Chap 32: Tiên Minh (2)
Lạc Băng Hà vẫn luôn tập trung nghe phổ biến quy tắc, nhưng tiếng thì thầm khe khẽ vẫn luôn từ bốn phía truyền tới tai hắn. Nhìn quanh một lượt, hắn thấy không ít nữ đệ tử đều đang len lén nhìn về phía này với khuôn mặt ửng đỏ.
Loại biểu tình này có ý nghĩa gì, Lạc Băng Hà đương nhiên hiểu rõ. Hắn ngẩng đầu, thấy nữ tu sĩ đã thành danh cũng tốp năm tốp ba túm tụm lại, dùng khăn tay che miệng thì thầm nhìn hắn. Bên cạnh sư tôn cũng có vài người.
Lạc Băng Hà vừa định nhíu mày, tiếng ngàn người cùng hô lời tuyên thệ hùng hồn vang lên. m thanh vang vọng trong sơn cốc, làm lòng người không khỏi kích động vài phần.
Khi hắn ngẩng đầu lên lại, đài cao đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Các tu sĩ đều tụ lại một chỗ, khi thì nghiêng người ném đồ qua, khi lại bá vai trò chuyện, ngẩng đầu cười to, khí thế ngất trời. Đây là truyền thống giải trí ở Tiên Minh đại hội, trước khi trận đấu diễn ra, mọi người sẽ hùa vào cá cược xem lần này ai sẽ đứng nhất.
Tiền cược không phải mấy thứ dung tục tầm thường như vàng bạc, mà là pháp bảo, linh thạch linh tinh. Thậm chí còn có phái đệ tử đến môn hạ của đối phương dự thính tu hành. Đương nhiên cũng sẽ không thật sự đánh cược mấy thứ tối quan trọng gì.
Đám người trên đài quá đông đúc hỗn loạn, đến lục vào sân Lạc Băng Hà cũng không nhìn thấy sư tôn hắn đâu.
Vì nhân số vô cùng đông đảo, để tránh hỗn loạn, mười hai cổng vào riêng biệt được dựng lên, từng nhóm lần lượt tiến vào. Nhóm tân tú khẩn trương lại kích động nhanh chóng bước vào phạm vi Tuyệt Địa Cốc, bắt đầu hành trình.
Lạc Băng Hà đi ở một khu vực to lớn có thảm thực vật tươi tốt, sau nữa canh giờ, rốt cuộc cũng gặp được ma vật đầu tiên. Thân hình hắn tiêu sái như nước chảy mây trôi, ra tay nhanh chóng như chớp. Trong chớp mắt oán linh thê lương trước mặt đã bị trảm đến tan thành mây khói. Một niệm châu từ người ma vật rơi xuống mặt đất, hắn tiến tới nhặt lên, vừa đưa tới gần tơ vàng, niệm châu đã tự động được xâu vào.
Tùy cơ gặp ma vật như vậy hiệu suất quá thấp, hắn quyết định chủ động đi tìm ma vật khắp nơi. Tìm được một đại thụ có vị trí tốt, hắn nhẹ nhàng trèo lên. Đứng ở chỗ cao, tầm nhìn được cải thiện, hắn chợt thấy có hai người vội vàng chạy tới hướng này. Nhìn trang phục có thể thấy hai người ở cùng môn hạ, có vẻ khá thân thiết nên đi cùng nhau. Một người mặt lo lắng nói: “Ban nãy ngươi có thấy không? Nhiều niệm châu như vậy!”
“Ta thấy! Ta thấy! Mới qua nửa canh giờ ngắn ngủi, xem số lượng niệm châu kia phỏng chừng cũng đến mười mấy hạt! Vấn đề là cái nào cái nấy đều lớn như vậy!”
“Trời ạ! Công Nghi Tiêu có còn là người không! Sao có thể tuyệt vời như vậy!”
“Người ta là đồ đệ bảo bối của lão cung chủ Huyễn Hoa Cung đó! Đã sớm được ấn định làm con rể, tương lai là người thừa kế! Hắn được dốc sức bồi dưỡng, có thể không tuyệt vời sao?!”
“Chúng ta cũng đến tận dụng thời gian, trời sắp tối rồi……” Thanh âm càng ngày càng nhẹ, đảo mắt một cái đã thấy hai người đi xa.
Lạc Băng Hà ngồi xổm trên cây không khỏi nhíu mày nhìn tràng hạt trên cổ tay chỉ có đúng một viên. Hắn nhìn ra xa xa, nhắm chuẩn một hướng.
Màn trời tối tăm, làm nổi bật lên vầng trăng tròn vành vạnh.
Trong rừng rậm đột nhiên vang lên vài tiếng tru, bốn năm ma vật to lớn nặng nề ngã trên xuống, dấy lên một khoảng bụi đất.
Lạc Băng Hà nhặt lên từ mặt đất vài niệm châu, một thân bạch y vẫn như cũ không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Hắn đi đến trước mặt một người, nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng mặt hắn, ôn hòa nói: “Ngươi cũng giúp sức, viên này ngươi cầm đi”.
Người nọ vươn bàn tay dính máu, miệng vết thương cũng vẫn còn chảy máu chưa dứt, nhận lấy niệm châu lớn nhất mà Lạc Băng Hà đưa cho.
Lạc Băng Hà từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ bôi cho y. “Đây là ma cự thú, hình thể khổng lồ, da dày thịt béo, đặc biệt thiện chiến, lực công kích rất mạnh. Sức ngươi không đủ, đừng cố đánh loại quái này.” Hơi trầm tư, lại nói: “Bướm đêm mắt đỏ hợp với ngươi hơn. Bọn chúng chỉ to bằng nắm tay, rất linh hoạt, thường đi theo đàn, lực công kích đơn lẻ không quá lớn. Ngươi nhạy cảm, thân pháp lại mau lẹ, linh lực dồi dào, có thể cùng chúng nó đánh lâu dài. Niệm châu tính điểm dựa trên số lượng”.
Thấy người nọ ngẩng đầu tỏ vẻ hứng thú, hắn mỉm cười nói: “Đi đến cuối con đường này sẽ đến một rừng rậm, hẳn là chúng tụ tập ở đó”.
Ánh mắt người nọ rất có hứng thú: “Vì sao muốn giúp ta? Là ta nhúng tay cướp ma vật của ngươi”.
Lạc Băng Hà nói: “Ma vật thả ở đây, ai cũng có thể đánh, không tồn tại khái niệm cướp đoạt”.
Người nọ lại bảo: “Ta còn tính kế ngươi”.
“Thủ đoạn không đến mức ti tiện. Nếu vì vậy mà thua thì là do năng lực của ta có vấn đề”.
Người nọ cười ha hả, quét qua vạt áo Lạc Băng Hà nói: “Ngươi lợi hại hơn mp”. Dừng một chút, lại nói: “Cũng hơn Công Nghi Tiêu”
Đề tài đột ngột bị chuyển hướng, Lạc Băng Hà hơi sửng sốt; “Cảm ơn, quá khen”.
Nghe vậy, người nọ cười như không cười, không nói thêm lời nào.
Lạc Băng Hà bảo y tiếp tục nghỉ ngơi rồi cáo từ.
Lạc Băng Hà đi ở trong rừng rậm, người này không môn không phái, lại vô cùng lợi hại. Linh lực y cao cường, chỉ là cơ bắp có chút yếu hơn, không thích hợp đối kháng cùng loại ma vật to lớn này.
Lạc Băng Hà cúi đầu nhìn vạt áo của bản thân đan xen nhiều ám văn. Người nọ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là đệ tử Thanh Tĩnh Phong. Đệ tử của Thương Khung Sơn phái có giáo phục màu trắng đồng nhất, các phong chỉ khác nhau một chút ở ám văn trên vạt áo. Rất nhiều đệ tử bổn phái cũng không phân rõ được mười hai ám văn chỉ khác nhau chút xíu này”.
Lạc Băng Hà đang trầm tư, đột nhiên nghe được vài tiếng kêu cứu! Nhất thời vội vàng bạt mạng chạy đến xem tình hình.
Vài tên đệ tử Huyễn Hoa Cung bị bầy ma sói vây ở giữa. U lang mắt nổi lục quang, nước dãi chảy dài, gầm gừ không ngừng, có mấy người đã bị dọa khóc. Một nữ đệ tử cầm kiếm ở phía trước, cánh tay hơi run, cố trấn tĩnh nói: “Đừng sợ, chúng ta có thể thoát được”.
Vừa dứt lời, một u lang gào một tiếng mạnh mẽ rồi nhào tới chỗ nàng, nàng sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng lùi lại nâng kiếm lên chắn. Nào ngờ vấp phải cục đá nên ngã ngồi trên mặt đất. Nom nanh vuốt hôi hám của ma vật đã ở ngay trước mặt, nàng nức nở một tiếng rồi nhắm chặt mắt, mấy đệ tử bên cạnh càng kinh sợ không dám kêu tiếng nào. Nào ngờ chỉ nghe một tiếng “bang”, đau đớn hay tử vong gì đó đều không có.
Nàng chậm rãi mở to mắt, chỉ cảm thấy như thể trời giáng thần chỉ.
Một thân bạch y nhẹ nhàng tuấn lãng phóng giữa bầy sói, đầu con u lang ấy đã lìa khỏi cổ.
Một đệ tử kích động mà khóc nói: “Công Nghi sư huynh? Tần sư tỷ, là Công Nghi sư huynh tới cứu chúng ta!”
Người nọ ở giữa bầy sói giao đấu một lát, bọn chúng lần lượt ngã ầm ầm xuống đất, mấy viên niệm châu phát ra linh quang lần theo tơ vàng bay đến tay hắn.
Hắn xoay người cõng theo ánh trăng đi tới, bạch y trên người như thể sáng lên, phảng phất như thể ánh trăng đều tập trung trên người hắn.
Ban nãy vội vàng hấp tấp không nhìn rõ diện mạo, chỉ cảm thấy khí chất tương tự. Giờ người nọ đến gần, mọi người mới phát hiện người đến lại không phải là Công Nghi Tiêu.
Tần Uyển Ước gắt gao nhìn hắn, đến tận khi hắn bước qua xác u lang, nửa ngồi xổm xuống nói gì đó nàng mới lấy lại tinh thần: “A, cái gì?”
Người nọ cười ôn nhuận như ngọc, lại nói: “Không sao chứ? Bị thương ở chân sao?”
Gò má Tần Uyển Ước đỏ bừng: “A, đúng vậy”.
Thấy cổ chân nàng hơi sưng, người nọ lo lắng nói: “Có tiện cởi giày vớ ra không? Ta kiểm tra xem có bị thương gì đến xương cốt không.”
Tần Uyển Ước theo lời cởi vớ, gò má càng đỏ. Dung mạo nàng đoan trang thanh nhã, lúc này càng như một đóa dành dành hồng đỏ nở rộ.
Người nọ lấy ra một mảnh vải để tránh động chạm, chỉ niết xương cổ tay, không chạm bất cứ chỗ nào khác, rất có phong độ. Tần Uyển Ước càng thêm nảy sinh hảo cảm với hắn.
Hắn buông tay ra, nói: “May mắn không bị thương đến xương cốt, bôi một chút thuốc là ổn”. Nói rồi lấy ra một chai dầu thuốc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn dường như xấu hổ mà dừng tay. Một nữ tử xinh đẹp bên cạnh đi qua cầm lấy lọ thuốc, cười ngọt ngào với hắn: “Vị ca ca này, để ta làm cho”.
Đội ngũ này không phải nữ tử nhu nhược thì chính là đệ tử tuổi còn nhỏ, cộng vào lên đến bảy, tám người, ít nhiều đều bị thương, kinh sợ. Lạc Băng Hà liền không vội rời đi, định bồi bọn họ một đoạn, chờ họ khôi phục.
Nhưng hắn vừa tỏ thái độ muốn đi tiếp, vị nữ tử kia liền dậm dậm chân rồi trực tiếp ngồi xuống: “Không thể! Bọn ta bị kinh sợ, không thể đi tiếp được! Vị ca ca này, không thể ngồi nghỉ một chút được sao~”
Lạc Băng Hà rùng mình, vẫn ôn hòa nói: “Được thôi”, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.
Mấy người ngồi vây quanh bên nhau, ai nấy đều tò mò về Lạc Băng Hà, Tần Uyển Ước nói: “Vừa rồi đa tạ huynh đã ra tay cứu giúp…. Lại nói, vị sư huynh xưng hô thế nào?”
“Lạc Băng Hà”
Nữ tử kia tranh lời: “Vậy ta gọi ngươi là Băng Hà ca ca nhé. Ta tên Tần Uyển Dung, đây là tỷ tỷ của ta Tần Uyển Ước, chúng ta là tỷ muội ~”
Tần Uyển Ước quở trách nói: “Đừng vô lễ, gọi Lạc sư huynh”.
Tần Uyển Dung dẩu miệng, mất hứng nói: “... Lạc sư huynh”.
Lạc Băng Hà trầm ngâm một chút: “Tiên Minh đại hội hầu hết đều là hành động một mình, dù có lập tổ đội cũng không nhiều người như vậy. Mạo muội hỏi một chút, sao mà các ngươi…”
Tần Uyển Ước nói: “Vốn dĩ không nhiều như vậy, ta và Uyển Dung đi với nhau, sau lại thấy nhóm tiểu sư đệ gặp nạn nên mới tới hỗ trợ. Bọn họ không nhiều kinh nghiệm, thích ứng chưa tốt, ta làm sư tỷ cũng không thể bỏ rơi. Ban nãy bọn họ nhận nhầm huynh thành Công Nghi sư huynh, rất xin lỗi”.
Lạc Băng Hà tùy ý mà cười cười: “Ta dọc một đường đến đây nghe không ít người bàn luận Công Nghi Tiêu, nghe nói hắn rất lợi hại”.
Một tiểu đệ tử kiêu ngạo nói: “Đúng vậy! Công Nghi sư huynh là đại sư huynh của bọn ta, đẹp người đẹp nết, từ nhỏ đã được lão cung chủ bồi dưỡng. Lão cung chủ đã đồng ý cho huynh ấy cả tiểu cung chủ lẫn Huyễn Hoa Cung”.
Một tiểu đệ tử khác lại nói: “Lần này ta thấy rồi! Rất nhiều tiền bối đã đặt cược rằng Công Nghi sư huynh sẽ đứng đầu bảng, hâm mộ quá đi mất!”
“Đừng nghĩ nữa, ngươi còn chưa có tư cách ghen tị đâu!” Tiểu đệ tử quay sang nói với Lạc Băng Hà: “Quên chưa hỏi, huynh đến từ Thương Khung Sơn phái đúng chứ? Từ phong nào vậy?”
Lạc Băng Hà mỉm cười nói: “Thanh Tĩnh Phong.”
“À, là Thẩm Thanh Thu tiên sư. Nghe nói y đặc biệt ít nói ít cười, lúc nào cũng là một bộ dáng nghiêm khắc xa cách. Mỗi lần đến đại hội tiên kiếm, nhóm sư bối náo nhiệt bàn luận về đám tân tú, y luôn ngồi một bên không tham gia, cao lãnh vô cùng”. Tiểu đệ tử đồng tình nói: “Thế nào, đi theo sư phụ tính tình như vậy chắc hẳn không dễ sống nhỉ?”
Tần Uyển Dung kinh ngạc nói: “Vậy sao, vậy Lạc sư huynh không phải mỗi ngày đều bị Thẩm Thanh Thu khi dễ? Lạc sư huynh, sau đại hội hãy tới Huyễn Hoa Cung chúng ta đi”.
Tần Uyển Ước không ngờ các sư đệ lại nói thẳng ra như vậy, Tần Uyển Dung càng đến là ăn nói hồ đồ. Nàng không khỏi khó xử mà đẩy khuỷu tay sư muội.
Lạc Băng Hà thu lại ý cười: “Không có, sư tôn tính tình ôn hòa, đối nhân hiền lành, đối xử với ta cũng rất tốt, chưa bao giờ khi dễ ta”.
Mọi người chỉ cho là Lạc Băng Hà cố giữ gìn thanh danh bên ngoài cho sư tôn, cũng không quá để ý.
Lạc Băng Hà nói: “Nghỉ ngơi cũng ổn rồi, chúng ta đi thôi”.
Tần Uyển Dung vừa định nhõng nhẽo đòi ngồi thêm một lát, lại bị Tần Uyển Ước lườm một cái, sợ đến mức nuốt vào trong bụng, vô cùng không tình nguyện mà đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip