Chap 4: Song hồ (1)

Edit: Gió

Song Hồ thành tuy không lớn nhưng cũng tính là phồn hoa. Họ tiến vào cái phủ giàu có nhất ở đây - dinh thự của Trần lão gia, cũng là người đã phái người lên Thanh Tĩnh Phong xin giúp đỡ.

Trần lão gia có hai tiểu thiếp đều bị Bác Bì Khách hại chết thảm nên lão ngàn vạn lần mong ngóng Thẩm Thanh Thu tới.

Trần lão gia dùng ngón tay khô gầy vuốt bàn tay nhỏ bé bạch ngọc của tiểu thiếp tam phòng xinh đẹp, thở ngắn than dài với bọn họ: "Tiên nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Ta bây giờ không dám rời khỏi Điệp nhi nửa bước, sợ vừa lơ đãng một chút lại bị tên yêu ma quỷ quái kia hại chết."

Thẩm Thanh Thu gật đầu với hắn, sau đó liền quay đầu đi vào phòng. Minh Phàm cũng tự giác mà tiến lên trước thảo luận kỹ càng tình huống cùng Trần lão gia, còn phân chia từng người đi thu thập bảo vật.

Lạc Băng Hà được phân cùng phòng với bốn sư huynh đệ khác.

Lý Mi sư huynh ngồi ở trên giường, lôi kiếm ra, nói: "Không biết liệu có cơ hội dùng chém giữa ngực Bác bì khách kia không nhỉ?" Nói xong còn khí thế hạ hai chưởng kiếm.

Một vị sư huynh khác nói tiếp: "Cũng không biết Bác bì khách trông như thế nào, hắn lột da xuống xong đều mặc lên người sao?"

"Bác bì khách trông như thế nào thì không biết, nhưng Trần lão gia thì lại biết. Lão già hơn 60 tuổi đầu, trên mặt thì toàn nếp nhăn lại cưới được tiểu thiếp xinh đẹp như vậy, cô nương kia thật là có mắt như mù!"

Đang cảm thán, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Ninh Anh Anh: "A Lạc A Lạc! Đệ có ở đây không! Mau qua đây!"

Lạc Băng Hà ngừng sắp xếp đồ đạc, chần chừ mà nhìn ra cửa. Vài vị sư huynh đệ trầm mặc trao đổi ánh mắt.

Ngoài cửa, Ninh Anh Anh lại ồn ào vài tiếng "A Lạc", Lạc Băng Hà bất đắc dĩ đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại thì chợt nghe vài tiếng "xuy" không lớn không nhỏ.

Ninh Anh Anh phấn khích tiến đến, lôi kéo Lạc Băng Hà, ngọt ngào nói: "A Lạc A Lạc, khó lắm mới có cơ hội xuống núi, đi dạo chợ với ta đi."

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng rút tay ra, uyển chuyển nói: "Ninh sư tỷ, sư đệ còn rất nhiều việc phải làm, huống hồ kiến thức nông cạn, chỉ sợ làm sư tỷ mất hứng."

Ninh Anh Anh dẩu miệng, bất mãn nói: "Vừa rồi ta rủ sư tôn đi cùng, sư tôn cũng nói người đang bận, bảo ta đi tìm các huynh đệ khác. Các ngươi đều bận!"

Lạc Băng Hà thỏa hiệp nói: "Được rồi, để ta đi cùng sư tỷ."

Ninh Anh Anh tức khắc nở nụ cười.

Hai người xuống phố đi dạo một buổi chiều, Lạc Băng Hà không hứng thú lắm, nhưng Ninh Anh Anh lại rất cao hứng, chạy từ phố bên này đến phố bên kia, còn thường hưng phấn vẫy tay với hắn: "A Lạc A Lạc, xem cái này!". Vừa đáng yêu lại tràn đầy sức sống, không khỏi khiến người xung

quanh chú ý.

Sắc trời dần tối, Lạc Băng Hà nói: "Sư tỷ, muộn rồi, chúng ta nên trở về thôi."

Ninh Anh Anh liếc nhìn sắc trời: "Trời cũng chưa tối lắm, đệ xem, nơi này còn nhiều người như vậy, còn sớm mà", lại làm nũng nói: "Ai da, tiếp tục đi dạo đi, nơi này có nhiều thứ thú vị quá". Nàng vừa dứt lời, hai mắt sáng lên như thấy thứ gì tốt, kích động chạy về phía trước.

Lạc Băng Hà tay xách đầy túi lớn túi nhỏ nhanh chóng chạy theo. Ai ngờ, vừa qua chỗ rẽ đã không thấy bóng dáng Ninh Anh Anh đâu, hắn đi lên phía trước thêm một đoạn, vẫn không thấy người.

Hắn nhíu mày, sư tỷ không có khả năng chạy nhanh như vậy.

Trời chưa tối hẳn, trên đường vẫn lác đác người xe tới lui, tiểu thương cũng vẫn rao hàng. Lạc Băng Hà đi tới một cái, hỏi: "Vị chủ quán này, xin hỏi có thấy một cô nương tầm tầm tuổi ta chạy qua đây không? Trên đầu nàng buộc dây cột tóc màu cam, tướng mạo xinh đẹp."

Người nọ suy nghĩ một lát, xua tay nói: "Chưa thấy qua chưa thấy qua." Lạc Băng Hà thất vọng nói: "Thật ngại quá, làm phiền rồi."

Lạc Băng Hà lại chạy về phía trước vài bước, tiến lại hỏi một tiểu thương bán tiểu màn thầu tướng mạo hòa ái

Tiểu thương nói: "Không thấy không thấy", lại quan tâm hỏi: "Tiểu huynh đệ tìm người hả? Vậy phải khẩn trương lên, dạo này buổi tối không an toàn, đặc biệt là với những cô nương xinh đẹp, sẽ bị Bác bì khách bắt đi!". Lạc Băng Hà trong lòng càng khẩn trương, vội đáp: "Cảm ơn, cáo từ".

Lạc Băng Hà tiếp tục chạy về phía trước, một đường đều hô to "Sư tỷ", gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, còn nhớ trên tay còn xách theo mấy túi đồ, chút nữa đã ném đi.

Sắc trời đã tối đen, trên đường không còn một bóng người, Lạc Băng Hà chạy hết một con phố, vẫn không tìm thấy Ninh Anh Anh, bất chấp hai chân nhức mỏi chạy nhanh về Trần phủ.

Đến cổng phủ, hắn túm lấy một gã sai vặt đi ngang qua, liền hỏi: "Sư tôn ở đâu? Mau đưa ta đến đó!"

Gã sai vặt nghi hoặc hỏi: "Ý ngươi là Thẩm tiên sư của Thương Khung Sơn phái?"

Lạc Băng Hà thúc giục nói: "Nhanh lên nhanh lên!". Gã sai vặt kinh ngạc liếc hắn một cái, thấy thần sắc hắn mỏi mệt, người nhễ nhại mồ hôi, nói: "Đi theo ta."

Hai người chạy một đoạn, Lạc Băng Hà xa xa trông thấy sư tôn ở cổng tiểu viện, liền vượt qua gã sai vặt, xông vào phòng, sắc mặt tái nhợt mà kêu lên: "Sư tôn!"

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Thanh Thu ngồi ở án biên, ánh lửa cam ấm áp chiếu rọi khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của y. Minh Phàm cầm một chồng bùa màu vàng cung kính đứng một bên.

Thẩm Thanh Thu chuyển ánh mắt đến chỗ hắn, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ, kinh hoảng như thế?"

Lạc Băng Hà nói: "Ninh Anh Anh sư tỷ lúc sáng cùng đệ tử đi dạo chợ, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về nhưng nàng không chịu, không biết thế nào mà vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Đệ tử tìm một lần toàn bộ con phố cũng không thấy, liền trở về xin sư tôn giúp đỡ."

Tại lúc mấu chốt thì mất tích, kia cũng phải đùa giỡn. Minh Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nổi giận mắng: "Lạc Băng Hà, ngươi..." Thẩm Thanh Thu vung tay áo bào, chung trà tinh xảo trên án thư nổ tung, Lạc Băng Hà dập đầu thấp lại càng thấp, Minh Phàm sợ run, mấy lời muốn nói cũng đều nuốt mất.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu không tốt lắm: "Việc đã đến nước này, nhiều lời thì có ích gì. Lạc Băng Hà, ngươi đi theo ta. Minh Phàm, ngươi dẫn theo vài sư đệ, thỉnh Trần viên ngoại giúp đỡ, cùng đi tìm sư muội ngươi đi."

Minh Phàm đáp vâng xong vội vàng đi ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, không nói tiếng nào.

Sư tôn giữ lại mình nhất định là muốn trừng phạt một phen, thấp giọng nói: "Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn trách phạt, đệ tử không oán không giận, chỉ cầu tìm Ninh Anh Anh sư tỷ về bình an."

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói: "Ngươi lại đây. Dẫn ta đến chỗ ngươi lạc mất Ninh Anh Anh"

Lạc Băng Hà lạc Ninh Anh Anh ở khu phồn hoa nhất của chợ.

Thẩm Thanh Thu đứng ở đó, nhắm mắt lại, như là cảm thụ được gì, dừng một chút rồi cất bước.

Lạc Băng Hà đi theo sư tôn một đường, chợt thấy y mở to mắt, ngừng lại trước một cửa tiệm son phấn. Lạc Băng Hà nghi hoặc, chẳng lẽ hung thủ là người của cửa hàng này? Hung thủ là nữ nhân?

Đương nghi hoặc, sư tôn lại đi tiếp, khoảng 500 bước sau, dần dần lệch khỏi quỹ đạo trong thành, đi vào một tòa nhà bỏ hoang.

Cửa lớn tòa nhà đã rách nát, hai bên treo đầy giấy đèn lồng trắng bệch, trong bóng đêm ngập tràn quỷ khí.

Nơi này vừa nhìn đã biết không phải nơi tốt đẹp gì, không hổ là sư tôn, trong chốc lát đã tìm thấy hang ổ của đối phương.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trọng, quay đầu lại bảo Lạc Băng Hà một đường trầm mặc đi theo: "Ngươi quay về Trần phủ thông tri với Minh Phàm, mang theo pháp bảo cùng các sư huynh đệ, cùng đến đây."

Lạc Băng Hà vừa định mở miệng đáp vâng, chợt thấy từ trong hoang trạch phóng ra một luồng khí đen nồng đậm, đồng tử chợt co lại.

Cửa lớn bị phá mở ra. Một hắc ảnh chợt lóe qua, Lạc Băng Hà chưa kịp thấy rõ đã bị cái gì che lấp trời đất mà đánh úp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip