Những Cánh Hoa Bồ Công Anh

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn mọi khi, từng đợt gió khẽ làm cho những cánh hoa bồ công anh bay lên. Chúng bay rất nhanh theo chiều gió thổi.

Đã bao lâu rồi trời mới có lại một cơn mưa? Chắc là cũng một tuần rồi. Mưa kéo đến đột ngột quá làm tôi chẳng kịp trở tay gì cả. Tôi không mang theo ô, vì thế tôi phải trú mưa lại ngay trước cửa hàng tiện lợi. Đó cũng chính là nơi, những kỉ niệm về ngày mưa của tôi với anh. Nhiều người bạn đã quen thuộc thường hỏi tôi về anh. Nhưng mà tôi lại im lặng thay vì nói ra một điều gì đó. Tôi lảng trách chỉ vì đơn giản là tôi bận không có thời gian để tâm tới. Tôi bận chăm sóc cho mẹ của mình đang chật vật với căn bệnh hiểm nghèo trong bệnh viện nên ít khi có thời gian cho những việc gì đó xung quanh.

"Liên!"

Có một tên con trai ở phía xa xa bên kia con đường vô thức gọi tên tôi. Đó là Huy, một thằng bạn thời trung học của tôi. Huy mừng rỡ khi thấy tôi và vội vã xách ô chạy một mạch sang đường mà chẳng thèm bận tâm đến xung quanh. Gió thổi mạnh làm những hạt mưa lớn tạt thẳng vào người Huy ướt nhẹp. Cũng may mưa lớn nên đường cũng vắng, nhưng mà dường như tôi lo cho con đường hơn là lo cho Huy. Huy là một thằng hậu đậu mà, trước kia cũng vậy và bây giờ vẫn thế. Tật hấp ta hấp tấp vẫn không bỏ được. Trước khi bị xe tông Huy đều vào bệnh viện vì bị dập mỏ hay là trật chân gì đó. Nói chung là tôi cũng ngán lắm rồi. Mà không biết may mắn hay là sao mà hôm nay Huy qua đường một cách an toàn lắm. Huy bước vào đứng kế tôi, rút chiếc ô lại và đưa sang cho tôi nói.

"Liên đang cần phải về bệnh viện chăm mẹ mà. Tui có ô nè, tui cho Liên mượn."

Huy cười vui vẻ lắm, vừa thở hồng hộc vừa ân cần nắm lấy tay tôi, đặt chiếc ô vào đó. Tôi cũng không ngần ngại cầm lấy chiếc ô mà Huy đưa. Đúng là tôi đang cần thật, trời cũng sắp tối rồi, tôi phải về kịp để chuẩn bị bữa tối đem vào bệnh viện cho mẹ. Bởi vì dù sao nhà Huy cũng ở khu này, chạy bộ một tí là tới nơi thôi nên tôi mới nhận chiếc ô của Huy.

"Tui cảm ơn, vậy tui về trước, Huy ráng đợi trời bớt mưa rồi chạy về nghen!"

"Tui biết rồi."

lần đầu tôi nhận của Huy một thứ gì đó. Bởi vì thời còn đi học, Huy thích tôi, suốt ngày viết thư tặng quà cho tôi, nhưng tôi thì luôn luôn không nhận. Bởi vì chỉ đơn giản, tôi không thích Huy và cũng không muốn để Huy thích mình. Tôi ghét bị bám đuôi, nhưng Huy lại luôn bám theo tôi trên mọi mặt trận của trường. Kể cả lúc tôi bị phạt vì đi học trễ, Huy đã dành thời gian một tiết học ra để chịu phạt cùng tôi. Cũng không biết từ bao giờ, một người xa lạ phiền phức trở thành một người bạn nữa.

Tôi vừa về nhà thì trời cũng ngớt mưa. Chậu hoa bồ công anh mà anh tặng tôi để trước hiên nhà đã bị mưa tạt cho nát hết rồi. Những cánh hoa cũng sơ xác đến lạ. Tôi không bận tâm cho lắm. Mặc kệ nó, tôi mở cửa và bước vào nhà. Tôi đi thẳng xuống bếp và hâm lại đồ ăn tôi nấu từ khi sáng để mang vào cho mẹ. Bởi vì đi học cả ngày nên tôi bắt buộc phải chuẩn bị trước đồ ăn để kịp giờ uống thuốc của mẹ.

Tôi cầm theo chiếc ô của Huy, tôi đến bệnh viện. Cũng vừa kịp lúc tới giờ ăn. Mẹ tôi đang ngồi tựa lưng ở thành giường, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, mặt trông buồn bã lắm. Tôi mở cửa và tiến lại phía mẹ tôi, ân cần ngồi xuống cạnh giường an ủi.

"Thôi mẹ đừng buồn, rồi cũng sẽ có cánh mà. Bây giờ mẹ ăn cơm đi ha, con có mang món canh rong biển mà mẹ thích ăn tới nè!"

Tôi nói rồi lấy chiếc bàn gỗ nhỏ, được xếp gọn vào một góc và đặt lên giường. Tôi đặt khay thức ăn lên chiếc bàn, lấy ra từng món một rồi lấy thìa đặt vào tay mẹ. Mẹ tôi ngồi dậy, không nói gì chỉ lẳng lặng múc từng thìa cơm đưa vào mồm. Mẹ tôi ăn ngon lắm, chưa có bao giờ tôi thấy mẹ tôi ăn ngon miệng như thế bao giờ cả. Mọi khi mẹ tôi đều bỏ dở, tôi phải cố gắng lắm bà mới ăn được gần nửa khay cơm. Nhưng mà hôm nay, tất cả đồ ăn tôi đưa tới bà đều chém hết, thật kì lạ.

Mẹ tôi vừa nhai vừa tới tấp khen ngon. Tôi cũng mừng vì mẹ tôi ăn nhiều hơn mọi khi. Trong lúc mẹ tôi ăn thì tôi đi gọt trái cây. Lúc liếc nhìn vào chiếc giỏ trái cây trên bàn tôi chợt thấy lạ. Giờ tôi mới để ý đến điểm khác biệt đó. Giỏ trái cây tự nhiên trở nên đầy ắp hẳn ra. Tôi nhớ trưa nay lúc mang cơm vào cho mẹ thì trong rổ chỉ còn vỏn vẹn hai ba quả, vậy mà bây giờ đã đầy ắp rồi. Tôi mới chợt nhìn sang mẹ đang ăn và lên tiếng hỏi.

"Chìu nay có ai vào thăm mẹ sao?"

Mẹ tôi ngừng ăn và khẽ gật đầu, trông nét mặt mẹ có vẻ buồn bã hẳn ra.

"Ừm, là bố con. Ông ấy dẫn theo Quân vào thăm mẹ."

"Sao tự nhiên ông ta lại có thời gian dẫn con trai cưng đến đây chứ? Rồi ông ta nói gì hả mẹ?"

"Ông ta đến đây hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Quân, nó cũng có hỏi thăm con đấy."

"Hai người họ đến đây lâu không?"

"Chỉ một lúc là đi ngay thôi mà. Mẹ biết là con không muốn, nhưng mà dù gì cũng là người nhà của chúng ta..."

"Mẹ thôi đi. Mẹ nhìn xem, mẹ bệnh nặng nằm trong bệnh viện cả mấy tháng trời vậy mà chỉ vào đây hỏi thăm được mấy câu thôi sao?"

Tôi vừa gọt trái cây vừa lên tiếng tức giận nói. Mẹ tôi cũng không nói gì, chỉ ngậm ngùi rồi lại tiếp tục ăn. Kể từ khi tôi biết sự thật rằng ông ta đã bỏ rơi mẹ con tôi, rôi đã hận ông ta từ lúc đó. Và cả Quân nữa, tôi không ngờ Quân lại là con trai cưng của ông ta. Quân chính là anh, người đã cùng tôi xây nên bao kỉ niệm từ thời còn học trung học. Quân bằng tuổi tôi, chỉ sinh sau tôi vài tháng và cũng học chung lớp cấp ba với tôi. Chúng tôi bắt đầu mối tình bồ công anh năm tôi tròn 17 tuổi.

Hôm đó là sinh nhật tôi, mà tôi thì không để ý lắm đến ngày sinh nhật của mình. Và chậu hoa bồ công anh, là món quà kỉ niệm trong dịp đó. Anh nói bồ công anh tượng trưng cho hạnh phúc, và đó chính là hạnh phúc của tôi và anh. Nhưng mà dường như mối tình của chúng tôi chỉ chưa đầy hai năm đã vỡ mất rồi. Đó là lúc chuẩn bị thi cuối cấp, tôi nhận được tin mẹ nhập viện vì bị ung thư. Và cũng đúng thời điểm đó, Miên - bạn thân tôi, nói cho tôi biết về mối quan hệ giữa anh và tôi. Bởi vì Miên là em họ của Quân, và Miên với Quân đều đã biết điều này từ lâu lắm rồi, nhưng họ lại dám im lặng và lừa dối tôi thời gian qua. Nhưng tại sao không lựa lúc nào mà lại lựa lúc nước sôi lửa bỏng này để nói ra chứ. Tôi đã rất tức giận như thế nào khi biết tin này, tâm trạng của tôi mấy ngày sau đó cũng chẳng được tốt là mấy. Tôi đã không đi học nhiều ngày mà chỉ ở nhà chăm sóc mẹ ở bệnh viện thôi. Tôi chỉ có mẹ là người thân duy nhất còn xót lại thôi, thế nên tôi không thể để mất mẹ được.

Thầy cô cũng có đến thăm hỏi mẹ tôi và động viên tôi đi học lại. Mẹ cũng không biết là tôi nghỉ học chỉ vì lo cho bà đâu. Tôi dấu nghẹn mọi thứ, cả việc tôi từng quen Quân, tôi cũng dấu không cho mẹ biết. Sau một tuần tịnh tâm thì tôi bắt đầu đi học lại. Tôi chia tay anh và cũng không thèm nói lấy nửa lời với Miên. Tôi chọn chăm chú học thay vì quan tâm tới những thứ không có ích. Tuần tôi trở lại trường cũng là tuần cuối cùng chúng tôi còn học với nhau. Sau hôm đấy chúng tôi ở nhà và chuẩn bị ôn tập cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.

Tôi vừa học, vừa chăm mẹ. Tôi đã thi rất tốt và đậu vào trường sư phạm. Tôi vào học lớp sư phạm văn, vì tôi nghĩ nó hợp với tôi. Tôi cũng đã tính nghỉ học và đi làm kiếm tiền chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ tôi không cho phép tôi từ bỏ mà bắt tôi phải học, dù khó khăn cũng phải học. Mẹ tôi thì không biết thế nào, vẫn đang trong thời gian điều trị. Tôi nghe lời mẹ, học tiếp. Nhưng là vừa học vừa làm, tôi làm thêm tại quán cà phê vào mỗi buổi tối để kiếm thêm thu nhập. Tuy nó không quá lớn những cũng đủ để tôi có thể chạy tiền bệnh cho mẹ. +

Và đến bây giờ, tôi vẫn như thế. Dường như mọi thứ xảy ra liên tục khiến cho tôi không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Cũng nhờ nó mà mọi thứ về anh trong tôi dần cũng phai mờ. Chậu hoa bồ công anh mà anh tặng tôi, bây giờ tôi cũng chẳng còn muốn chăm sóc nó nữa. Tôi bỏ bơ không thèm quan tâm đến nó. Đó là lí do vì sao nó trở nên tơi tả như vậy. Tôi nghĩ cũng chẳng mấy chốc nó sẽ chết khô thôi. Nhưng đâu ngờ, sức sống của nó mãnh liệt hơn tôi nghĩ. Một tháng sống dưới cái nắng gắt của mặt trời mà không có lấy giọt nước nào. Thế mà nó vẫn tươi xanh như lúc ban đầu. Thật kì lạ.

_____________________

Sáu năm sau.

Thời gian dần trôi qua, thấm thoát cũng đã sáu năm rồi. Tôi đã ra trường và đã đi dạy được gần một năm rồi. Cuộc sống của tôi bây giờ thoải mái lắm, tôi cứ ngỡ như là đang nằm mơ vậy. Nhưng khác một điều là bên cạnh tôi chẳng còn có ai cả. Tất cả mọi thứ tôi đều tự làm một mình, tự sống một mình, đi ăn cũng một mình, đi chơi cũng check in có một mình. Tất tần tật một mình, dần rồi cũng quen. Mẹ tôi đã mất một năm sau đó do căn bệnh ung thư quái ác. Và bây giờ, tôi đều phải tự chật vật có một mình. Bọn bạn đồng nghiệp hay hỏi tôi là sao không tìm một người nào đó đi? Tôi chỉ khẽ lắc đầu và nói rằng tôi chưa muốn. Tôi không nghĩ kết hôn lại là một niềm vui. Tôi chỉ thích một mình và làm những điều mà tôi cho là thích thú.

Trong khi dường như tôi đã dần quên hết mọi thứ thì Quân xuất hiện. Anh bây giờ đang là một đạo diễn biên kịch nổi tiếng. Anh đã thành công trong dự án phim truyền hình của mình. Và bây giờ, anh đang cần tìm một ngôi trường để quay phim. Và đó là ngôi trường mà tôi đang dạy. Tôi đã không nhận ra anh nếu như anh không lên tiếng hỏi thăm tôi sau khi kết thúc ngày quay đầu tiên. Tôi không còn giận anh nữa, chỉ đơn giản là nó không đáng để tôi phải giận.

Anh mời tôi đi uống nước nhưng tôi quyết định từ chối, vì tôi còn phải bận soạn giáo án cho bài giảng vào ngày mai. Tôi không muốn mình phải vương vấn một điều gì khi gặp lại anh, vì thế nên tôi chấp nhận chọn rời xa thay vì trở thành bạn bè lại như xưa. Bộ phim của anh quay gấp rút chỉ một tuần rồi rời đi. Lúc đi anh không nói gì, chỉ đưa tôi hộp quà nhỏ rồi bước quay đi. Hộp quà nhỏ đó, chính là những kí ức mà tôi dường như đã không còn nhớ. Một chậu hoa bồ công anh nở rộ. Nó là món quà đầu tiên, cũng như cuối cùng mà anh tặng tôi. Có một chút cảm xúc nào đó còn nghẹn lại trong cuống họng khi tôi nhìn vào chậu hoa bồ công anh trên tay. Mặc dù là cuối cùng nhưng nó vẫn đẹp như lúc ban đầu vậy. Bất chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa bồ công anh bị gió thổi bay đi. Chúng cất cánh bay về một phương trời mới, tìm cho mình một vùng đất mới và một hạnh phúc mới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip