Tập 16: Bình thường

Heart

Em bảo hôm nay có việc bận nên không ghé, đã xin với mẹ chứ chẳng nói gì với tôi. Tôi ngồi ngơ ngẫng trong phòng khách chờ như thằng ngốc cho đến khi nghe mẹ truyền lời lại. Sự chua xót, trống trãi từ lâu không thấy, nay nhen nhóm trong kẽ tim, có chuyện gì em cũng không kể cho tôi, vụ khóc cũng vậy, hôm nay cũng thế, cứ như tôi chẳng là gì quan trọng trong cuộc đời em.

Trời chiều mưa rất to, những ngày gần đây chẳng ngày nào nắng, chúng tôi cũng chẳng ngày nào yên bình. 

Tôi si mê em, cũng chưa từng kiểm soát hay yêu cầu em điều gì, tôi ủng hộ em có cuộc sống của mình, nhưng không phải là bỏ tôi lại rồi chạy đi không một lời thông báo. Tôi ghét phải chờ đợi một ai đó, nhưng vì em tôi đã làm điều này suốt ròng rã mấy tháng.

Không lời nguyền nào tàn nhẫn bằng tình yêu.

Bởi cho dù sau này, mọi thứ sẽ thay đổi, da dẻ sẽ trở nên nhăn nheo, thân xác sẽ mục rửa, nhưng tình yêu thuở ban sơ sẽ mãi vẹn nguyên như lúc đầu không thay đổi.

Tình yêu tuổi đôi mươi quá đẹp, nó đẹp đẽ như một vết chu sa đỏ thẫm, chấm vào nhận thức của mỗi con người, để một mai khi họ lại đắm chìm trong tình yêu một lần nữa, họ vẫn sẽ thấy hình bóng nốt chu sa mờ ảo trên hình bóng người họ yêu, nhằm nhắc nhở, cho dù có trải qua bao nhiêu lần rung động đi chăng nữa, màu chu sa kia mãi mãi vẫn sẽ nhuốm đẫm lên những xúc cảm của hiện tại, mãi mãi sẽ đi theo ta đến đời đời kiếp kiếp.

Con lắc đồng hồ treo trên tường cứ lắc hết trái rồi lại phải, kim giây cứ chốc chốc lại di chuyển, nhưng sao thời gian trôi vẫn chậm thế, vài giờ trôi qua lại dài như hàng thập kỉ, không biết khi nào trời mới sáng?

Không biết khi nào em mới về?

Tôi lên phòng, cố ru mình vào giấc ngủ để đêm dài chóng qua đi.

Lật trái

Rồi lật phải, tôi cứ như cái đồng hồ đặt trong phòng khách, không tài nào chớp mắt.

Hóa ra thiếu em, tôi đến ngủ ngon giấc cũng không thể.

Tôi trở người ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường, cơn mưa lúc chiều đã tạnh, chỉ để lại những đợt gió mạnh rít gào bên ngoài cửa sổ.

Chiếc chuông báo ngoài ban công bỗng dưng sáng lên một cách đột ngột không báo trước

Là ai?

Đêm đã rất khuya, ai lại bấm chuông cửa vào lúc muộn thế, lại còn là tầng hai, nếu là khách ai lại đi thẳng sồng sộc vào nhà như thế?

Cái đèn một lần nữa chớp nháy, lần này trông có vẻ còn gấp gáp hơn lần trước.

Chẳng lẽ là trộm? Chẳng có tên trộm nào lại ngu ngốc đi bấm chuông cửa. Tôi làm liều đi lại gần cánh cửa, tay đặt lên ổ khóa.

[Cạch]

"Happy birthday"

Khi cánh cửa vừa bật mở, một đợt gió lạnh cắt da cắt thịt lùa vào phòng, mang theo nụ cười rạng rỡ của em. Em đứng ngoài ban công với chiếc áo thun mỏng và cái quần dài tôi thường thấy, trên tay là một quả bánh nho nhỏ, một chiếc bánh với lớp kem trang trí méo mó.

Tôi nhìn em với đôi mắt không thể tin nổi, còn em thì vẫn nhìn tôi cười vui vẻ.

"Nếu bạn không cho em vào thì em sẽ chết cóng đó"

Em đùa nói với tôi.

Câu nói như khiến tôi sực tỉnh, vội đón cái bánh kem trong tay em rồi đóng cửa. Để cái bánh lên bàn, tôi quay lại nhìn em với đầy sự thắc mắc trên mặt.

"Ngoài trời lạnh quá đi, tay em cóng rồi nè"

Em áp tay mình lên mặt tôi, cái lạnh trên da làm tôi thêm tỉnh táo.

"Sao bạn lại ở đây giờ này ... hơn một giờ sáng rồi đó."

Tôi vừa nói vừa liếc lên đồng hồ, cây kim ngắn sớm đã chỉ đến số một.

"Sao vậy, bạn không nhớ em à."

Tất nhiên, tôi mừng đến chết khi em ở đây với tôi, nhưng tôi cũng không đồng ý em ở ngoài đường giờ này, nó quá nguy hiểm, thời tiết lại quá khắc nghiệt

"Trời lạnh"

"Nhưng hôm nay là sinh nhật bạn đó, happy birthday Heart"

Tôi nghệt mặt.

"Nè, đừng có nói là bạn quên rồi nha"

Em thấy tôi như thế thì đánh khẽ lên vai tôi.

"Hôm nay là ngày mấy?"

Tôi đờ đẫn hỏi như một kẻ tâm thần

Em bật cười, lại đánh thêm một cái.

"Ngày mười ba, tháng sáu, có nhớ không?"

Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói của em, hình như đúng là sinh nhật của tôi thật, nhưng đã rất lâu rồi, không ai còn nhớ, cũng không  còn tổ chức nữa, mãi cho đến một hai năm trở lại đây, nó cũng từ từ trở nên bình thường giống như mọi ngày trong tháng.

"Không hiểu bạn luôn."

Em đi lại bàn, lấy sẵn cái hộp quẹt để trong túi, thắp lên từng ngọn nến một. Căn phòng bình thường tối mịt, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ hắc vào nay lại ấm áp đến lạ nhờ những cây đèn nhỏ xíu.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Em ngâm nga bài hát chúc mừng sinh nhật tôi không thể nghe thấy, đầu lắc lư, đôi mắt sáng ngần còn hơn cả những đốm lửa trên bánh.

"Ước đi bạn khờ."

Em hối thúc tôi trước khi những cây nến có dấu hiệu suy yếu.

Tôi không tin lời ước nguyện, nhưng nếu nó có thể trở thành hiện thực, tôi  cầu mong rằng mình  có thể được dùng chính đôi tai này để nghe thấy giọng nói của em.

Lần lượt những cây nến xinh đẹp bị thổi tắt , nguồn sáng yếu ớt trong căn phòng cũng biến mất, trả lại cho nó dáng vẻ mà nó vốn có. 

Em cười hớn hở đặt cái bánh lên bàn rồi quay lại hỏi tôi.

"Bạn có ăn bánh không, bánh em làm hơi bị ngon đó, chẳng qua trang trí hơi xấu một chút, nhưng đảm bảo chất lượng năm sao"

Em cắt một miếng bày trên đĩa rồi đưa qua cho tôi, bên trên có trang trí một hình trái tim màu trắng, ở trong ghi chữ [ HL]

"Bánh bạn làm thật sao? Nhưng mà ... sao lại là trái tim màu trắng vậy, bình thường không phải màu đỏ sao?"

Tôi vừa ngắm nghía miếng bánh vừa hỏi, em ở bên kia cũng đang cầm một cái đĩa khác nhìn tôi.

"Tại sao lúc nào cũng phải là màu đỏ, chẳng nhẽ cứ trái tim là chỉ được một màu đó thôi hay sao?"

Em vừa nói vừa xấu tính cắt một miếng bánh lớn bỏ vào miệng.

"Thì anh chỉ nói là bình thường đều như vậy"

Em nuốt xuống miếng bánh còn trong miệng rồi dõng dạc hỏi.

"Như thế nào là bình thường? Nhận thức của xã hội là bình thường sao? Là hoa hồng thì phải có màu đỏ, là người thì phải kết hôn sinh con, là con trai phải yêu con gái sao? Vậy những bông hoa hồng màu trắng, những người không thích yêu đương, những người như chúng ta là người không bình thường sao? Chẳng có cái gì là bình thường với bất thường hết, chẳng qua là con người chúng ta muốn nhìn nhận như vậy, muốn khắc khe với những thứ không đi theo đúng ý muốn của họ mà thôi"

Em xổ một tràng dài đến mức tôi gần như câm nín.

Nhưng những gì em nói không hề sai, thứ bất thường không phải cái bánh hay chúng tôi, mà định kiến của những người tự cho mình là bình thường.

---------------------------------------------------

Toi tịt ý tưởng mọi người ặ, với chương trước ít người xem với không ai comment nói gì hớt, tui bị nản ;;((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip