng ý, kim minjeong một lần nữa chọn cái sau.
vì đã muốn quan sát, thì không có gì phải rút lui cả.
cô muốn xem em sẽ làm gì tiếp theo.
kim minjeong trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
người cá nhỏ ôm khăn tắm nằm trong bồn tắm, nước ngọt trong bồn tắm trong vắt, đuôi cá xinh đẹp lộ rõ mồn một.
đuôi cá không phải là một màu duy nhất, mà là sự chuyển giao giữa màu xanh và vàng, tương phản với đôi mắt xanh nhạt và mái tóc vàng xoăn của em, vây cá trên đuôi rất lớn, giống như những tấm voan mỏng trong suốt, eo rất nhỏ, làn da cũng trắng mịn như sứ, còn đẹp hơn những hình tượng ảo gần như hoàn hảo kia.
yu jimin chú ý thấy ánh mắt kim minjeong dừng lại trên đuôi cá của mình vài giây, đầu đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy, không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại tâm trạng rất tốt.
đuôi cá đẹp là để cho người ta chiêm ngưỡng!
kim minjeong cũng nhận thấy sự sơ suất nhỏ của mình, cô thu lại ánh mắt, bước tới gần, đối diện với ánh mắt từ trong bồn tắm, cố ý tìm lý do bào chữa cho sự sơ suất của mình: "đuôi của 'em ấy' rất giống với đuôi của em."
yu jimin chớp mắt.
hóa ra điểm giống nhau giữa em và ánh trăng sáng là đuôi cá sao.
giây tiếp theo, đầu đuôi đột nhiên dựng lên.
giọng nói của người cá nhỏ giống như lời nguyền mê hoặc: "vậy kim tiên sinh có muốn sờ đuôi của em không ạ?"
đuôi cá giống với 'em ấy'.
kim minjeong: "......"
dưới nước, những chiếc vảy cá lấp lánh dưới ánh đèn trong phòng tắm, kích thích sự khao khát thuần khiết và tham lam nhất trong lòng đối với những thứ đẹp đẽ.
một lúc lâu sau, kim minjeong nghe thấy mình vô thức trả lời: "được."
[ting, giá trị làm nũng +2]
tuyệt vời!
''
yu jimin đắm chìm trong niềm vui sướng khi lại nhận được thêm 2 điểm làm nũng, thì kim minjeong đã đến bên bồn tắm.
trước tiên, cô mở gói bóng tắm muối biển trong tay, lấy ra một quả, rồi thả vào nước.
bóng tắm tiếp xúc với nước, lập tức tan ra.
mùi thơm ngọt ngào pha lẫn với vị mặn dễ chịu lan tỏa trong phòng tắm.
kim minjeong nhân cơ hội này đưa tay vào trong nước ấm, khuấy bóng tắm lên, làm tăng tốc độ tan ra, sau đó cẩn thận chạm vào những chiếc vảy đẹp đẽ trên đuôi cá nhỏ.
những vảy cá khi ở trong trạng thái thư giãn không quá cứng mà mềm mại, cảm giác mát lạnh, rất thoải mái.
thấy vậy, yu jimin lại giương đuôi lên, để kim minjeong vuốt ve dễ dàng hơn, tay của cô sẽ không bị ướt quá nhiều.
đuôi cá cũng giống như đuôi mèo, thích được vuốt ve, nhưng rõ ràng lực đạo nhẹ nhàng của kim minjeong đặt lên vảy cá không có tác dụng gì cả.
yu jimin cũng không hy vọng cô có thể hầu hạ mình thoải mái, có thể nhận được 2 điểm giá trị em đã rất hài lòng rồi. chỉ đơn thuần là phép lịch sự cho cô chạm vào đuôi của mình, để nhớ lại ánh trăng sáng một chút, cũng coi như là lời cảm ơn cho việc mua bóng tắm và điểm làm nũng mà thôi.
em là một chú cá nhỏ hiểu lễ nghĩa đó.
bóng tắm tan ra trong nước, yu jimin ngâm rất thoải mái, em điều chỉnh tư thế, mắt cũng hơi nheo lại.
chiếc khăn tắm vốn che ngực em vô tình rơi xuống theo cử động của em, trước mắt kim minjeong đột nhiên xuất hiện hai điểm hồng nhạt, tay cô co lại như bị điện giật, cô thu tay lại, rồi đứng dậy.
cô vốn sinh ra đã cao ráo, yu jimin mở mắt ra, ở góc độ này không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô.
yu jimin chưa kịp nói gì, đã trực tiếp đối diện với đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng nào của cô.
"em cứ từ từ ngâm, tôi ra ngoài trước." giọng kim minjeong cũng không có gì bất thường, chỉ là nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ánh mắt cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt yu jimin, không dám rời đi.
yu jimin gật đầu.
kim minjeong trực tiếp quay người, đóng chặt cửa phòng tắm lại.
yu jimin không nghĩ nhiều, lấy khăn tắm ra khỏi nước, vắt lại, đặt sang một bên, tiếp tục thoải mái ngâm mình trong bồn tắm muối biển.
...
rời khỏi phòng tắm, kim minjeong lấy một tờ khăn giấy lau tay, đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại mơ hồ của vảy cá, trước mắt vẫn là màu hồng nhạt như có như không.
quang não phát hiện nhịp tim của cô hơi tăng nhanh, nhưng không mất bao lâu cô đã khiến bản thân bình tĩnh trở lại, đi đến bên giường ngồi xuống.
vì chưa từng đóng cảnh tình cảm, trên mạng có một số antifan nhảy nhót chê cô diễn ít vai, nhưng chưa ai dám thật sự chê kỹ năng diễn xuất của cô.
cô có thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình, dù giây trước còn đắm chìm trong niềm vui, giây sau cũng có thể lập tức đau buồn rơi lệ.
tuy nhiên, không thể phủ nhận – thế thân nhỏ thực sự rất khéo léo.
bang jaehuyn chọn người quả thật không tệ.
rất tốt, cô thích loại bạn diễn này.
dựa vào giường, kim minjeong mở quang não, tạo một tập tin có tên là "thế thân" trong nhật ký cá nhân, bắt đầu ghi lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
thời sinh viên kim minjeong đã làm một số thí nghiệm, hầu hết các thí nghiệm đều phải viết báo cáo thí nghiệm về đối tượng quan sát, quá trình thí nghiệm...
bây giờ cũng vậy.
cuối tập tin, kim minjeong suy nghĩ một lát, viết năm chữ –
"có chút thích làm nũng."
...
tắm xong, yu jimin biến đuôi cá thành hai chân, lau khô nước trên người, thay quần áo thường ngày rồi bước ra khỏi phòng tắm.
thực ra, buổi tối mặc đồ ngủ sẽ thoải mái hơn, nhưng điều kiện không cho phép.
khi yu jimin vừa xuyên không đến, nhân vật gốc đang bỏ nhà ra đi, dùng số tiền ít ỏi còn lại mở phòng khách sạn giá rẻ, trong túi xách mang theo hai bộ quần áo, bộ yu jimin đang mặc chính là một trong hai bộ đó.
phải tranh thủ về nhà một chuyến để lấy thêm vài thứ cần thiết mới được.
nhiều đồ đạc của nhân vật này vẫn còn để ở nhà họ ngu, không dùng thì cũng phí.
nhưng hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là ở gần kim minjeong.
kim minjeong đang dựa vào giường, màn hình quang não đã được cô khôi phục lại giao diện ban đầu, nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, cô nghiêng mắt nhìn sang, đúng như dự đoán nhìn thấy đôi mắt xanh nhạt quen thuộc.
đuôi của người cá nhỏ đã biến lại thành hai chân, bị chiếc quần rộng thùng thình che khuất đến mắt cá chân.
em không trực tiếp rời đi, mà đứng tại chỗ, ánh mắt giao nhau rồi bước nhanh về phía cô.
chẳng mấy chốc, đã dừng lại trước giường.
"kim tiên sinh."
kim minjeong: "ừ?"
yu jimin chạm vào nhẫn quang não, một màn hình ảo nhỏ hiện ra, nói: "chúng ta kết bạn trên quang não nhé, đợi em tìm được việc làm rồi sẽ trả lại tiền bông tắm muối biển cho ngài."
nhất thời, kim minjeong không nhìn ra được em chỉ đơn thuần muốn trả tiền hay có mục đích khác, nhưng rõ ràng kết bạn với em trên quang não có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị hơn, thuận tiện cho cô quan sát và ghi chép thêm, liền đồng ý, kết bạn với em.
quả nhiên thành công!
yu jimin vui vẻ tắt quang não, như thể nhìn thấy những điểm làm nũng trong tương lai đang cuồn cuộn dồi dào hướng về phía mình, bước chân em nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ chính.
trước khi đi, em không quên nói với kim minjeong: "kim tiên sinh, ngủ ngon."
kim minjeong cũng nói: "ngủ ngon."
...
về đến phòng ngủ phụ, yu jimin cởi quần dài ra, chui vào trong chăn mỏng.
cơ thể con người có ưu điểm và nhược điểm, có thể đi thẳng bằng hai chân, đung đưa cũng có thể bơi trong nước như người cá, tuy không nhanh và giỏi bằng đuôi cá, nhưng cũng đủ dùng rồi, còn bộ phận nhạy cảm lại không thể tùy tiện thu lại như khi ở dạng đuôi cá, phải mặc quần áo che chắn mới được.
quần lót quá ngắn, quá mỏng, quá bó sát, yu jimin cảm thấy nếu kim minjeong nhìn thấy sẽ rất khó chịu, nên đã mặc thêm quần dài, giờ trở về phòng ngủ phụ chỉ có một mình em thì không cần phải lo lắng nữa.
dựa vào giường, yu jimin mở quang não, đổi tên ghi nhớ kim minjeong thành "a. kim tiên sinh", lại đặt hộp thoại với cô lên trên cùng, thể hiện sự tôn trọng tối đa đối với con gái của vận mệnh.
nhờ hết vào điểm làm nũng đấy!
thấy vậy, hệ thống nói: [giờ đã có 9 điểm rồi! cố gắng lên, ngày mai có thể đổi lấy một ngày sống, không chừng ngày mai còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa]
yu jimin gật đầu, nghĩ ngợi một chút, tải xuống một số biểu tượng cảm xúc cá dễ thương, gửi cho kim minjeong một cái.
[yu jimin] : [cá cá ngủ ngon.jpg]
không biết biểu tượng cảm xúc dễ thương có tính là làm nũng không.
đợi một lúc lâu kim minjeong vẫn không trả lời.
đúng là một người con gái lạnh lùng.
hệ thống an ủi: [buổi tối người ta dễ buồn, nhất là trong một đêm mưa bão như thế này, có lẽ cô đang nhớ đến ánh trăng sáng cũng nên, không có tâm trạng trả lời tin nhắn của em cũng là chuyện bình thường]
yu jimin cảm thấy hệ thống nói rất có lý, cũng không để ý nữa, tắt quang não, nằm xuống.
ngủ sớm một chút, ngày mai có thể dậy sớm kiếm điểm làm nũng.
sống thêm một ngày, đã không dễ dàng rồi.
tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, dù biệt thự cách âm tốt, yu jimin vẫn bị làm phiền đến mức ngủ không ngon giấc.
hay nói đúng hơn, mấy ngày xuyên không đến đây, em hầu như không ngủ ngon giấc.
cảnh tượng những người trong tộc lần lượt chết trước mắt em vẫn còn rõ mồn một, đuôi cá của em cũng bị một loại vũ khí sắc bén đâm xuyên trong cuộc tấn công bất ngờ đó, chiếc đuôi cá xinh đẹp đáng tự hào bị máu nhuộm gần như hoàn toàn, vây đuôi như lớp voan mỏng cũng trở nên tàn khuyết, sinh mệnh đang dần dần cạn kiệt.
mỗi khi nhắm mắt lại, cơn đau nhói lại âm thầm ập đến.
em rất vui mừng vì có thể xuyên đến một thế giới hòa bình, gần như không có chiến tranh, nhưng em cũng rất buồn, buồn vì cái chết của người trong tộc, buồn vì quê hương bị thất thủ, buồn vì sự bất lực của mình.
"ầm ầm——"
một tiếng sấm vang lên, yu jimin đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
giọng nói lo lắng của hệ thống vang lên trong đầu: [ký chủ, em không sao chứ? lại gặp ác mộng à?]
yu jimin ngồi dậy, thở hổn hển.
em ghét trời mưa, cũng sợ sấm sét, vì ở vịnh người cá, trời mưa, nhất là trời mưa bão, mặt biển hầu hết là không yên tĩnh, thậm chí còn tạo thành những xoáy nước dữ dội, cuốn những người cá dưới nước vào, sẽ có nguy hiểm nhất định.
ngày vịnh người cá bị tấn công bất ngờ, do ảnh hưởng các hoạt động của sinh vật, nên trời cũng đổ một trận mưa lớn.
mưa rơi trên người đầy vết thương, đau đớn như cứa vào tim.
lại một tia sét trắng xóa khác vụt qua.
yu jimin cắn chặt môi dưới, ôm chặt đầu gối, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, khóe mắt đã đỏ lên một vòng.
em không còn người thân nào có thể dựa dẫm nữa, không còn là bé người cá chỉ cần nũng nịu một chút là sẽ có rất nhiều người cưng chiều, rất nhiều người an ủi nữa, em phải tự mình mạnh mẽ lên.
người trong tộc chắc chắn muốn thấy một yu jimin có thể chăm sóc tốt bản thân, sống thật tốt.
hệ thống cũng liên tục nói những lời an ủi trong ý thức.
"ầm ầm——"
lại một tiếng sấm sét nữa, dường như nổ ngay trên đầu.
thân thể yu jimin run lên, nhưng hơi thở không còn gấp gáp như trước nữa.
không biết qua bao lâu, lại một tia sét khác vụt qua, yu jimin lại buông tay ôm đầu gối ra.
hệ thống nghe thấy yu jimin đột nhiên nói một câu: "em nói xem, lúc này tôi đi tìm kim minjeong nũng nịu nói sợ sấm sét, có thể nhận được điểm làm nũng không?"
không hiểu sao, hệ thống nghe xong lại thấy có chút đau lòng.
người cá nhỏ vốn hay nũng nịu đòi được cưng chiều trước mặt người trong tộc, sống không buồn không lo, bây giờ chỉ có thể lợi dụng sự nũng nĩu đó như một món vũ khí để đổi lấy cơ hội sống.
lúc đầu ràng buộc với yu jimin chỉ đơn giản là vì phát hiện em có thể kiếm được nhiều điểm làm nũng nhất, không ngờ...
có lẽ cốt lõi của hài kịch chính là bi kịch.
hy vọng em có thể kiếm đủ điểm làm nũng trong thế giới này rồi thật sự đạt được cuộc sống mới.
hệ thống nhanh chóng trả lời: [chắc chắn là được, đi đi ký chủ.]
khóe mắt yu jimin vẫn còn đỏ, vết nước mắt cũng bị em dùng tay lau bừa bãi, cả người đều đáng thương, một hệ thống như nó nhìn cũng thấy đau lòng.
yu jimin c.ắn môi dưới, do dự nói: "mấy giờ rồi, làm phiền người ta có phải không tốt lắm..."
những người lớn lên trong tình yêu thường rất biết yêu người khác, em cũng không muốn làm phiền kim minjeong quá nhiều.
hệ thống an ủi: [cùng sống dưới một mái nhà, thỉnh thoảng có những trường hợp đặc biệt cần giúp đỡ là chuyện bình thường, có lẽ kim minjeong cũng có lúc cần nhờ em, em cũng không phải lúc nào cũng như vậy, sau này đối xử tốt với cô ta một chút là được]
nhận được sự khẳng định của hệ thống, yu jimin cũng vượt qua được trở ngại trong lòng, lập tức bước xuống giường không đi giày, nhanh chóng đi ra ngoài.
tiếng sấm sau tia sét vừa rồi vẫn chưa đến.
chỉ thấy em quen thuộc đến trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa.
"cộc cộc cộc."
người trong phòng cũng ngủ không sâu lắm, rất nhanh liền có tiếng bước chân đến gần.
cửa vừa mở ra, tiếng sấm đột nhiên nổ tung.
tim yu jimin thắt lại, mím môi, không chút do dự trực tiếp ôm lấy eo người trước mặt, rơi vào vòng tay vững chắc và ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip