Phần 11: Sư tôn, Băng ca, Băng muội( cao H)

"Thật ồn..."

Thẩm Thanh Thu nắm lấy nhũ hoa xinh đẹp, hồng hào mà dày vò, miệng không ngừng rên rỉ. Hai hạt hồng anh mẫn cảm luôn khiến hắn cảm thấy hết sức kích thích. Phía dưới càng ngày càng toan ngứa nên hắn phải dùng bớt 1 tay lướt xuống nơi giữa hay chân, nắn bóp, vuốt lên xuống ngọc hành đã đứng thẳng. Tự vuốt ve khiến hắn cảm giác được thư giải đôi chút nhưng không giúp hắn được phóng thích.

Chút tỉnh táo này giúp hắn triệu hồi được Tu Nhã Kiếm, hắn muốn giải trừ cấm chế, làm Lạc Băng Hà đến giúp hắn, còn là Lạc Băng Hà nào thì thật sự hắn không còn đủ sức để suy nghĩ nữa. Tu Nhã kiếm rời khỏi vỏ lao vút đi, được nửa đường thì một cơn tình triều lại dội lên khiến Thẩm Thanh Thu mất kiểm soát. Tu Nhã Kiếm là pháp khí tuỳ thân của Thẩm Thanh Thu, nó có kết nối chặt chẽ với chủ nhân, hơn nữa để tăng độ nhạy bén và tốc độ xuất kiếm nên Thẩm Thanh Thu đã đặc biệt luyện kiếm pháp đến cảnh giới người kiếm hợp nhất. Thanh kiếm luôn cực nhạy cảm với cảm xúc, suy nghĩ của chủ nhân. Cơn tình triều và kết nối tinh thần với Tu Nhã Kiếm khiến thanh kiếm chuyển hướng, quay phần chuôi lại và đẩy mạnh đến lút cán vào hậu huyệt của Thẩm Thanh Thu.

"A..."

Tình huống đột ngột khiến cả 2 tên Lạc Băng Hà trợn trừng mắt. Thẩm Thanh Thu điếng người vì sự xâm nhập đột ngột. Cảm giác lành lạnh lại hơi gồ ghề do phần tăng ma sát trên chuôi kiếm chà xát lên phần da mềm bên trong tiểu huyết khiến hắn hoảng hốt. Tu Nhã Kiếm giống như tên gọi, thân kiếm hết sức tinh xảo, chuôi kiếm cũng không thô nhưng phần tăng ma sát trên chuôi kiếm lại được cấu tạo tỉ mỉ để chủ nhân có thể không tốn sức khi giữ chặt cây kiếm khiến hắn không khống chế được mà run rẩy. Quá kích thích.

Dùng 1 thanh kiếm nổi tiếng tam giới, chính khí lẫm lẫm mà làm trò đồi bại này thật uổng với lời răn của các bậc tiền bối và tổ tiên. Hắn không thể để như vậy, hắn phải đem nó rút ra, ngay lập tức.

"Ưm"

Với tay xuống hậu huyệt đã sũng nước, hắn cố thả lỏng để rút thanh kiếm ra. Nhưng phần ma sát cà lên những dây thần kinh nhạy cảm tạo nên kích thích quá lớn làm hậu huyệt co rụt hẳn lại. Thanh kiếm vừa rút ra được một đoạn lại đâm ngập vào bên trong.

"A"

Một giọt nước mắt ứa ra nơi khoé mắt, hắn thấy vừa tuyệt vọng lại cảm thấy khuất nhục. Hắn không hiểu mình làm sao vậy, lại trở nên dâm đãng, đem Tu Nhã Kiếm cắm vào bên trong bản thân.

Cảm giác lành lạnh của Tu Nhã kiếm khiến hắn cảm thấy được thư giải đôi chút chưa được bao lâu thì một cơn tình triều khác lại dội tới, nội huyệt xoắn chặt, thít lấy chuôi kiếm. Tu Nhã Kiếm ong ong tỏ vẻ ngượng ngùng và bất kham. Chủ nhân không cần a, ta là hạo nhiên chính khí lẫm liệt chi kiếm, không cần đem ta...đem ta làm thành như vậy. Người thả ta ra, ta mang tới Băng Hà cho người được không?

"Hảo" Hẳn cố gắng thít chặt vào lần cuối rồi thả lỏng hết cỡ, lấy tay mò xuống chầm chậm rút kiếm ra. Mỗi lần kéo ra một đoạn ngắn hắn đều run lên một chút, kéo ra được vài tấc thì người đã ướt rượt mồ hôi và run lẩy bẩy như bị mắc mưa. Hắn muốn kiệt sức rồi, không thể lại chần trừ ra nữa, ma sát lên tràng đạo như vậy chỉ làm cơn khát tình trở nên mạnh mẽ hơn thôi. Hắn cắn môi, hít một hơi thật sâu để lấy hết sức, đem Tu Nhã kiếm rút ra.

"Phụt"

Âm thanh thấy thẹn phát ra từ phía dưới cúc huyệt của Thẩm Thanh Thu. Đại lượng thuỷ dịch cũng trào ra.

"Tu Nhã, mau..." giải thoát Băng Hà.

Tu Nhã kiếm không cần câu lệnh đầy đủ của chủ nhân cũng đã hiểu, bay vụt về phía Băng Hà. Qua đoạn hội thoại của Băng Hà và A Lạc, Tu Nhã kiếm có thể phân biệt được đôi chút, hơn nữa, mọi chuyện đều đã như vậy, cứu sai rồi thì cũng phải chịu, nếu không làm, e rằng chủ nhân sẽ gặp chuyện không hay, thậm chí tử vong. Năng lượng ở trên người chủ nhân nếu không được giải phóng ra, chắc chắn nặng thì sẽ nổ banh xác mà chết, nhẹ thì cũng vỡ nát kinh mạch.

Băng Hà lúc này mắt đã đỏ quạch, thấy Tu Nhã kiếm bay đến mang theo bỏng rát chính khí hắn mắt cũng không nháy một cái, chỉ chờ Tu Nhã chém xuống kết giới liền vùng ra. Tại lúc kiếm chém xuống, kiếm khí cũng rạch một đường trên ngực Băng Hà nhưng hắn không quan tâm, lập tức liền nhào về phía Sư tôn hôn ngấu nghiến.

"Băng Hà, ưm, thật là ngươi? Ưm, vết thương...ưm, ngươi còn ổn chứ? Mau chữa...ưm a... thương..." Dù hắn rất muốn nhưng Băng Hà bị thương, hắn phải nhịn được để Băng Hà xử lý vết thương một chút.

"Sư tôn, suỵt, người đừng nói gì cả, hảo hảo hưởng thụ. Vết thương nhìn vậy thôi, không đau, ta còn bị thương ít sao? 1 vệt thế này có đáng gì!" Sự thực không phải vậy, sau sự tách thế giới, ma khí của hắn giảm mạnh, bị chính khí kiếm làm thương liền không dễ để lành lại như vậy, nhưng không muốn Sư tôn lo lắng lại nhịn vất vả. Hắn luyến tiếc làm Sư tôn a. Liền cố dùng chân khí làm vết thương không quá đáng sợ như vậy nữa.

Thấy Thẩm Thanh Thu yên tâm đôi chút, hắn liền lao đến một lần nữa mãnh hôn. Môi lưỡi hơi thở giao hoà đến kịch liệt. Cùng lúc, tay hắn cũng không rảnh rỗi mà nhéo lấy hai hạt thù du trước ngực Sư tôn. Khi nãy nhìn Sư tôn dày vò nó, lại kêu đến dâm đãng hắn liền tưởng mình điên rồi. Bây giờ được chạm vào, hắn phải sờ cái đủ. Mà hạ thân "ọt" một tiếng liền nhập vào hậu huyệt của Thẩm Thanh Thu.

Phân thân của Băng Hà vốn thô to, bình thường không làm tiền diễn là không vào được nhưng lần này tình triều dữ dội, dâm thuỷ dào dạt liền tiền diễn cũng không cần. Khi nãy Tu Nhã kiếm cũng đã làm lỏng ra không ít.

Hơi thở của cả hai người đều dần trở nên thô nặng hơn, hắn không ngừng đưa đẩy eo hông, tốc độ rất nhanh, như người ta đóng cọc, mãnh thọc mãnh rút. Miệng liền hôn dần xuống để liếm láp phúc lợi của hắn. Ngực của sư tôn lúc nào cũng non như vậy, thật giống đậu hủ tươi, hắn nhịn không được mà hít một hơi thật sâu rồi mồm to ngậm lấy đầu vú của Sư tôn. Đầu lưỡi sàng nhẹ, đưa đẩy qua lại, nút nhẹ rồi nhay cắn khiến Thẩm Thanh Thu đã mê man trong khoái cảm càng bị cuốn sâu hơn, giống như con cá bị lôi khỏi nước, chỉ có thể lại không ngừng mấp máy môi mà thở dốc.

"Sư tôn, sao đầu vú của người lại ăn ngon như vậy, là do người thích ăn đậu hủ non nên mới phấn nộn như vậy sao. Lại còn ngọt như vậy, Sư tôn là lén ta đem mật bôi lên sao? Là riêng chuẩn bị cho ta làm đồ ăn vặt sao..." Miệng là chăm chỉ nhấm nuốt nhưng cũng không quên dùng lời nói đen tối làm Sư tôn thẹn thùng. Hắn chính là thích Sư tôn nan kham như vậy a.

Hắn hôn là đầu vú bên trái của Sư tôn. Gần trái tim. Liền có thể nghe âm thanh hữu lực trong lồng ngực ấy, đã từng, hắn ôm khối thi thể không còn chút sinh mệnh lực nào của Sư tôn, không có tiếng tim đập, vắng lặng như vậy, tịch mịch như vậy mà trải qua từng đêm, từng ngày.

Giờ có thể ở trong cơ thể Sư tôn vô pháp vô thiên mà càn quấy, mà đòi lấy, đối với hắn là hạnh phúc tột độ. Hắn muốn Sư tôn kêu lên, càng to càng tốt, tim đập càng dồn dập càng tốt, liền khóc thút thít cũng làm cho hắn cảm giác trái tim được lấp đầy. An tâm như vậy.

Tay trái của hắn không ngừng đem đầu vú cùng phần ngực hơi nhô lên của Sư tôn nhéo thành các loại hình dạng. Tay phải lần xuống lướt vài vòng trên eo, rồi lại lướt xuống kéo hông của Sư tôn để chân Sư tôn quặp chặt lấy hông hình rồi lướt lên đem phân thân của Sư tôn xoa lộng, vuốt ve âu yếm.

"Băng Hà, ưm... muốn chết..."

Quá nhanh. Lại còn không ngừng kích thích lên các điểm nhạy cảm trên cơ thể hắn.

"A...a...từ bỏ...không cần...a...ưm...đừng...không cần... như vậy... sảng đã chết..."

" Sư tôn, người nói ta đang làm gì?"

"Ưm, Băng Hà,...không cần...chậm một chút...muốn chết..."

" Sư tôn, người nói a, ta đang làm gì?" Hắn còn chơi xấu, không ngừng đè ép lên điểm nhạy cảm của Sư tôn, lại dùng ngón tay đè lên quy đầu của Sư tôn, để người không thể bắn.

"Băng Hàaa, ư...huhu..ưm...a ngươi chơi xấu...không cần như vậy, cho ta...a...là thao ta được chưa? Ngươi...đang...thao ta"

"Hảo, thật ngoan Sư tôn, người lại nói một chút ai đang thao người?
"Là Băng Hà...lão công...thao ta...rất sướng..."

"Thật ngoan, nhận ra là ngươi lão công, nhưng ta không chỉ là ngươi lão công a? Ta là ai a, hình như là người là Sư tôn của ta a? Người còn đem ta nuôi lớn đâu? Nói, có phải hay không người nuôi ta lớn như vậy để ta thao người? Trả lời hảo liền sẽ thưởng cho Sư tôn a"

"Là,...là...đồ nhi của ta đang...thao...Sư tôn...liền phải đem hắn Sư tôn thao phiên...Là...ưm...a...a...ta... đem ngươi nuôi lớn như vậy...là để...thao...ưm...Sư tôn của hắn" Thẩm Thanh Thu bị bức điên rồi, chỉ cần có thể làm hắn giải thoát, cái gì cũng được, nói gì cũng được, hắn chỉ nghĩ là được bắn ra.

Lạc Băng Hà nghe xong liền càng nhấp tới tấp, tay di chuyển lên xuống liên tục trên phân thân của Sư tôn, miệng thì hút lấy hút để đầu vú của Sư tôn người đã nuôi hắn và dạy hắn.

"A...a...ưm...a...ưm...a...a...a...a...ưm...a...ư...ư"

"A...muốn bắn...l

"Hảo, cùng tới" Băng Hà gầm lên, thẳng eo, thúc mạnh.

"Áaaa" Một luồng ấm nóng bắn thẳng vào bên trong hắn khiến tiểu huyệt một lần nữa xoắn chặt, phân thân liền bắn ra mà ở tiểu huyệt cùng tràn ra 1 trận dâm dịch.

Dâm dịch này ập lên quy đầu khiến Băng Hà cũng không nhịn được mà gầm lên lần nữa, đem từng đạo tinh dịch bắn vào sâu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu, muốn đem toàn bộ đều bắn cho hắn.

"Ta ái ngươi, Băng Hà"

"Ta cũng ái ngươi, Sư tôn"

2 người xong việc mà vẫn luôn ôm lấy nhau nói lời ân ái mà không để ý ở góc còn lại, mắt của A Lạc đã toàn bộ đỏ quạch như máu, gân xanh nổi lên khắp toàn thân. Hắn đã im lặng nhìn 2 người suốt hơn 1 canh giờ.

--Phân cách tuyến hết chương--
Hihi, lâu lắm rồi mới cập nhật chương mới, mn còn nhớ tôi không? Đợt trước bị mất điện thoại xong quên luôn nick wattpad, giờ mới nhớ ra để update truyện nà. Vẫn như mọi khi, cầu ngôi sao, cầu yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip