love
jaeyun vẫn thế, vẫn xoay quanh công việc với những sinh hoạt thường ngày. trên nét mặt em không còn vẻ tươi tắn như xưa nhưng cũng không còn quá buồn bã như trước đó nữa.
"đến giờ tan làm rồi đấy"
sunghoon từ trong kho bước ra, đưa cho em một chai nước ép mát lạnh, em cảm ơn đưa tay nhận lấy chai nước từ cậu bạn đồng nghiệp.
"sunghoon này"
"ừ?"
"tao sẽ quay lại úc"
sunghoon đang dọn dở đống giấy lộn trên bàn thu ngân thì dừng lại, bất ngờ tròn mắt nhìn jaeyun.
"sao vậy?"
sim jaeyun tay cầm chai nước mân mê, mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khoé miệng treo nên một nụ cười buồn.
"chỉ là, ở đây không còn gì để tao lưu luyến mà thôi"
"còn tao với jongseong mà?"
cậu bạn thân lên tiếng trách móc, nó bĩu môi hờn dỗi với em khiến em không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
"thôi, chúng mày còn có cuộc sống riêng của chúng mày, tao hơi đâu mà xen vào, vậy nhé tao về trước đây"
không để cho sunghoon cáu bẩn thêm lời nào, jaeyun nhanh trí rời đi trước, vừa bước ra khỏi cửa thì nụ cười trên miệng em dần thu lại, em đứng im nhìn cảnh quen thuộc trước mặt.
vẫn là người ấy, ngủ gật trên chiếc xe moto màu đen mà em vẫn thường hay ngồi. trước kia người ấy đến để đón em tan làm còn bây giờ có lẽ không phải thế, vì đó là chuyện của năm tháng trước, đã năm tháng kể từ lần cuối em gặp heeseung và khóc sưng mắt vì hắn. chỉ mới năm tháng thôi nhưng sao jaeyun cứ ngỡ như năm năm, khoảng thời gian không có heeseung bên cạnh càng làm em cảm thấy thời gian trôi qua thật là lâu.
em đã bớt nhớ hắn nhiều hơn rồi, và cũng chẳng chờ mong hắn mỗi ngày như trước nữa, có lẽ là tình cảm của em dành cho heeseung cũng vơi đi một chút. vậy mà bây giờ, nhìn thấy hắn trái tim em vẫn rung động như thưở ban đầu.
jaeyun vì không muốn chạm mặt heeseung nên vội đi một lối khác để về nhà. bên trong cửa hàng, sunghoon nhìn ra bên ngoài theo dõi từ đầu đến cuối mà thở dài đầy mệt mỏi.
"cứ thế rời đi cũng chẳng phải cách hay"
—
"tao đang trên đường đến rồi nên mày không cần cất công đưa đến nhà tao đâu"
"mày về nhà đi, tao cúp máy trước đây!!!"
đầu dây bên kia mất kết nối làm jaeyun khó hiểu, không biết chuyện gì làm sunghoon gấp gáp cắt điện thoại ngang như thế. tự dưng em cảm thấy trong lòng mình dáy lên một tia lo lắng nên đành mở lời yêu cầu bác tài chạy nhanh hơn.
đến nơi, em mở cửa xe đi xuống, vừa cúi chào bác tài thì cảnh trước mặt khiến em mở to mắt vì hoảng loạn.
phía trước em, sunghoon một tay đang nắm cổ áo của heeseung nhấc lên, một tay dơ nắm đấm đấm heeseung tới tả, jongseong phía sau ôm lấy người yêu nhằm tách ra ngăn sunghoon lao đến người kia.
jaeyun từ xa chạy lại, phụ jongseong một tay tách heeseung ra khỏi sunghoon, em đưa tay dìu heeseung đứng dậy rồi để hắn ra đằng sau lưng em.
"mày lui ra để tao đánh chết hắn"
sunghoon như mất trí cứ lao tới hắn như con hổ đói mồi làm jaeyun mất bình tĩnh mà hét lên.
"DỪNG LẠI SUNGHOON, TAO NÓI MÀY DỪNG LẠI"
cuối cùng thì sunghoon cũng lấy lại được bình tĩnh, nó nhìn jaeyun nổi giận song lại lườm đến heeseung đằng sau lưng em, ánh mắt đầy cảnh cáo hướng tới hắn. sunghoon thở từng hơi thở mệt mỏi, nó bực tức kéo jongseong leo lên xe mà phóng đi mặc cho jaeyun và heeseung vẫn đứng ở đó. người qua đường xì xào càng làm jaeyun khó chịu hơn, em nhắm chặt mắt hít một hơi thật sâu kéo tay heeseung vào cửa hàng.
để heeseung ngồi trên ghế, em nhìn hắn thở dài ngao ngán còn heeseung nãy giờ chỉ cúi gằm mặt không dám đối diện với em. em quay lưng bỏ đi thì bị heeseung nắm tay lại.
"bỏ ra cho em lấy thuốc, muốn bệnh tật thì làm ơn lựa chỗ mà đánh nhau"
em hất tay heeseung ra, đi vào kho lấy hòm y tế không quên ghé quầy để dặn chủ cửa hàng.
"ông chủ, đừng đuổi việc sunghoon, mọi chuyện là ở con có gì con chịu cho ạ"
lão cũng chỉ gật đầu, giơ tay vời vời jaeyun đi để chăm sóc cho người 'tàn tật' đang ngồi ở góc quán.
em ngồi xuống đối diện với hắn, đặt hòm y tế lên bàn mở ra lấy dụng cụ và thuốc, jaeyun nhìn heeseung đầy ngán ngẩm, em chấm thuốc lên vết thương của hắn làm hắn bị giật mình mà kêu lên vì đau, thế thôi chứ hắn vẫn ngồi im để em bôi thuốc và chữa thương.
"tại sao anh lại đến đây?"
cuối cùng thì jaeyun cũng mở lời phá tan bầu không khí ngượng ngùng, chẳng phải đây là việc em hay làm khi ở cạnh hắn đấy thôi.
"anh đến đón em tan làm"
"em tan làm từ lâu rồi mà, anh không thấy em thì nên về đi chứ"
heeseung không trả lời, chỉ im lặng nhìn em chăm chú bôi thuốc cho hắn.
thấy hắn không trả lời, em khó chịu chấm mạnh vào vết thương làm hắn phải nhăn mặt vì xót.
"đồ ngốc, đau thì cứ nói sao phải im lặng làm gì?"
em giận dỗi trách mắng heeseung, cử chỉ cũng dịu dàng hơn để tránh làm hắn đau. đang dở dang thì tay em bị heeseung đưa tay lên nắm lấy, hắn đặt tay em vào lòng bàn tay hắn mà nâng niu.
"bỏ ra để em bôi nốt đi chứ, có đau thì cũng ráng mà chịu."
"thế còn em? tại sao đau mà không nói?"
heeseung không nhìn em, hắn nói chuyện với em cùng tông giọng nhẹ nhàng như thể có bao nhiêu sự ấm áp trên đời này hắn đều dành cho em vậy. điều đấy càng làm em chán ghét hơn, em gỡ tay em ra khỏi tay hắn, đóng nắp hộp y tế và đứng dậy.
"em không làm sao hết, anh đừng lo cho em mà lo cho thân mình trước đi."
jaeyun cất lại hộp vào trong kho, chào tạm biệt ông chủ và cùng heeseung về nhà. đã lâu lắm rồi em mới lại ngồi sau yên xe hắn, để heeseung đưa về như thế này, nhưng chẳng hiểu sao em lại thấy đau buồn hơn là vui mừng vì biết đâu đây lại là lần cuối.
về đến nhà, jaeyun tự mình leo xuống rồi gỡ mũ bảo hiểm trả cho hắn, em cảm ơn tính quay lưng bước vào thì bị hắn nắm tay kéo lại.
"jaeyun, anh có chuyện muốn nói"
"có chuyện gì để mai rồi nói, hôm nay em mệt và anh cũng nên về nghỉ ngơi đi"
jaeyun quay người lại, gỡ tay ra khỏi bàn tay của hắn nhưng hắn càng nắm chặt hơn. hắn bước xuống xe, đi tới đứng đối diện với jaeyun đưa tay nắm lấy bàn tay còn lại của em. hắn mím môi nhìn em thật lâu rồi cúi đầu nói.
"anh biết, anh là một thằng tồi, nhưng anh sợ nếu anh không nói hôm nay thì anh sẽ chẳng có cơ hội nào để nói cho em biết. anh xin lỗi vì đã để em chịu nhiều buồn phiền suốt thời gian qua, anh chẳng biết mình phải làm gì để bù đắp cho em, anh thích em nhưng vẫn luôn tránh né tình cảm ấy vì anh sợ cả anh và em sẽ bị những lời ngoài kia làm cho tổn thương, anh thích em nhiều lắm, sim jaeyun... anh sẽ không mong em đáp lại tình cảm này, cũng không mong em sẽ tha thứ cho anh, anh chỉ mong em sống vui vẻ là đủ rồi."
nói xong, heeseung nở một nụ cười dịu dàng nhất dành cho jaeyun, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đã sớm lăn dài trên má em.
"xin lỗi em, jaeyunie"
buổi tối hôm ấy, dưới sự chứng kiến của ông trăng, một người vì người kia mà si tình, người còn lại vì đối phương mà trở nên yếu đuối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip