Không tên 1
Rảo bước trên con đường cũ, tôi chợt nhận ra mùi hương ấy. Mùi hoa tử đằng len lõi khắp lối đi. Màu tím rung rinh trên đỉnh đầu, cùng hương thơm ngọt làm cho ta cảm thấy bình yên và ấm áp. Mùa hoa tử đằng tới rồi, người người tấp nập đi ngắm cảnh. Tay trong tay, đôi lứa, gia đình bên nhau cùng ngắm hoa xinh đẹp.
Tôi cũng vậy, đi ngắm hoa nhưng không phải là ngắm vẻ đẹp của tử đằng mà là tìm lại ngọn đồi theo lời kể của người trong xóm về nguồn gốc của những con đường đầy màu hoa tím.
"Vẫn ngọn đồi đó, em còn nhớ không"
Theo ngôn kể của người thứ 3
Seoul những năm thập niên 70.
Thủ đô của Đại Hàn Dân Quốc, với đà phát triển dưới sự cầm quyền của Park Junghee, rất nhiều toà nhà cao tầng, cao ốc chọc trời... dẫn đến việc nhiều nhà hát cũng được xây lên. Seoul trở thành chốn thành thị thuộc hạng toàn cầu.
Park Sunghoon-một vũ công nổi tiếng của nhà hát Jangkyu, xuất thân từ gia đình nghệ thuật khá giả. Nối nghiệp bố theo con đường sân khấu nhạc kịch. Lee Heeseung- một kẻ biểu diễn đường phố,xuất thân từ gia đình nghèo khó. Bỏ học từ năm 14 tuổi. Mặt mũi cũng không tệ nên được cái nhóm diễn đường phố hốt vào trong.
Hai người, hai cá thể đối lập, không hề có 1 điểm chung nào. Em là hoàng tử mà bao người ghen tị và sùng bái, em xinh đẹp đến tuyệt trần, làn da trắng tuyết, đôi mắt tròn long lanh, đôi môi hồng cùng sống mũi cao thẳng tắp. Khuôn mặt thư sinh khiến cho bao cô nàng nguyện chết vì em.
Hắn cứ ngỡ bản thân mình sẽ không bao giờ được gặp em cho tới một ngày nọ. Cố đi qua con đường ẩm ướt, bẩn thỉu để về lại căn nhà nhỏ tạm bợ mà gia đình đã dựng lên để có nơi lui về. Vừa đi vừa đếm những đồng tiền ít ỏi mà mình khiếm được sau khi biểu diễn trên đường, giấu khắp người để bọn người Bảo Kê không cướp được, và cả ông bố sâu rượu của hắn. Đúng như dự đoán, vừa đi tới ngõ là đã thấy bọn chúng ở đó. Nhưng bọn chúng đang vây quanh cái gì đó mà không thể nhìn thấy Heeseung.
Đi gần lại một chút, hắn thấy bóng người thấp cũng không thấp, chỉ là có chút nhỏ con hơn so với bọn đầu gấu đó, dáng tuy nhỏ nhưng tư thế thì rất chắc chắn, không hề run rẩy trước thân hình lớn hơn. Tò mò hắn nhìn qua khe hỡ giữa hai tên đàn em,
LÀ EM!!!
Hắn bàng hoàng, em làm gì ở đây được chứ, có khi nào là bị bắt cóc.
"Bọn này dám bắt cóc người giàu sao. Lần này gan nhỉ."
Nếu như là người khác thì hắn sẽ bỏ đi nhưng giờ người đứng đó là em. Có phải ông trời phạt hắn vì đã không giúp những người kia, phạt cái nhút nhát của hắn. Đắn đo nhìn em rồi lại nhìn mình, Lee Heeseung là lần thứ hai phải lựa chọn đau đầu như này. Lần trước là để tiền lại trả đám cho vay hay là cho bà lão sắp ngất vì đói.
Lần này không ngờ lại phải lựa chọn giữa chết hay là em.
- BỌN MÀY BIẾT THẰNG NHÓC ĐÓ LÀ AI KHÔNG?
- Á à! Đại ca thằng Seung về rồi kìa. Có qua múc nó không?
- Không cần có mối ngon hơn rồi. Tha cho nó một ngày. Mai lấy!- thằng đại ca Kyungin nói nhưng nhìn chằm chằm vào em không quan tâm người sau lưng và cả thằng Ki bên cạnh.
Hắn nghĩ là mình nhìn lầm khi hắn bắt gặp ánh mắt sáng rực của em khi thấy hắn. Tự thoát khỏi ảo tưởng, rồi đi lại gần đám người to lớn kia.
- Nhóc này con trai lão Park Sân khấu đó. Đụng vào nó coi chừng bị chặt đầu. Tao báo trước! Cầm tiền của tao mà đi đi chứ để lão tìm được tới đây, tao lại bị nói là không nhắc trước.
Thằng Kyungin nghe vậy cũng, ánh mắt không tin cứ dò xét qua lại, cuối cùng bản chất sợ chết của nó cũng lòi ra mà lấy tiền trên tay hắn còn to họng nói là bỏ qua cho rồi kéo đàn em chạy đi luôn. Bọn nó vừa đi, hắn thở dài thế là mất hết tiền mà hắn đã cày cả đêm nay. Nhìn lên người trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt em rất lạ, cứ nhìn hắn rất vui vẻ. Hắn không có nhầm, em là nhìn hắn với ánh mắt đó.
- Anh là Lee Heeseung?
- Cậu biết tôi? - với vẻ mặt khó hiểu hắn chỉ tay vào mình mà hỏi em.
- Lúc nãy thấy anh biểu diễn ở trên đường. Tôi đã hỏi được người trong đoàn nên tới tìm anh.
Cả hai theo sự đề nghị của Sunghoon ngồi ở quán bên đường đầu ngõ. Người như Park Sunghoon mà cũng dám ngồi ở quán lề đường sao. Khá mới mẻ nhỉ.
- Cậu tìm tôi có việc gì?
- Tôi thấy anh nhảy rất tốt. Anh có muốn tới nhà hát Jangkyu làm vũ công không?
- Tôi không có tiền trả học việc đâu. Cậu thấy rồi đấy tôi ở trong cái khu...
- Tôi trả cho anh.
Sunghoon vui vẻ nói làm cho hắn thêm bàng hoàng. Đùa hay thật vậy. Tự nhiên có một người không quen biết lại giúp hắn trả tiền học việc. Quan sát kĩ người ngồi đối diện, vẻ mặt không hề có chút thay đổi, ánh mắt em vẫn lộ vẻ mong chờ nhìn hắn.
Cả hai ngồi nói chuyện rất lâu phần nhiều là em giải thích nếu hắn theo học được chắc chắn sẽ đổi đời.
Được thoát khỏi cái khu này thì ai không muốn nhưng sau những lần bon chen giữa xã hội, Lee Heeseung đã không còn niềm tin vào cuộc sống hay là vận may nữa.
Cứ thế hắn cự tuyệt lời mời của em đến bốn năm lần nhưng em không hề bất mãn hay là bỏ cuộc. Ngày ngày đều tới ngõ chờ hắn đi làm về, hôm nào có kịch thì em tới muộn hơn. Cứ như vậy đã được 2 tuần. Hắn cuối cùng cũng phải đồng ý, không thể để người ta lui lại đây mãi như vậy.
Hắn rời xa khu ổ chuột không còn luyến tiếc, nếu mẹ không cùng anh trai bỏ đi có lẽ hắn sẽ không muốn rời xa nơi nay. Nhưng ở đây chỉ còn người bố say mèm không còn biết mình là ai. Hắn theo học việc ở nhà hát, ăn ngủ được Sunghoon bố trí cho ở cùng người làm của nhà em. Ông chủ Park Sungjang cũng vì đứa con trai quý tử mà chấp nhận hắn ở lại với lí do là nhân tài sau này sẽ giúp ông ta kiếm thêm tiền cho nhà hát.
Hắn học việc cùng nhân viên của đoàn, ngày ngày tập luyện hát ca và nhảy múa như những gì hắn vẫn hay thấy trên chiếc TV cũ của bác bán thịt trước ngõ. Hắn cũng theo thời gian chợt nhận ra mình đã thích em nhưng đồng tính ái luyến là sự cấm kị, là căn bệnh ghê tởm. Không ai có thể chứa chấp loại người này nên hắn chỉ có thể ôm lòng thương em dấu hết vào trong, đến nửa lời cũng không nói. Thế nhưng em cứ dịu dàng với hắn như này thì phải làm sao đây.
6 tháng trôi qua, cuối cùng hắn cũng nhận được vai phụ trong một vở kịch em là vai chính. Em vui lắm còn cùng hắn đi ăn mừng cho sự khởi đầu của mình. Vở kịch đã cho hắn một bước đệm lớn, ông chủ Park trở nên tốt tính hơn, cưng chiều hắn, nói lời ngon tiếng ngọt.
Đúng như em đã miêu tả, cuộc sống của diễn viên nhạc kịch chính là sống trong nhung lụa. Nhưng vì sự nổi tiếng hắn phải đánh đổi những bản chất của mình, luôn gắn cho mình một nụ cười giả tạo và quan trọng là những giây phút tựa đầu vào vai em ngắm sao trời. Trong cơn say hôm đó, sau khi tiếp rượu cái quý ông quý bà, hắn đã được nghe tiếng lòng của em. Em nói em yêu hắn nhưng em cũng như hắn thôi, sợ bị xa lánh, sợ bị xem là bệnh hoạn. Hai trái tim rung động cho nhau những không thể với tới.
Cả hai chỉ có thể dành cho nhau những phút giây ngắn ngủi ở ngọn đồi mà em vẫn hay lừa ông Park là đi nhậu cùng tôi. Ngọn đồi đó là nơi hắn tự mình tìm được và chỉ có hắn biết được. Nay còn có em người hắn thương bằng cả tấm lòng. Chỉ có nơi này mới chấp nhận tình yêu của hai ta. Heeseung đã dũng cảm nói cho em biết lòng mình.
Trong tập thơ "Thương" của hắn có một câu trích.
"Người khóc vì tình đáp trả
Hay là khóc cho tình không thể thành"
Giây phút hắn nói yêu em, em đã khóc. Em ôm chầm lấy hắn, cả hai trao cho nhau một nụ hôn không quá ngắn nhưng cũng không dài. Chỉ đủ để hai trái tim cảm nhận nhịp điệu của nhau.
Thương
Lại một ngày mùa đông qua
Nụ cười, ánh mắt người xưa, ta nhớ
Nhớ tiếng dịu dàng em nói
Tựa như suối hát bên trong lòng tôi
Em đến như một tia sáng
Cứu rỗi tâm hồn tưởng đã nguội lạnh
Tự hứa không để em khóc
Nhưng giọt lệ nào ai ngăn được đâu
Người khóc cho tình đáp trả
Hay là khóc cho tình không thể thành.
————————————————-
Hết mục không tên 1
Tác giả : Lov_lyu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip