Chap 17: Minh tâm (2)
Edit: Xoài
Trên đường nhỏ đến giáo đường đã có các sư huynh đệ tốp năm tốp ba đi tới, nhưng toàn bộ không có sức sống như thường ngày, mỗi người đều mang bộ dạng uể oải.
Đại sư huynh từ đường nhỏ khác phía bên sườn núi đi tới, càng là bước chân lảo đảo, biểu tình suy yếu, sắc mặt xanh xao.
Vừa lúc Lý Mi sư huynh đi ngang qua cũng giống vậy, cùng là một bộ dạng mệt mỏi, Lạc Băng Hà kinh ngạc hỏi: "Lý Mi sư huynh, mọi người..... Đây là làm sao vậy?"
Trong các sư huynh đệ, chỉ có Lý Mi sư huynh là người hoà đồng vui vẻ, dễ ở chung.
Lý Mi nói: "Là bởi vì đại sư huynh. Nghe những người ngủ cùng bọn họ nói, đại khái là tối hôm qua bị bóng đè, không biết mơ thấy chuyện đáng sợ gì, vẫn luôn la to, kêu rất lớn làm chúng ta ở chỗ khác đều nghe được, lay thế nào cũng không tỉnh. Huynh ấy cứ như vậy kêu cả đêm." Bất đắc dĩ nói, "Sau đó chúng ta liền thành như vậy."
Lạc Băng Hà thầm nghĩ: Tiền bối, đây là ngươi làm đi?
Mộng Ma: Thế nào? Đã nói sẽ không cho hắn được thoải mái quá, tất nhiên sẽ không nhẹ tay với hắn. Hả giận không? Ngươi không biết hắn mơ thấy thứ gì đâu, ha ha ha ha!
Lạc Băng Hà nhăn mày: Chúng ta không nên tổn thương tới người khác.
Mộng Ma lập tức không kiên nhẫn nói: Được rồi được rồi, thật lắm lời.
Lạc Băng Hà áy náy nói với Lý Mi: "Sư huynh chịu khổ rồi."
Lý Mi xua xua tay: "Còn tốt còn tốt, đại sư huynh cùng đồng môn hẳn còn khổ hơn. Chỉ hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon." Trầm ngâm một lát, lại nói: "Ngày hôm đó...... Xin lỗi, sư tôn sinh tử chưa rõ, tu vi cũng không biết có bị đánh tan hết hay không, ta quýnh lên liền...... Là ta giận chó đánh mèo với ngươi."
Ngoại trừ Ninh Anh Anh gây chuyện, đây là lần đầu tiên Lạc Băng Hà được người khác xin lỗi, hắn cả kinh nói: "Không không, là ta sai, nếu không phải tu vi ta quá kém cỏi, cũng không khiến sư tôn bị liên lụy vì cứu ta, sư huynh giáo huấn là đúng."
Nói chuyện mấy câu, đã tiến vào giáo trường. Từng trận tiếng chuông từ trên không truyền đến, Minh Phàm hô hào cổ vũ tinh thần, hô: "Cả đội --"
Hai người nhanh chóng đi vào đội ngũ.
Lão sư phụ râu bạc giảng bài vuốt chòm râu rối của mình, chậm rì rì nói: "Hôm nay không học kiếm pháp mới, tiết trước ta đã nói, hôm nay sẽ kiểm tra Âm Nhạc, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Ba người một tổ, từng tổ lên đánh cho ta xem."
Dựa theo trình tự, Minh Phàm Lý Mi với một vị đệ tử khác là tổ đầu tiên. Ba người tiến vào trung tâm giáo trường, kiếm quang nháy mắt tung bay, từng đợt gió vun vút vang lên bên tai.
Lão sư phụ đi qua đệ tử kia, dừng lại một chút, đi qua Lý Mi, hơi gật gật đầu, đến Minh Phàm trước mặt lại nhăn mày, đôi mắt vốn nhỏ cơ hồ khép kín lại.
Tùy ý vươn hai ngón tay kẹp lấy kiếm phong của Minh Phàm, trách mắng:
"Kiếm vũ của ngươi như thế này là sao? Âm Nhạc coi trọng linh hoạt cùng biến hóa nhanh chóng, nhưng ngươi thế này đến cả bà lão mắt mờ chân nhỏ yếu cũng có thể tiếp chiêu được!" Bốn phía vang lên thanh âm cười nhỏ.
"Ngươi chính là đại sư huynh, sư đệ bao nhiêu người nhìn theo ngươi, ngươi lại ở đây làm cái gì! Đi, phạt chạy 100 vòng."
Minh Phàm cúi đầu nói: "Vâng."
Sau một tổ múa kiếm lại đến một tổ khác, lão sư phụ thong thả ung dung vuốt râu, một lúc lại gật đầu, một lúc lại lắc đầu, một lúc mặt không cảm xúc, một lúc mặt lại mang nét mỉm cười. Đến khi cuối cùng cũng đến lượt ba tổ của Lạc Băng Hà, sắc mặt lão sư phụ đã uể oải.
Lạc Băng Hà hướng ông ôm quyền thi lễ, rồi rút kiếm lên, vẻ mặt nghiêm trang trầm tĩnh, tư thế lại uy vũ cùng mạnh mẽ. Bốn phía chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó bộc phát ra một trận cười to.
Lão sư phụ xem cả một buổi sáng vốn dĩ không có tinh thần, nhìn kiếm pháp của hắn lập tức sinh khí mà thổi râu trừng mắt, đôi mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy, không dám tin tưởng nói: "Kết cấu thô ráp, bộ pháp hỗn loạn, không chút tinh xảo, một thân thói xấu." Nói xong, phảng phất không nỡ nhìn thẳng mà thở dài thật sâu, nháy mắt giống như già thên mười tuổi.
Ông thở dài: "Thôi, xem thái độ của ngươi nghiêm túc cũng không muốn phạt ngươi. Cũng gần hết giờ rồi, hôm nay liền đến đây thôi. Ai --" lão sư phụ đứng dậy chậm rãi rời đi, bước chân tập tễnh, phảng phất đã chịu đả kích lớn.
Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao, trời xanh nắng chói.
Dưới suối nước róc rách hiện ra bóng hình bận rộn của Lạc Băng Hà.
Mộng Ma nhìn hắn vui sướng giặt y phục, giặt xong còn kiên nhẫn tinh tế mà vuốt thẳng từng nếp gấp, toàn thân nổi da gà, nghẹn họng nói: "Tiểu tử, vì Thẩm Thanh thu làm việc vui vẻ đến vậy sao?"
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn để ý nhất là hình tượng, y phục phải làm cho bằng phẳng mới được."
Mộng Ma nhíu mày càng sâu: "Ngươi vì cái gì lại ân cần với một nam nhân như vậy?"
Lạc Băng Hà bất mãn, "Ta không phải là ân cần với nam nhân, ta là ân cần với sư tôn." Nói xong mỉm cười, "Nhưng những điều này đều kém xa so với sư tôn đối đãi ta."
Mộng Ma mặt đầy hắc tuyến: "Tiểu tử ngươi có thể đừng mỗi câu nói đều là sư tôn sư tôn, cho lão phu chút địa vị được không?" Dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi không phải là thích Thẩm Thanh thu đấy chứ?!"
Lạc Băng Hà tay run lên, y phục vừa giặt sạch suýt chút nữa rơi xuống đất, sợ hãi nói: "Tiền bối chớ nói linh tinh!" Đáy lòng lại luống cuống, giống như có thứ gì bị đâm thủng, nhưng hoảng loạn lại có chút ngọt ngào.
Mộng Ma nhàn nhã nghiến răng nghiến lợi, liếc xéo hắn, "Được rồi, nhìn bộ dáng ngu ngốc của ngươi kia, thật mất mặt! Nghe đây, ta hỏi ngươi cái gì ngươi liền trả lời thành thật."
"Đầu tiên, ngươi cảm thấy Thẩm Thanh Thu thế nào?"
Lạc Băng Hà không cần nghĩ ngợi: "Sư tôn là người hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất thanh nhã, linh lực cao cường, học thức uyên bác, còn liều mình cứu ta, rất tốt với ta không điểm nào chê!"
Mộng Ma run rẩy khóe miệng: "Câu hỏi thứ hai, nhìn Thẩm Thanh thu quan tâm yêu quý các đệ tử khác, ngươi có ghen tị không?"
Lạc Băng Hà ảm đạm rũ mắt thấp giọng nói: "Sư tôn là sư tôn của mọi người, quan tâm yêu quý mỗi đệ tử là đương nhiên."
"Thứ ba, ở cùng một nơi với Thẩm Thanh Thu cảm thấy vui không?"
Mặt hắn đỏ lên: "...... Vui......"
"Thích cùng Thẩm Thanh thu tiếp xúc cơ thể không?"
Mặt đỏ như máu: "Có...... Thích......."
"Nghĩ qua muốn ôm Thẩm Thanh thu sao?"
Ngập ngừng nói: "Nghĩ rồi...... Muốn....."
Bỗng nhiên ý thức được chính mình đang nói cái gì, Lạc Băng Hà liền ngước mắt nhìn Mộng Ma, hắn lắp bắp nói: "Không...... Không phải...... Ta......."
Mộng Ma khinh bỉ nói: "Không có tiền đồ!" Hắn nhìn Lạc Băng Hà, nụ cười giả tạo nói: "Được rồi, nghe theo ta."
Nửa đêm, Lạc Băng Hà ở hư vô cảnh đả tọa hấp thu ma khí. Mộng Ma đột nhiên gọi hắn, "Mau tỉnh, đừng luyện nữa! Mau đứng lên!"
Lạc Băng Hà nghe vậy mở to mắt, ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Mộng Ma vẻ mặt thần bí: "Giúp mộng đẹp của ngươi trở thành sự thật ~"
Lạc Băng Hà nghi hoặc, còn muốn hỏi lại, Mộng Ma đã ngắt lời nói: "Mang theo kiếm, đến sau núi! Nhanh lên! Sắp không còn kịp rồi!" Hắn đành phải vội vàng chạy đi.
Trăng treo giữa trời, vô số ánh sao lấp lánh vây quanh, Lạc Băng Hà đứng ở sau núi, gió lạnh từng cơn thổi tới.
"...... Có việc gì vậy tiền bối?"
"Từ từ, đừng ngắt lời!"
"......"
"Từ từ, phải đợi đúng lúc...... Đi thôi đi thôi!! Mau ngự kiếm!! Ngự kiếm!!"
Lạc Băng Hà theo lời ngự kiếm. Hắn tu luyện công pháp kia của sư tôn muộn, nhưng cũng đã thành công vượt qua luyện khí và chuẩn bị bước vào giai đoạn đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, có thể ngự kiếm phi thiên. Đến Mộng Ma cũng nói tốc độ tu luyện của hắn quả thực nghịch thiên.
Phi kiếm phóng lên cao, nháy mắt liền lên trời cao trăm thước, hắn vừa muốn hỏi kế tiếp làm gì, chợt thấy đầu đau nhức không chịu nổi, giống như bị mười mấy kim châm đồng thời đâm vào, không chú ý liền ngã xuống khỏi phi kiếm.
Lạc Băng Hà từ không trung rơi nhanh xuống, hắn sợ tới mức kêu to: "Tiền bối ngươi đây là làm gì?! Muốn đồng quy vu tận sao!!"
Hắn biết con người vốn là phải chết, lại không nghĩ rằng chính mình sẽ chết như thế này!
Dòng khí điên cuồng đan xen, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh!
Mắt thấy sắp rơi xuống đất, liền ở lúc hắn cho rằng chính mình thật sự chết không rõ ràng, hơn nữa cầu nguyện đừng để sư tôn nhìn thấy cái chết của mình, một cỗ mùi hương thanh lãnh truyền đến, rơi vào một cái ôm, mũi tức khắc tràn ngập mùi hương thanh sạch.
Hắn ngẩn ra một hồi, mùi hương này quá quen thuộc, cho nên không cần nhìn cũng biết là ai. Hắn chậm rãi mở to mắt, thấy được gương mặt của sư tôn.
Dưới ánh trăng, sư tôn sợi tóc tung bay, ngũ quan đẹp đẽ càng thêm bắt mắt, trong mắt như sao lấp lánh, mỹ lệ không gì sánh được.
Thẩm Thanh Thu ôm hắn, ngự kiếm giữa không trung, áo bào trắng tung bay, vững vàng đáp xuống.
Sau khi đáp xuống đất, Thẩm Thanh thu nhìn hắn: "Còn không đi xuống!?"
Lạc Băng Hà lập tức hoàn hồn, vội phi xuống dưới, lại vì trượt chân mà ngã trên mặt đất.
Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn sợ hãi, bất đắc dĩ lại bế hắn lên, đem hắn cõng trên lưng. Lạc Băng Hà từ nhỏ bị suy dinh dưỡng, phát triển rất chậm, so với bạn cùng lứa tuổi 13, 14 thấp hơn rất nhiều, ghé vào vai Thẩm Thanh Thu, không lớn không nhỏ, vừa vặn hài hoà.
Thẩm Thanh thu dùng một tay còn lại chỉ chỉ kiếm của Lạc Băng Hà, kiếm liền bay trở về, cắm vào vỏ kiếm đi theo hai người phía sau chậm rì rì trở về.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Lạc Băng Hà, "Khá hơn chút nào chưa?"
"...... Rồi ạ."
"Sao giờ này vẫn còn ở đây luyện kiếm?"
"......"
"Nghe nói Âm Nhạc của ngươi không xuất sắc lắm."
"Ta......"
"Bỏ đi, từ ngày mai tới chỗ vi sư để học."
"Thật sao?!" Lạc Băng Hà mở to hai mắt.
"Ừm."
Lạc Băng Hà tâm tình vui sướng khó nói lên lời, "Bẹp" một tiếng hôn lên trên mặt sư tôn.
Thẩm Thanh thu dừng một chút, rặng mây đỏ dần lan khắp gương mặt.
Nửa đêm sau núi yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Thanh thu cứ như vậy cõng Lạc Băng Hà đi trên sơn đạo.
Lạc Băng Hà vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Thu, mùi hương thanh lãnh quanh quẩn chóp mũi, hắn say mê lại lắng tâm nghe, bàn tay ôm cổ sư tôn cổ càng siết chặt hơn, hắn rốt cuộc hiểu rõ cảm giác ngo ngoe rục rịch vẫn luôn ở dưới đáy lòng là gì, là hắn thích sư tôn...... Rất thích rất thích......
Mộng Ma trêu chọc nói: "Được quá nha ~ còn giả vờ yếu đuối ~ ta vốn chỉ tính toán khiến Thẩm Thanh Thu tiếp được ngươi ôm ngươi một chút, kết quả ngươi thế mà có thể khiến y ôm ngươi cả quãng đường! Khá lắm tên tiểu tử này, rất có phong phạm của lão phu ta năm đó, ha ha ha!"
Nhưng Lạc Băng Hà không đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip