Chapter 13
Mọi người đều nhìn lại theo hướng cậu ta chỉ.
Ngày chính thức đi học lại, sảnh lớn tòa nhà dạy học người đến người đi, Lý Hi Thừa nắm lấy tay vịn khó khăn cất bước lộ vẻ hết sức gầy yếu.
Thẩm Tại Luân kinh ngạc nhìn hai chân bề ngoài hoàn toàn không khác của nó... Lắp chân giả à? Cậu nhớ hồi cấp ba ở đời trước, Lý Hi Thừa không lắp chân giả.
Cậu đi tới, đúng lúc Lý Hi Thừa đi không vững, hơi lảo đảo, Thẩm Tại Luân thuận tay đỡ nó một cái.
Lý Hi Thừa vô thức dùng sức hất tay ra, ngẩng đầu nhìn thấy là Thẩm Tại Luân, nó sững sờ một chút, tay nắm lấy lan can ngày càng gắng sức. Nó nhấp môi một cái: "Tôi..."
Thẩm Tại Luân cũng không để ý, cậu nhìn chân Lý Hi Thừa, sau đó lại nhìn đỉnh đầu Lý Hi Thừa – nhìn, nhìn không tới rồi.
Vấn đề chiều cao là tổn thương trí mạng của Thẩm Tại Luân, cậu cười gượng nói: "Cậu đứng lên cao thật đó, tôi cũng không nhìn thấy đỉnh đầu của cậu."
Lý Hi Thừa khựng lại, sau đó cúi đầu xuống cho Thẩm Tại Luân nhìn.
Thẩm Tại Luân: ". . ."
Cậu ngày càng cảm thấy Lý Hi Thừa khờ, rất dễ lừa gạt dễ ăn hiếp. Cậu nói đại gì đó, Lý Hi Thừa cũng có thể làm thật. Cũng thành thật quá rồi đấy.
Đúng lúc này đã hết giờ phạt đứng, các bạn học tụm năm tụm ba trở về lớp.
Lý Hi Thừa mím môi một cái, nói "Cậu đi trước đi, không cần đợi tôi."
Chân phải lắp chân giả rồi thỉnh thoảng đau từng cơn, nó nhất định phải đi mấy bước hòa hoãn một lát mới được.
Thẩm Tại Luân không muốn về lớp nhanh như vậy, dứt khoát đợi nó cùng đi lên.
Trông Lý Hi Thừa cũng không muốn cậu đỡ, Thẩm Tại Luân không đến đỡ.
Cuộc thi Olympic toán lần đó, Thẩm Tại Luân vốn chỉ muốn giúp Mạnh Tĩnh, cõng một lát mà thôi, không biết tại sao Lý Hi Thừa phản ứng lớn như vậy.
Sau đó cậu mới tỉnh táo lại, có lẽ cậu cảm thấy là chuyện bình thường, trong mắt đứa trẻ nhạy cảm như Lý Hi Thừa đã thay đổi ý nghĩa rồi.
Chắc Lý Hi Thừa không muốn tạo phiền phức cho cậu.
Lúc này, cậu nhìn Lý Hi Thừa chậm rãi từng bước đi đến nỗi bên trán cũng toát mồ hôi, không khỏi hỏi: "Cậu thế này bao lâu rồi? Có phải vẫn không quen không?"
Lý Hi Thừa trầm thấp ừ một tiếng.
Học kỳ trước, nó tận mắt nhìn thấy Thẩm Tại Luân bị thương, lại bất lực. Nó thực sự muốn thoát khỏi xe lăn, đứng lên, thậm chí cố đè xuống thù hận trong lòng, đi cầu xin ông nội Lý gia.
Lão gia tử Lý gia cả đời uy nghiêm, từ trước đến nay coi đứa con riêng là nó là không có gì, không chăm sóc, cũng không bắt nạt. Mấy năm này Lý Hi Thừa có thể yên ổn mà sống ở Lý gia, cũng là ông cụ đặc biệt dặn dò hai vợ chồng Lý Phong không được phép làm khó dễ nó nữa.
Lý Hi Thừa ngoại trừ đi cầu xin ông cụ, không còn cách nào khác.
Nó cho ông nội Lý xem tất cả giải thưởng mình nhận được còn có thành tích ở trường, mặt không biểu cảm nói mình có giá trị lợi dụng, thấm chí cắn chặt răng, run rẩy muốn quỳ xuống cầu xin ông cụ.
Có lẽ là thành tích vượt trội của nó khiến lão gia tử sinh ra một chút thương tiếc, lão gia tử sắp xếp người dẫn nó đến bệnh viện phục hồi chức năng, làm chân giả theo yêu cầu thích hợp, cũng đặt ra kế hoạch huấn luyện để khôi phục lực cơ.
Mới bắt đầu nó hầu như đều không đứng vững.
Sau khi lắp chân giả càng đau tới nỗi toàn thân run lên, mỗi một bước đi đều đổ mồ hôi như mưa rơi.
Thời gian nó lắp chân giả muộn quá, muốn khôi phục tốc độ và tư thế đi đường bình thường quá khó, nó huấn luyện ngày qua ngày, chỗ tiếp nối chân phải và chân giả mỗi đêm đều sưng đỏ rướm máu.
Sau mấy tháng ròng rã, nó mới miễn cưỡng có thể dựa vào tay vịn hoặc tường để đi, nhưng đi vẫn chậm như cũ, hơn nữa tư thế khó chịu lại xấu xí, so với lúc ngồi trên xe lăn càng làm người khác chú ý chọc người khác bật cười.
Lý Hi Thừa cảm nhận được ánh mắt khác thường từ xung quanh liếc tới.
Còn có đứa trẻ nghịch ngợm cố ý đi trước mặt nó, bắt chước tư thế của nó, xiêu xiêu vẹo vẹo bày ra động tác cổ quái, giống hệt con ngỗng chỉ bày cái mông khệnh khạng. Bên cạnh có người âm thầm trộm cười lên.
Lý Hi Thừa chậm rãi dừng lại không di chuyển, nó cúi thấp đầu, tóc che ánh mắt của nó. Nó nhẹ giọng nói với Thẩm Tại Luân: "Cậu đi trước. Không cần phải để ý đến tôi."
Thẩm Tại Luân đi chung với nó, cũng sẽ bị người khác cười.
Nó vốn nên đợi sau khi có thể đi đường bình thường, lại đến tìm Thẩm Tại Luân.
Nhưng mà...
Hơn mấy tháng không gặp, nó rất muốn gặp Thẩm Tại Luân một lần.
Thẩm Tại Luân nhìn xung quanh một vòng, chắc hẳn là ánh mắt có sát khí quá nặng, những người bật cười kia đều nhanh chóng rời đi. Thẩm Tại Luân lại đạp một phát vào mông cậu trai kia, cậu trai loạng choạng một chút, suýt nữa ngã sấp mặt.
Cậu chửi: "Phắn nhanh lên! Uốn éo vui thích như thế, xấu đến mắt tao mày có bồi thường tiền không? Lượn!"
Cậu trai kia giật nảy mình, ỉu xìu bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip