C100 : "Đường thật càng tốt"


Rèm cửa được kéo chặt, không có một chút ánh sáng.Lâm Lập Phong nằm trên giường nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú chìm vào trong bóng tối, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên hắn không thể nào ngủ yên giấc .Điện thoại để cạnh gối bỗng vang lên hàng loạt âm báo tin nhắn .Hắn giật mình tỉnh dậy , theo phản xạ tay sờ sờ điện thoại di động dưới gối, nôn nóng mở ra, chính là tin nhắn thông báo của đoàn trường, không có tin hữu hiệu.
Hắn thất thần , bực bội dựa nguời vào đầu giường .
Chuyện gì đã xảy ra với cô sau bao nhiêu ngày.
Thật tốt nếu hôm đó là hắn .
Thật tốt nếu hắn có thể ở bên cạnh cô.
"Ting Ting"
Tiếng tin nhắn điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng tối và yên tĩnh.
Lâm Lập Phong đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện trong góc phòng có một bóng người không nhìn rõ, lẳng lặng nhìn mình.
"Ai ???"
Bóng người im lặng một lúc rồi đưa tay ra bật công tắc "cạch"
Làm căn phòng sáng bừng.
Lâm Lập Phong liếc mắt liền phát hiện vị khách không mời im lặng chính là cảnh sát phụ trách vụ án đặc biệt này, Cảnh sát Kì .
Lâm Lập Phong lập tức đứng dậy: "Cảnh sát! Liên Hân thế nào rồi? Có tin gì mới không?!"
Kì Việt cụp mắt xuống, dùng tay phải nắm chặt thân bút, dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, dùng tay trái mở sổ ghi chép ra : "Sau khi nhận được nhiệm vụ ... chúng tôi đột nhập vào địa điểm đang giữ người và định vị gần đúng vị trí của nó. sau đó sẽ cùng với cảnh sát hải quan hành động. "
"Thật tốt quá! Tôi sẽ đi cùng anh !!!"

"... Anh?" Kì Việt lật tờ giấy nhẹ nhàng nói, "Trước khi vụ án tiến triển thêm, anh, với tư cách là người cuối cùng liên hệ, và là nghi phạm đầu tiên. Anh không đủ tư cách."

Lâm Lập Phong đang định nói gì đó, nhưng lại bị Kì Việt cắt ngang: "Mời anh hợp tác điều tra một chút. Tôi hỏi, anh trả lời."

Lâm Lập Phong sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu: "Được, anh cứ hỏi."

"Anh và ... Liên Hân gặp nhau khi nào?"

........................

Phiá chân trời bao la, sóng xanh vô tận, mặt biển bị một đoàn tàu rẽ sóng tách ra.Một tấm thảm lông cừu được trải ngay ngắn trên boong tàu, vẻ cứng nhắc vơn ban đầu trên  boong tàu ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng và tinh tế. Liên Hân khỏa thân nằm nghiêng với một chiếc khăn mềm được quàng chéo trên người, che đi vùng cấm quyến rũ.
Khi ánh nắng chiếu vào, mái tóc dài mềm mại bên dưới dính sát vào vào làn da trần trụi , mềm mại dễ chịu, khiến người ta cũng lười nhúc nhích.
Cô nhắm mắt và xoa má.
Thật lâu sau, cô mở mắt ra, bên tai vẫn là tiếng sóng biển trong veo.
Bên cạnh lan can phía trước mạn tàu, có một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng về phía cô, tay chống lên lan can nhìn mặt biển cùng với một mẩu thuốc lá chưa tắt kẹp giữa hai ngón tay trái.
Quần áo ăn mặc tùy tiện, không giống với hình ảnh lộng lẫy của hắn, cũng không giống như một tên xã hội đen , nhưng thật khiến bản thân cảm thấy lạnh sống lưng khi anh ta đứng đó.

Liên Hân uyển chuyển ngồi dậy trên thảm, chiếc khăn rơi xuống sau lưng, lộ ra tấm lưng trắng nõn, vòng eo mềm mại không thể không chịu nỗi mà ôm chặt, cô cúi đầu nhặt khăn lên để che đi cặp vú to tròn ngạo nghễ, hai đầu nhũ hồng hoa còn đang run rẩy rỉ sữa .
Sau bộ ngực bị cô che lại , hắn quay lại nhìn xem mình định làm gì nữa.
Mấy ngày nay cô bị hắn chơi điên đảo thành bùn,bộ ngực bị hắn nhào nặn liên tục , không ngừng không được ,mọi lúc mọi nơi, không ai có thể quản được hắn, làm đến mức khiến sữa văng tung toé và gần như không ngừng chảy sữa.
Mẫn Long nghiêng đầu liếc mắt một cái.
Liên Hân dừng bàn tay thắt nút khăn và ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.Mãn Long lạnh lùng thu hồi ánh mắt, "Ba Ba" bật lửa, châm khói điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, bóng lưng hùng vĩ không nhúc nhích.

Liên Hân cúi đầu, thắt một chiếc nơ tinh xảo trên ngực.

Mặc dù thân thể cả hai  đã giao chiến không biết bao nhiêu lần, lối vào giữa hai chân tê dại bị hắn không ngừng ra vào  , dịch thể nam nữ hoà quyện vào nhau , nhưng hai người vẫn là xa lạ.
Tự mình không thể miêu tả cái loại này.
Hơn nữa Mãn Long hắn thuộc diện mạo nam tính và cứng rắm tuyệt đối, chẳng liên quan gì đến sự đẹp trai và lịch thiệp này , khi hắn nhìn bạn một cách nghiêm túc, giống như đang nhìn con mồi thấp hơn từ tầng trên của chuỗi thức ăn vậy. không hẵng là hắn có ý tứ kia , nhưng cũng làm người khác không dám nói chuyện với hắn.
Ban đầu hắn nói đến nơi thích hợp liền sẽ đưa cô rời thuyền , cô cũng không biết là lúc nào nữa.

Rốt cuộc, ngay cả cô gái họ Nghiêm, người mà cô cầu xin anh cứu cũng đã được đưa đi an toàn, vậy tại sao cô ấy vẫn còn trên biển một mình.

Xem ra là làmh ít dữ nhiều.

Liên Hân nhẹ nhàng thở dài.

Thanh âm hẳn là  rất nhẹ , kiểu như bị gió biển thổi bay, ai nhờ Mãn Long lại quay đầu nhìn cô.

Liên Hân chớp mắt một lúc , rồi nở một nụ cười nịnh nọt với hắn.

Mãn Long quay mũi chân lại, đi tới dừng lại trước mặt Liên Hân, cúi đầu nhìn cô, thân hình cường tráng che khuất đi ánh nắng, một chiếc cúc áo sơ mi buông lỏng, lộ ra cơ ngực to lớn cường tráng, một sợi dây chuyền hình thánh giá bằng bạc treo lơ lửng trên ngực anh.

"có chuyện gì?" Liên Hân vờ cười

Mãn Long không nói nên lời, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Không phải là ngươi có chuyện sao?"

Liên Hân suy nghĩ một chút, nhìn xuống và do dự một lúc, mới nói thành lời: "nga, thật ra tôi rất muốn hỏi anh..."

Mãn Long yên lặng nhìn cô, muốn xem cô có dám mở miệng , có chịu nói hay không.

"Cái kia... Nơi này đến chỗ nào rồi?" Liên Hân nói tròn trịa.

Man Long giơ cổ tay lên, nhìn vào mặt số đặc biệt có kinh độ vĩ độ: "Hòn đảo gần nhất từ ​​đây là quần đảo Chagos thuộc Anh."

Lian Xin đầy dấu hỏi: " Nga .... Kia..."

Mãn Long vẫn nhìn cô chằm chằm.

"Tôi không biết ở đó có cửa hàng McDonald không, hửmmm..." Liên Hân mỉm cười và ám chỉ rằng đã đến lúc đưa cô lên bờ và để cô rời đi.

Mãn Long không ngờ nghe được lời này, cười không hiểu: "... Muốn ăn McDonald?"

Liên Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Thật." Mãn Long nhàn nhạt gật đầu, nhìn điếu thuốc trong tay, "Còn muốn gì nữa?

Liên Hân suy tư một hồi, hít sâu hai hơi, lấy hết can đảm ngước mắt lên nhắc nhở, đập vào ánh mắt như sói của hắn rồi lại co rúm lại: "Ừ ... ừ, còn nữa, tôi vẫn muốn ăn dưa chuột ngâm giấm.

Một lần nữa, ám chỉ một lần nữa!

Mãn Long nhíu mày sắc bén gật đầu, xoay người rời đi.
Được ?
Liên Hân ôm khăn ngồi yên.
Cái gì a Đại ca, ngươi rốt cục có cái thái độ gì a, nói rõ ràng coi a!

Khi Liên Hân cho rằng hắn đã hiểu ý của cô, hoặc sắp sửa cho cô một lời giải thích sau đó, hoặc là hoan nghênh sự từ chối dứt khoát của hắn, ngày hôm sau một chiếc trực thăng đột nhiên bay tới, cánh nổ tung cuốn theo gió biển săn , bay lượn ở trên hạm đội, một cái gì đó bị treo lơ lửng bởi sợi dây. Nhiều người ở con tàu gần đó bước ra từ cabin và nhìn lên thấy ông chủ của họ giơ cánh tay dài của mình và lấy một cái xô từ móc dây ... McDonald's?

Trước khi bức chân dung của Liên Hân được lan truyền khắp thế giới, Ông Trùm Đông Nam Á luôn thuộc hàng bí ẩn và đáng sợ thì bây giờ Ông trùm Tam Giác Vàng danh giá đã thực sự giao đồ ăn vượt đại dương bằng trực thăng và đích thân mang một thùng McDonald's cho Liên Hân. Khi hắn ta bước đi, Liên Hân không thể không nhìn chằm chằm vào trên chiếc xô màu đỏ kia vui mừng đến phát ngốc

Mãn Long đặt cái xô bên cạnh cô.

Liên Hân liếc nhìn McDonald vốn đã nguội lạnh, trong lòng không khỏi động lòng: "Cảm ơn."

Mãn Long liếc cô một cái, cầm điếu thuốc lấy ra bật lửa chuẩn bị châm .

Không ngờ Liên Hân lại dám to gan được nước lấn tới nói : "Nhưng thật ra ăn cùng vẫn tốt hơn."

"ba"

Mãn Long không ngừng châm lửa, chậm rãi nhướng mi nhìn cô.

Liên Hân lông tơ sau lưng dựng ngược ngồi thẳng, trực giác sợ hãi làm cô lập tức ngoan ngoãn ngồi quỳ khom lưng nói : "Ý của tôi là, hai chúng ta cùng nhau đến cửa hàng ăn cơm, cảm giác sẽ tốt hơn!" Cô cười ngọt ngào nói.

Mãn Long không nói gì, lại bỏ thuốc vào túi, vươn tay bắt lấy mắt cá chân của cô rồi lật người lại, kéo hai chân cô ra, để cho âm hộ màu hồng của cô hiện lên trời. Hắn nói, " Không bị dụ nữa, anh sẽ không để em đi, sau này em sẽ là của anh. "

Liên Hân vô dụng đá hai chân lung tung : "Nhưng anh nói trước đây sẽ đưa em đi, anh nói chuyện không giữ lời ?!"

Mãn Long lật quần của cô, lấy ra dương vật thô to căn cứng , nhắm đặt trước nơi ẩm ướt của cô vỗ "ba ba", nói "không tính."
____________________________________
Mọi ngừoi nhớ vote sao cho mình với nhaaa :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip