Chap 34: Tiên Minh (4)
Edit: Gió
Nó trợn mắt nhìn mọi người xung quanh, trên cổ không biết từ lúc nào mọc ra tám cái chân nhện phủ đầy gai, khớp xương rõ ràng, phút chốc nhảy dựng lên!
Người gần nó nhất không kịp tránh né, bị nó nhảy lên đầu, điên cuồng kêu gào. Y hoảng sợ rút kiếm vung loạn xạ làm người khác vội vàng né tránh. Lạc Băng Hà không dám xuất kiếm bừa bãi, nếu không vạn nhất xảy ra sai sót, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Sinh vật đáng sợ như vậy bò tới bò lui trên đầu quả thực quá mức kinh khủng. Người nọ hoảng sợ đến cực điểm, thay đổi hướng kiếm đâm lên đầu. Tay y còn chưa nâng lên, tám cái chân dài ngoằng đã định vị chính xác vị trí thái dương người nọ mà đâm vào!
Toàn thân y ngay lập tức cứng đờ, đầu lưỡi như thể bị thắt lại, một tiếng cũng kêu không ra.
Chân nhện càng cắm càng sâu, kéo theo toàn thân người nọ run rẩy không ngừng. m thanh não bộ bị khuấy đảo không ngừng vang lên. Từ vị trí huyệt thái dương không ngừng tuôn ra thứ nước sền sệt đỏ vàng rồi trắng, cùng với thứ mùi vô cùng kinh tởm. Chỉ chốc lát sau, ma vật kia đã rút tám chân nhện ra, trên lông chân còn dính chất lỏng đỏ vàng chầm chậm chảy xuống. Chỗ thái dương huyết nhục mơ hồ, phần bên trong đã bị hút cạn.
Mọi người đều nổi hết da gà da vịt, ánh mắt cũng đờ đẫn cả. Nhóm nữ đệ tử sau khi phản ứng lại liền thét một tiếng chói tai rồi nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng làm người ta sợ hãi đến cực điểm, đến cả Lạc Băng Hà cũng nhất thời không phản ứng kịp. Con nhện đầu người kia hút no tủy não, liền bò tới lui trên thi thể, trong miệng phát ra tiếng gào thét thê lương, phảng phất còn nghe ra tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Đúng lúc này, một đạo linh lực ngưng tụ thành quang tiễn phóng tới, xuyên thẳng qua miệng ma vật!
Ở giữa không gian đột nhiên im bặt cùng với ánh mắt mờ mịt của mọi người, Thẩm Thanh Thu xoa xoa lỗ tai bị ồn ào đến phát đau, thong thả ung dung sửa sang lại tay áo, từ trong bóng tối đi ra. Y mở chiết phiến, mệt mỏi nói: “Ồn muốn chết”.
“Sư tôn!” Chợt thấy Thẩm Thanh thu, Lạc Băng Hà kinh hỉ nói.
Ngay từ lúc bắt đầu rối loạn, hắn liền biết với tính tình của sư tôn, tất nhiên sẽ không yên tâm, muốn đích thân vào cốc cứu bọn họ.
Thẩm Thanh Thu phiêu diêu đứng nghiêm, thấy mấy tên đệ tử đều xông tới, hỏi: “Có ai bị thương không?”
Lạc Băng Hà nói: “Trừ mấy vị sư muội…. ở bên dòng suối cùng sư đệ bị hút tủy mà chết, tạm thời chưa có thêm thương vong”.
Thẩm Thanh Thu “Ừm” một tiếng, “Vất vả cho ngươi rồi”.
Lạc Băng Hà hơi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: “Là chức trách của đệ tử”.
Chúng đệ tử thấy tiền bối cao nhân tới cứu giúp, ai nấy đều như thấy mẹ ruột, chỉ còn thiếu bước ôm đùi y khóc lớn. Thẩm Thanh Thu nói: “Các ngươi không phải sợ, các chưởng môn bên ngoài đều đã biết tình hình ở đây, đã có rất nhiều tiền bối tới chi viện. Các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, chắc mấy chốc sẽ thoát khỏi đây”.
Có lời y trấn an, đám thiếu niên thiếu nữ ở đây đã an tâm hơn rất nhiều.
Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Cũng khó trách ngươi chưa thấy qua, thứ này gọi là nhện đầu quỷ. Tính tình thô bạo, bộ mặt dữ tợn, có thể giả tiếng trẻ con khóc để dụ con mồi tới gần. Một khi tiếp cận được, giác hút sẽ bám chặt lấy con mồi mà hút thiên linh. Tám cái chân của nó vô cùng sắc bén, có thể trực tiếp cắm xuyên xương sọ, hút tủy não của vật sống”.
Lạc Băng Hà nghe sư tôn nói vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, vừa kính nể lại lấy làm kỳ: “Ma giới lại có thể có sinh vật tà ác như vậy, đệ tử quả là kiến thức hạn hẹp”.
Tần Uyển Ước ở một bên nhìn chăm chú hai người. Nàng phát hiện từ lúc Lạc sư huynh gặp Thẩm tiền bối, sự trầm ổn ban nãy đều biến mất, ngược lại có thêm mấy phần linh động hoạt bát.
Thẩm Thanh Thu mỉm cười: “Thứ này là đặc sản của Ma tộc, không thích ứng với khí hậu Nhân giới, đã nhiều năm không ai gặp phải, hồ sơ điển tịch cũng sẽ ít ghi chép. Lần sau ngươi bắt gặp, nhớ nhắm thẳng huyệt Thái Dương mà đánh. Vừa nãy may mà gặp nhện đực, nếu ngược lại e rằng càng phiền toái…”
Hai người chưa nói được mấy câu, lá cây trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sàn sạt kì dị.
Từng cái đầu treo ngược bằng tơ nhện trồi ra từ đống lá!
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến động, chiết phiến trong tay xoạt mở, quạt ra một đạo gió, nháy mắt chặt đứt mấy chục sợi tơ nhện. Nhện đầu quỷ như đống trái cây rụng bộp bộp xuống mặt đất. Thẩm Thanh Thu quát: “Đi!”
Lạc Băng Hà lưu loát đáp lại. Thẩm Thanh Thu ở phía trước mở đường, Lạc Băng Hà cản ở phía sau, kẹp giữa là đội ngũ đông đúc. Mấy con quỷ lực nhảy rất mạnh, ở giữa không trung bay rồi lại nhảy, bị hai thầy trò thay nhau xuất linh lực bắn rụng tơi tả. Một khi biết phải ứng phó như thế nào, Lạc Băng Hà giống như thần trợ, nhắm mắt lại cũng có thể một lần đánh xuyên hơn hai con, đỉnh đầu mọi người một mảnh tinh phong huyết vũ, bọn quái không ngừng kêu rên.
Cho dù thế, số lượng vẫn quá nhiều, thời gian dài e là khó đối phó. Lạc Băng Hà lo nhất là không biết khi nào kỳ độc của sư tôn phát tác. Chợt thấy sư tôn cứng lại, giơ tay đánh ra không khí, vội vàng chuyển pháp lực thành tấn công vật lí. Chiết phiến vừa lật, từ giữa cắt ngang con Nhện đầu quỷ đang đánh về phía y thành hai nửa.
Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn?”
Thẩm Thanh Thu: “Không có gì.”
Lạc Băng Hà còn định nói thêm mấy lời, lại thấy nhóm nhện đầu quỷ vẫn luôn kêu gào đã lùi dần đi, như thể gặp phải lá chắn vô hình, không dám tiếp tục đi tới. Chúng lùi thẳng về lùm cây rồi biến mất tăm.
Tần Uyển Ước một mặt thở hổn hển, một mặt nghi hoặc nói: “Thẩm tiền bối, vì sao đến nơi này, những ma vật kia không dám đi tới nữa?”
Thẩm Thanh Thu thâm sâu khó lường nói: “Các ngươi đã quên, trong Tuyệt Địa Cốc có một dị chủng kỳ hoa gì sinh trưởng sao?”
Tần Uyển Ước quả thật không biết là hoa gì. Lạc Băng Hà ngẫm nghĩ một chút liền thốt lên: “Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên!”
Thẩm Thanh Thu từ từ phẩy chiết phiến: “Không tồi, đúng là thiên diệp tịnh tuyết hoa liên. Đây là loài hoa sinh trưởng ở nơi sâu tận cùng ở Tuyệt Địa Cốc, đã có ngàn năm, linh khí phi phàm, là khắc tinh trời sinh của Ma giới. Xung quanh nó tự nhiên sẽ hình thành lá chắn ma vật. Cho nên chỉ cần ở trong phạm vi này, sẽ không bị ma vật xâm nhập”.
Lạc Băng Hà bỗng nhiên truy vấn nói: “Khắc tinh trời sinh của giống vật Ma giới?”
“Không sai?”
“Sư tôn, cái này, thiên diệp tịnh tuyết hoa liên liệu có giải được độc của Ma giới không?”
Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu hắn muốn gì: “Trước tiên cứ ứng phó việc trước mắt đi”.
Lạc Băng Hà lại không chịu bỏ qua: “Thỉnh sư tôn trả lời đệ tử”.
Thẩm Thanh Thu: “Không thể”
Lạc Băng Hà chấp nhất nói: “Hay là sư tôn cứ thử xem? Không thử một lần sao biết được? Đệ tử biết sư tôn không muốn mạo hiểm, nhưng nếu không mạo hiểm, đệ tử vĩnh viễn không thể an tâm!”
Thẩm Thanh Thu từ trước đến nay đều vô cùng ôn hòa với hắn, lần này lại hiếm thấy lạnh mặt: “Có phải thường ngày vi sư dung túng ngươi quá mức, làm ngươi nghĩ rằng ở thời điểm như này cũng có thể tùy hứng làm bậy?”
Lạc Băng Hà sửng sốt, nhiều năm như vậy, sư tôn chưa bao giờ nặng lời với mình một câu. Tuy khiếp sợ, ánh mắt hắn vẫn kiên định như cũ, Chính Dương cũng chưa về vỏ, rõ ràng không có ý tứ thoái nhượng.
Đang lúc hai người giằng co không xong. Đám cỏ một bên rừng cây lay động, lộ ra một người, phía sau còn mang theo một đám đệ tử chật vật không chịu nổi, hẳn là đã trải qua một phen chiến đấu hăng hái.
Thẩm Thanh Thu cảnh giác nhìn về phía người tới, hắn tướng mạo đoan chính tuấn lãng, chỉ là trong ngôn hành cử chỉ, không thoát khỏi một cỗ khí đáng khinh. Chính là Thượng Thanh Hoa, phong chủ An Định Phong. Hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà, nở nụ cười một chút, cất bội kiếm quang hoa lưu chuyển vào vỏ kiếm, “Thì ra là Thẩm sư huynh. Nếu đã hội hợp cùng các người, vậy ta an tâm rồi.”
Thẩm Thanh Thu thái độ khác thường, ngữ điệu lãnh đạm: “Thượng sư đệ, ban nãy ngươi tới có thấy ma vật to lớn nào không?”
Thượng Thanh Hoa sửng sốt: “Ma vật to lớn? Không có”.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Thu quét qua Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà nhìn sư tôn, trầm mặc không nói, vẫn chưa từ bỏ vụ giải độc hay không, hái hoa hay không. Ánh mắt hắn vừa bướng bỉnh lại mang theo chút ủy khuất.
Thượng Thanh Hoa vô cùng đau đớn nói: “Dọc đường đi đến đây ta đã thiệt hại không ít đệ tử các phái, đều là tương lai của tu chân giới đó. Kẻ thả đám ma vật này vào đây thật sự độc ác vô sỉ, đê tiện hạ lưu, điên mất thôi!”
Đúng lúc này, một trận động đất bất ngờ làm trời đất rung chuyển!
Mọi người ngã trái ngã phải, sợ hãi cuống quýt không biết làm sao, không ngừng thắc mắc. Đồng tử Thẩm Thanh Thu co lại.
Chấn động mạnh như thể muốn xé nát cả núi sông, mặt đất xuất hiện một cái khe lớn, càng ngày càng to, như thể có thứ gì đó muốn thoát ra.
Vực thẳm Vô Gian mở ra rồi.
Vực thẳm Vô Gian chính là chỗ giao giữa Nhân giới và Ma giới.
Là không gian chuyển tiếp, Vực thẳm Vô Gian đầy rẫy hiểm nguy trập trùng, nơi nơi đều là không gian lốc xoáy vặn vẹo cùng với liệt hỏa dung nham.
Đệ tử ở đây một đường đánh tới, vốn đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Sau khi cường chấn qua đi, lúc nãy đã ngã xuống hơn phân nửa, có thể đứng vững chỉ có ba người Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà và Thượng Thanh Hoa.
Nếu Vực thẳm Vô Gian đã mở, nhất định sẽ có thứ từ Ma tộc thoát ra.
Ba người nín thở ngưng thần, thập phần đề phòng.
Trong bóng tối, thân ảnh một nam tử cao lớn chậm rãi bước. Thẩm Thanh Thu đột nhiên liếc xéo mắt Thượng Thanh Hoa.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh băng và biểu tình xa cách người ta vạn dặm, Lạc Băng Hà liền biết hắn là ai. Mạc Bắc Quân.
Mạc Bắc Quân là thuần huyết Ma tộc, noi theo vị trí ma quân, toàn bộ Bắc Cương của Ma giới là địa bàn của hắn. Lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, hành xử khác người
Thượng Thanh Hoa xông về phía trước trước một bước, quát hỏi: “Các hạ là người phương nào? Vì sao xuất hiện ở nơi này?”
Mạc Bắc Quân hơi hơi nghiêng đầu, hình dáng tuấn lãng cứng cỏi một nửa chìm trong bóng tối, làm cho lòng người phát lạnh. Thượng Thanh Hoa lại đi trước từng bước, gã chỉ vung tay lên, Thượng Thanh Hoa đã bị một cỗ mãnh lực thình lình hất đến giữa không trung, đụng vào một thanh gỗ bị gãy, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Thanh Thu chắn đường Mạc Bắc Quân đi tới, giơ ngang kiếm ra trước, nhàn nhạt nói: “Ma tộc?”
Một đạo bóng trắng hiện lên, Lạc Băng Hà không tiếng động đến chắn trước mặt Thẩm Thanh Thu.
“Băng Hà, lui ra”
Lạc Băng Hà không trả lời, cũng không rời đi. Cùng Mạc Bắc Quân nhìn đối diện, cư nhiên không chút nào bị uy thế của hắn đàn áp.
Mạc Bắc Quân “A” một tiếng, như là phát hiện một thứ có thể khêu gợi hứng thú của gã.
Thẩm Thanh Thu cao giọng: “Hồ nháo, làm gì có chuyện đồ đệ che chắn cho sư phụ?”
Mạc Bắc Quân nói: “Ngươi là đệ tử của Thương Khung Sơn phái?”
Lạc Băng Hà lạnh giọng: “Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử Lạc Băng Hà, lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
Mạc Bắc Quân bỗng nhiên cười nhạo, “Tiên giả không tiên, ma giả không ma. Thú vị.”
“Tiên giả không tiên” không biết nói ai, nhưng “Ma giả không ma” Lạc Băng Hà lại hiểu rõ, hắn chột dạ mà hơi rũ mắt, nhưng một lát sau liền nâng lên. Thấy sư tôn cau mày, nhất định là vì mình không nghe lời, hắn khuyên nhủ: “Sư tôn, hắn nhất định không để một trong hai ta rời đi, chi bằng dùng toàn lực hợp sức đối chiến”.
Thẩm Thanh thu thần sắc có chút bất đắc dĩ, “Ngươi ở lại nơi này, chỉ là tìm cái chết vô nghĩa.”
Lạc Băng Hà nói: “Vì sư tôn mà chết, hay là chết cùng sư tôn, đệ tử đều cam tâm tình nguyện”.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip