Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình


Chương 6: Chém đầu thị chúng 

Hy sinh vì tình không phải là sai, quan trọng là có đáng hay không mà thôi.

Lựa chọn giữa trái tim và lý trí suy cho cùng chỉ là một cách nói.
Con người chúng ta vốn dĩ đã yêu bằng lý trí. "Tình ái" mà người ta vẫn không hiểu nổi đó, thực ra chỉ là một loạt phản ứng do các loại hoocmon mà não tiết ra.
Đáng tiếc các loại hoocmon giúp "tình yêu thăng hoa" này, nhiều nhất chỉ có "hạn sử dụng" một năm, mà thường là ngắn hơn.

Lúc ấy, tất thảy cuồng nhiệt ban đầu đều biến mất hết. Cũng là thời điểm người ta thường tìm đến tình yêu mới để kiếm được "cảm giác ban đầu".

Vượt qua giai đoạn bếp bênh đó... chúng ta lại tiết ra một hoocmon khác, một hoocmon được kích thích từ các hành động san sẻ gần gũi thường là từ bạn đời, đó là endorphine.
Tạo ra một loại cảm giác thèm khát gây nghiện, mà trào phúng thay, bạn có thể hiểu rất rõ nếu như đã tiếp xúc với các chất kích thích như heroin hay morphin
e.

Cho nên việc phải dứt hết tình cảm với một người bản thân đang yêu nồng say không khác gì so với cai nghiện cả. 

Tình yêu của Huyết Thương với Âu Dương Liệt không hề khó hiểu. Xuất phát từ thời điểm cô độc, yếu đuối nhất của Huyết Thương. 

Nàng khi ấy vẫn là một đứa trẻ non nớt, bất cứ ai yêu thương che chở nàng cũng sẽ trở thành bầu trời của nàng. Sau này cho dù nàng có trưởng thành, cánh có cứng, thì đó cũng sẽ là bầu trời duy nhất mà nàng bay lượn. Mỗi lần nàng ngước nhìn lên, cũng sẽ chỉ thấy hắn, không thể nhìn được xa hơn, cũng không thể nhìn thấy ai khác. 

Một loạt hành động yêu thương che chở bảo vệ của Âu Dương Liệt khi đó giống như cho Huyết Thương thấy thiên đường, một ảo ảnh ngọt ngào giữa địa ngục trần gian. Lại giống như tiêm một liều thuốc ma tuý cho một người đang tuyệt vọng vậy. Những người đang yếu lòng, là những người dễ bị lượi dụng nhất. 

Chết đuối vớ được cọc. Tình cảm này như một chất độc, từ từ ngấm sâu vào xương tuỷ, biến người ta thành một con nghiện. Thèm khát yêu và được yêu đến điên dại. Lại vô thức không hiểu được thế nào mới là "yêu", càng không có ranh giới giữa cho đi và nhận lại. 

Huyết Thương đã cho đi biết bao? Rồi nàng ấy đã nhận được những gì?

Nếu "yêu" là chất gây nghiện và "được yêu" là ảo ảnh thiên đường do chất gây nghiện tạo ra thì cho dù cuối cùng nạn nhân không "được yêu", cũng chỉ là giống như thiên đường ảo ảnh trong cơn mê man của con nghiện vĩnh viễn không thể thành hiện thực. Còn lúc đó "yêu" đã trở thành hy vọng và lý do duy nhất để bám víu lấy trong cuộc sống này của Huyết Thương, không thể dứt ra.

Giống như như là ở thời điểm người ta nhận ra nghiện ma tuý sẽ hại chính bản thân mình, thì cũng có thể là thời điểm người ta đã nghiện đến không thể dừng lại được nữa.

Đương nhiên không có gì là không thể, còn một loại người khác, đó là loại người sẵn sàng chấp nhận đau đớn kinh khủng, dùng một lý trí phi thường đánh tỉnh bản thân, chấm dứt thứ tình yêu giống như cơn nghiện đó.

Loại hành động này đau đớn và khó khăn, khiến người ta quằn quại không thua kém gì so với "cai nghiện" cả.

Mà Vũ Mị khác Huyết Thương ở điểm này, nàng thuộc loại sau.

————----------------

[Trời ơi vẫn là tui đi edit lại những gì mình viết 4 năm trước đây. Má, tác hại của việc trước cấp 2 chuyên văn, cấp 3 chuyên sinh, xong lồng ghép kiến thức vào. Nghe nó có giống tâm sự của người nghiện không chứ !?] 

[Đọc mà chỉ muốn nói là "quào, lời thì thầm của đá!"] 

-----------------------------

Cuối cùng cũng được từ nhà lao đi ra ngoài, Vũ Mị ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời hôm nay thật là nhiều mây, còn có chút gió lạnh. 

Trước đại điện, Âu Dương Liệt lúc này cũng đứng trước cửa mà nhìn xa xăm. Lưu công công muốn tiến lại gần đưa cho hắn một chiếc áo khoác mỏng, lại bị hắn phất tay từ chối. "Bệ hạ, hôm nay trời có chút gió, cẩn trọng long thể." 

Âu Dương Liệt không nói gì, lắc đầu, ra dấu tay cho người lui xuống. 

Lưu công công nhịn không được, liền nói: "Thứ cho thần cả gan một lần. Bệ hạ nếu đã luyến tiếc, hiện giờ vẫn chưa tới giờ..." 

Âu Dương Liệt quay đầu liếc hắn, có ý cảnh cáo, lại nghĩ ngợi nói. "Chuyện này, vẫn là sớm thì tốt hơn, tránh được dày vò về sau." 

Hắn thầm nghĩ đến A Cửu khi còn nhỏ rất ghét ra ngoài, nếu không phải vì phải luyện võ, e là sẽ trốn trong phòng làm một con mèo lười cả ngày. Hắn khẽ thì thầm: "Cũng tốt, thời tiết như vậy sẽ không phải phơi nắng." 

Gió thổi qua gò má Vũ Mị, mái tóc đen mượt khẽ bay trong gió, nàng từng bước tiến lên, thẳng lưng không  đổi, đem theo một loại anh khí, lại có chút tang thương.  

Mấy người lính gác pháp trường cúi đầu, vừa cung kính vừa cảm phục. Người dân vây quanh hai bên đường rất đông, tạo ra rất nhiều tạp âm,  có người đãbắt đầu khóc thút thít, có người thở dài cảm thán, cũng có tiếng mắng chửi đan xen, nhưng nàng không hề phiền lòng đến một chút nào.

Tên lính áp giải nàng là một người mới, trong ánh mắt vẫn đong đầy nét cương trực và nhiệt huyết muốn cống hiến. Cậu ta không bắt nàng đeo gông cổ, chỉ đổi một sợi xích sắt mà áp giải nàng ra ngoài. Lại tôn trọng gọi một tiếng "Tướng quân." 

Vũ Mị cứ thế một đường đi bộ từ nhà lao đến pháp trường. Nàng đi chân trần nhưng con đường vốn tấp nập, cứ tưởng sẽ chịu một phen đau đớn, không ngờ hôm nay đường phố lại sạch sẽ lạ thường, cứ như là có người đã quét dọn trước đó. Vũ Mị trong lòng dâng nên một nỗi bi thương cảm động, đỏ ửng vành mắt. 

Những người dân thấp cổ bé họng cái gì cũng biết, nhưng lực bất tòng tâm. Bọn họ muốn bày tỏ lòng thành kính và cảm tạ, chỉ có thể dừng cách này để biểu hiện. 

Vũ Mị suy nghĩ, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm. 

Lúc đi đến gần pháp trường, cậu ta đắn đo hồi lâu mới dám hết hết dũng khí đặt câu hỏi với nàng. Giống như nếu không nói ra thì cả đời này đều không còn cơ hội nữa.
"Tướng quân, người không sợ chết sao?"

Vũ Mị hơi mỉm cười, nhẹ giọng đáp: " Có lúc sợ, có lúc không. Trên đời này, có rất nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết."

Lúc đang hạnh phúc thì sợ, lúc đã mất hết tất cả thì không.

Chết so với sống, cái nào khiến người ta đau khổ hơn, một lời khó nói hết. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, bởi vì cái chết tồn tại, nên cuộc sống mới có ý nghĩa.

Hoa sẽ có lúc tàn, cho nên những giây phút xinh đẹp rực rỡ của nó mới càng đáng giá hơn. 

Vũ Mị nghĩ, nếu như câu hỏi này được đặt cho Huyết Thương, nàng ấy cũng sẽ trả lời như vậy. Trước đây, bởi vì có rất nhiều thứ, cho nên mới sợ hãi mất đi, lúc cuối cùng, cái gì nàng ấy cũng không còn. Thân nhân không còn, chiến hữu cũng đã chết, thù nhà báo không được, hận nước lại chẳng đến phiên nàng. Tình yêu với không tới, thù hận lại chẳng đành lòng.

Huyết Thương đối với thế giới này, đã tuyệt vọng rồi, chết có lẽ cũng là một loại giải thoát.  

Người lính dường như không hiểu được ý nàng, chỉ đứng trầm ngâm ngây người đôi chút. 

Vũ Mị bước lên pháp trường, trời cũng nổi gió. 

Giám quan xử trảm chậm chạp tiến vào chỗ ngồi của hắn, nhìn nàng khẽ gật đầu. Vũ Mị nhìn ra được, trong đáy mắt hắn ẩn ẩn đôi chút áy náy. Hắn cũng là người phụng mệnh hành sự, Vũ Mị đối với hắn không có oán thán. 

"Sau này lịch sử sẽ nói về chúng ta như thế nào chứ..." Một vị quan phụng mệnh tới đây không nhịn được cảm thán với vị tướng quân ngồi bên cạnh mình.

Vị tướng quân nhìn về phía pháp trường, trong lòng ngũ vị tạp trần. "Có lẽ không phải là lời lẽ tốt đẹp gì." 

Vốn tưởng chuyện sẽ chỉ đơn giản là như vậy, không ngờ gần tới giờ Ngọ, tại có tiếng ngựa từ xa chạy tới. 

"Khoannnnnn! Hoàng thượng giá đáo!!!!" 

Vũ Mị cũng có chút bất ngờ mà nhìn tới. 

Âu Dương Liệt đích thân đến giám sát, Diệp Vân Tuyết cũng đi cùng. Bọn họ lại đem theo lượng lớn cấm vệ quân vây quay, lo sợ người dân chứng kiến sẽ thực hiện hành vi quá khích. Đồng thời Âu Dương Liệt cũng phân chia binh lính bảo vệ nghiêm ngặt tránh để cướp pháp trường.

Vũ Mị nhìn hắn, tự hỏi rằng liệu có phải vị hoàng đế này vẫn muốn lấy bạo lực, lấy máu của nàng để răn đe người khác hay không. Đây rốt cuộc là sợ đêm dài lắm mộng, hay là vẫn không yên tâm, muốn thấy người chết là nàng mới được mà cất công vội vàng đến đây xem nàng đầu rơi máu? 

Nghĩ cũng buồn cười, Vũ Mị từ khi sống sót trở về, từng chuyện từng chuyện đều nghe theo Âu Dương Liệt, vậy mà vẫn không thể khiến hắn yên lòng. Hắn cũng nên sớm tính được nàng không phải là người sẽ vì thánh chỉ mà tàn sát đồng bào, nhất định sẽ kháng chỉ chứ. Từng bước từng bước đi đến hôm nay, mọi chuyện đều đi theo ý hắn đó thôi, vậy mà vẫn không tránh được lòng nghi kỵ của đế vương.

 Nay các mối nguy hại với đất nước đã được hóa giải, không còn cần đến nàng, liền giết đi để tiện răn đe những người tâm địa bất chính khác. 

Kẻ làm người lãnh đạo, phải là người cứng rắn không sai, nhưng tuyệt nhiên cũng phải biết mềm mỏng, hẳn là sau cú đánh này, hắn sẽ bắt đầu tìm cách xoa dịu an ủi dân chúng và bá quan bằng nhiều chiêu trò khác. 

Mà cũng có lẽ là Diệp Vân Tuyết không thể dùng tâm hồn trong sáng thánh thiện để cảm hoá lòng người nữa, nên đành dùng đến biện pháp mạnh như vậy.

Vũ Mị không biết, cũng không quan tâm lắm. Nàng chỉ thấy buồn cười, tuy rằng lòng nghi kỵ của đế vương tới có chút vô lý, nhưng lại không hẳn là sai. 

Chém đầu thị chúng dù sao cũng nổi bật hơn bị tra tấn đến chết trong nhà giam hôi thối bẩn thỉu của Bắc quốc, chết trong tay Mạc Thiên Thành, lại bị nói là phản quốc. Càng oanh liệt hơn so với đợi bị độc mà Âu Dương Liệt hạ phát tác, chết không rõ nguyên nhân ở biên cương. 

Này xem như nàng đã giành cho Huyết Thương một cái kết rõ ràng, cũng đem chuyện ra ánh sáng cho thế nhân bàn tán đúng sai, không để nó là lời nói một phía của Âu Dương Liệt nữa... 

Tuy rằng chưa thể hoàn toàn lật án, nhưng mà cũng không quá tệ đi. 

Âu Dương Liệt và Diệp Vân Tuyết là kẻ giết nguyên chủ, điều này không mới mẻ gì cho cam, nhưng Vũ Mị cũng muốn hai người bọn hắn đường đường chính chính ra tay trước ánh mắt của thế nhân. Xem như công bằng. 

Huyết Thương nguyên chủ bị tra tấn đến chết, là kẻ phản bội người người phỉ báng, là tội đồ lưu danh thiên cổ. Vậy thì trước tiên, hai người bọn hắn không thể là Minh Quân và Hiền Hậu được.

Hôn Quân và Yêu Hậu, nghe vẫn hơi mỹ miều... Nàng muốn một danh xưng càng ghê tởm hơn thế.

Gần đến giờ ngọ, nhưng trời vẫn không nắng lên chút nào, ngược lại càng âm u. Trời còn chưa mưa, chớp sáng đã rạch ngang bầu trời.
"Đùng đoàng!" Âm thanh cắt ngang khoảng lặng, đè ép mọi âm thanh khác.

Trong đám đông đã có người bắt đầu hô to:  "Trời phạt a!!! Tướng quân thật sự quá oan uổng"

"Nhất định là có kẻ gian giở trò!"

"Cầu cho thiên lôi đánh chết kẻ gian hãm hại trung thần!"

"Bệ hạ minh xét tướng quân, không thể tin lời mê hoặc của yêu nữ bên gối mà giết lại trung lương."

...

Diệp Vân Tuyết vốn là nữ cường, nay lại phải được Âu Dương Liệt che phía sau lưng, nắm chặt tay nàng trấn an. 

Gió thổi mỗi lúc một lớn, Vũ Mị khó khăn lắm mới chỉnh được bản thân đứng xuôi hướng gió, giữ vững phong thái hiên ngang lẫm liệt.

Nếu đứng ngược lại, mái tóc dài không có gì cố định này sẽ che kín tầm mắt nàng mất.
Sau đó hình tượng xinh đẹp hiên ngang bất khuất sẽ biến thành một con đàn bà đầu bù tóc rối, dặt dẹo, lảo đảo bước đi vì không nhìn rõ đường...

Thôi bỏ đi. Nghĩ cũng không muốn nghĩ.

[Hy vọng sẽ có một ngày xem được hộ dạng đó của ký chủ.] Hệ thống có thể xem là "ít nói" bỗng dưng cảm thán.

"...." Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa. 

Kể cả lúc chật vật bị tra tấn trong ngục thất, khí chất vương giả vẫn toát ra,  sự cao quý kiểu này không phải do xuất thân hay hoàn cảnh rèn luyện, mà là một loại thiên bẩm, sinh ra đã như vậy.

Âu Dương Liệt ngồi trên đài quan sát nhìn xuống từng bước chân tiến lại gần của Vũ Mị. Tiếng xích sắt va chạm vang mãi bên tai, đánh vào lòng hắn có chút khó chịu. 

Từng bước chân của nàng giống như bước qua ký ức của hắn, ánh mắt lần đầu tiên gặp mặt, những ngày tháng giả dối nhưng yên bình ấm áp đến mức người ta bất phân thật giả, năm tháng sát cánh nơi chiến trường, những thất bại cùng nhau chống đỡ, những thành công cùng nhau ăn mừng...

Hắn không yêu nàng, người hắn yêu là Diệp Vân Tuyết. Âu Dương Liệt nắm chặt tay người bên cạnh, ánh mắt lại không thể rời khỏi người trên pháp trường. 

A...Tại sao ban đầu hắn lại yêu Diệp Vân Tuyết nhỉ?

Không nhớ nổi nữa, hình như cũng chả có lý do nào.

Khi hắn tới nơi, phán quan đã có ý muốn đi xuống nhường vị trí, nghĩ rằng hoàng đế như hắn lặn lội chạy tới pháp trường là vì muốn tự mình chủ trì. Không ngờ tới, Âu Dương Liệt lại từ chối, bảo phán quan cứ làm như bình thường. 

Chỉ có Âu Dương Liệt trong lòng hiểu rõ, nếu để hắn tới quyết định, sợ là hắn sẽ do dự. 

[Đánh giá nhiệm vụ: Thu hồi vận khí nam chủ: 20%. Thu hổi vận khí nữ chủ 45%]

Vũ Mị nhìn hắn, ánh mắt như xuyên qua tất thảy, thản nhiên đối diện với kết cục cuối cùng của bọn họ. Dáng vẻ không oán không hối của nàng lúc này lại xinh đẹp là thường. 

Âu Dương Liệt lặng người, thế giới trong mắt dường như chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt nàng, chính hắn cũng không nhận ra mình đã siết vỡ chén rượu trong tay còn lại từ lúc nào, máu đỏ và rượu hoà thành một dòng chảy xuôi.

Diệp Vân Tuyết hốt hoàng kéo tay Âu Dương Liệt nhưng hắn lại không có phản ứng gì, nàng ta nhìn vẻ mặt của hắn, lại nhìn về phía Vũ Mị, trong lòng căm hận cắn răng, lại cũng có chút bi thương.

Rốt cuộc là nàng đã sai ở đâu? Nàng không thể ngồi im chịu chết! 

[Đánh giá nhiệm vụ: Thu hồi vận khí nam chủ 40%. Thu hồi vận khí nữ chủ 75%]

Hệ thống nhìn số liệu thống kê, không khỏi cảm thán [Trong nhưng ký chủ ta từng phục vụ thì cô là người khó đoán nhất đấy!]
Suốt một thời gian dài phần trăm của nhiệm vụ không hề thay đổi, khiến nó lo lắng không thôi. Nhưng hôm nay số liệu liên tục thay đổi khiến nó bất ngờ.

Vũ Mị cười, vận khí của nữ chủ bao gồm tình yêu của nam chính và nam phụ, ngưỡng mộ, kính trọng của các nhân vật phụ, sức mạnh và trí tuệ của nàng ta.

Có nhiều cách để thu hồi các loại hào quang này, nhưng khi một cái bị thu hồi thì các mắt xích khác cũng lung lay.

Nam chính này cũng không tệ, tương đối vững tâm. Một quá khứ động lòng như vậy, nàng cũng đã dùng đến mấy lần, hắn chỉ dừng lại ở một chút dao động. Chẳng trách nhiều nhiệm vụ giả thất bại.

Tình yêu của nam phụ có vẻ dễ dàng hơn nhỉ? Vũ Mị quay lại nhìn Triệu Minh, cảm kích cười gật đầu với hắn.

Triệu Minh nhìn đến trên đài, Vũ Mị vẫn xinh đẹp vạn phần, anh khí vô song như ngày đầu hắn thấy nàng lên lưng ngựa ra trận, một nữ tướng quân xinh đẹp không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào, toả sáng như mặt trời ban trưa. Hiện giờ nàng ở đó, trong bộ quần áo tù nhân tang tóc, nhưng ánh mắt vẫn sáng như sao, vẻ mặt bình thản, dường như không quan tâm về thứ gì nữa.

Hắn lại nhìn lên trên đài, Diệp Vân Tuyết đang căm tức đến vặn vẹo, khó giấu được vẻ không cam lòng, không khỏi thất vọng. Trước đây tưởng rằng Vân Tuyết là hình tượng nữ nhân mà hắn yêu thích, nay hảo cảm của hắn đã từ Diệp Vân Tuyết chuyển cho Vũ Mị. 

"Giờ ngọ ba khắc đã đến!" Quan giám trảm hô, cầm chiếc thẻ gỗ lên cao.

Vũ Mị bật cười, nàng quỳ xuống, kê đầu lên tấm gỗ lành lạnh. Nhìn đến cái rổ đựng thủ cấp trước mặt, có chút hào hứng kỳ lạ. 

Mặc Thiên Thành đứng lẫn trong đám người bên dưới, im lặng quan sát vẻ mặt của Vũ Mị. Bất ngờ thấy được sự hứng thú trong đôi mắt trong trẻo của nàng. Từ khoảng cách của hắn vẫn có thể cảm giác được sát khí tản mát từ đáy mắt nàng, trông nàng chẳng giống con mồi chết, ngược lại càng giống như nàng mới là thợ săn. 

Cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng, bất giác lại thấy được sự quen thuộc kỳ lạ.

Mạc Thiên Thành nhíu mày, hắn cụp mắt, xoay lưng rời khỏi đám đông.

Tiếng khóc lóc gào thét của người dân vang lên ở phía sau, nhưng cũng không át được tiếng hô của vị quan nọ.
"Hành hình!"

--------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip