Chương 12
Cả ngày hôm nay, cậu bé Song Song cuối cùng cũng không quấn lấy chiếc loa thông minh Thiên Miêu màu đỏ để kể chuyện nữa, thay vào đó nhóc đang chăm chú nhìn chiếc bánh dâu tây mà Lý Hi Thừa mang về.
“Cái này là cho em đấy.” Lý Hi Thừa đưa chiếc bánh cho cậu bé, Song Song liền cầm lấy bằng cả hai tay, mắt hau háu nhìn những quả dâu tây trên bánh.
Hi Thừa xoa đầu cậu bé, rồi đặt một chiếc bánh khác lên bàn trước mặt Lý Tiệp. “Hôm nay ở tiệm còn mấy cái bánh dư, chị Liễu bảo chia cho mọi người, con lấy được hai cái, vừa đủ dì và Song Song mỗi người một miếng.”
Lý Tiệp xua tay, nói với hắn: “Con ăn đi, dì không muốn ăn.”
“Con không thích đồ ngọt mà.” Hi Thừa vừa nói vừa mở hộp bánh cho dì, cũng lấy chiếc bánh từ tay Song Song để mở nốt hộp bánh. “Song Song, em đi đút mẹ ăn đi.”
Nghe vậy, Song Song ngoan ngoãn cầm lấy cái thìa, xiên một quả dâu tây, rồi chạy nửa vòng quanh bàn đến trước mặt Lý Tiệp. “Mẹ ăn dâu tây đi.”
Lý Tiệp mỉm cười, nói mình không ăn.
Nhưng Song Song rất kiên quyết. “Mẹ ăn dâu tây đi.”
Lý Tiệp không còn cách nào khác, đành cắn quả dâu trên cái thìa mà cậu bé đang cầm.
Song Song tròn xoe mắt hỏi: “Ngon không mẹ?”
“Ngon lắm.” Lý Tiệp gật đầu.
Song Song liếm cái thìa, ngước mắt nhìn Hi Thừa, như thể đang hỏi mình có thể ăn không.
Lý Hi Thừa bật cười, nói: “Ăn đi, hai cái bánh đều là của em, nhưng phải chia cho mẹ nữa nhé.”
Song Song vui mừng hét lên: “Cảm ơn anh!” rồi cầm cái thìa chạy ngược lại chỗ để bánh, cẩn thận xiên một quả dâu tây, vừa ăn vừa nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Thẩm Tại Luân nhìn dáng vẻ của cậu bé, thấy cậu nhóc này thật đáng yêu.
Lý Hi Thừa không ăn bánh, khi Song Song cầm thìa đút cho hắn, hắn chỉ dịu dàng xoa đầu em trai mình, bảo rằng để dành cho Lý Tiệp. Thật ra hắn không thích đồ ngọt lắm, hơn nữa, tình hình gia đình hiện giờ, có cơ hội được ăn bánh cũng không nhiều.Hi Thừa nghĩ, nên để dành cho người thích nó hơn.
Thẩm Tại Luân nhìn hắn, chỉ nghĩ rằng hắn thương em trai và dì mình nên mới không ăn. Mấy ngày gần đây, mỗi đêm cậu đều ở nhà Hi Thừa, cũng nhận ra rằng Lý Hi Thừa gần như là trụ cột của gia đình này, vừa phải bảo vệ dì mình không bị họ hàng xấu xa ức hiếp, lại vừa phải chăm sóc em trai. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng trách nhiệm lại không hề nhỏ.
Nhưng không sao,Tại Luân nghĩ thầm, chẳng phải chỉ là bánh thôi sao? Ngày mai mình sẽ mua một cái bánh to để Hi Thừa ăn thật thoải mái.
Lý Hi Thừa đang làm bài tập tiếng Anh thì đột nhiên hắt hơi.
Song Song giật mình hỏi: “Anh bị cảm à?”
Lý Hi Thừa cười, lắc đầu: “Chắc là có người đang mắng anh thôi.”
“Tại sao lại mắng anh ạ?” Song Song không hiểu.
Hi Thừa nhìn bài tập tiếng Anh trước mặt, thấp giọng nói: “Chắc là vì anh bắt người ta học từ vựng đấy mà.”
“Học từ vựng là gì ạ?”
Hi Thừa nhìn cậu bé, trầm ngâm một lát rồi nói: “Sang năm em lên tiểu học rồi, cũng sẽ phải bắt đầu học từ vựng thôi.”
Lý Tiệp ngạc nhiên hỏi: “Sớm vậy à? Lớp một đã phải học từ vựng rồi sao?”
“Học trước cho vui thôi ạ.” Lý Hi Thừa nói, “Học nhiều một chút cũng không có hại gì.”
“Cũng đúng. Nhưng sao con lại bắt bạn học từ vựng vậy?”
“Tất nhiên là vì con muốn tốt cho cậu ấy rồi.” Hi Thừa xoay xoay cái bút.
Lý Tiệp cười: “Xem ra con cũng có bạn thân đấy chứ. Dì không thường nghe con nói về chuyện bạn bè, cứ tưởng con chỉ biết học thôi.”
Vậy thì dì đoán đúng rồi đấy!Thẩm Tại Luân thầm nghĩ, cậu ấy ở trường chỉ biết học thôi!
Hi Thừa cảm thấy có lẽ dì mình đã hiểu lầm gì đó, nhưng hắn cũng lười giải thích,Lý Tiệp vui là được rồi, dù sao bà cũng sẽ không bắt hắn mời bạn bè về nhà chơi, nên dù đây có là một hiểu lầm dễ thương, hắn cũng chẳng bận tâm.
Thế là Hi Thừa tiếp tục làm bài tập của mình, còn Lý Tiệp và Song Song thì ăn bánh trên bàn, trong khi đó Thẩm Tại Luân bên trong chiếc loa Thiên Miêu thì đang âm thầm ôn lại 50 từ vựng đã học hôm nay.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Tại Luân đến sân trường thì Lý Hi Thừa đã có mặt. Hai người chơi bóng rổ 20 phút, rồi Tại Luân đi chạy bộ trên đường chạy, chỉ dặn Hi Thừa trông giúp cặp sách.
Tại Luân chạy không nhanh, giữ tốc độ đều đều, có một cô gái đang chạy bộ buổi sáng đi ngang qua cậu, nhỏ nhẹ chào: “Chào cậu.”
“Chào cậu.”
“Cậu cũng chạy buổi sáng à?” Cô gái thẹn thùng nói: “Vậy từ giờ chúng ta có thể cùng nhau chạy.”
Tại Luân mỉm cười: “Không được đâu, vì tôi phải tăng tốc rồi.”
Cậu nói xong, lập tức chạy nhanh lên phía trước, chỉ để lại cô gái ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu.
Khi Tại Luân chạy đến vòng thứ tư thì thấy Hi Thừa đang đứng ở lề đường chạy không xa, vẫy tay với mình. Cậu đi tới, Hi Thừa lên tiếng: “Về thôi.”
Thẩm Tại Luân gật đầu, cậu vừa chạy xong người vẫn còn nóng, vô thức dùng tay quạt cho mát, vừa quạt vừa nghe Lý Hi Thừa nói: “Nguồn gốc, nơi bắt nguồn, nguồn.”
Thẩm Tại Luân giật mình đứng khựng lại, không thể tin nổi: “Bây giờ đã bắt đầu kiểm tra đột xuất rồi á?”
“Ừ, không được à?”
Thẩm Tại Luân không tự giác phồng má lên, rồi nhanh chóng đáp: “source, s-o-u-r-c-e.”
“Ừ. Tin đồn, lời đồn.”
“rumour, r-u-m-o-u-r.”
Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân vừa luyện từ vựng vừa đi về phía trước, khi đến canteen,Tại Luân nói với hắn: “Tôi đi mua nước, cậu đứng đây đợi tôi nhé. Cậu muốn uống gì không?”
“Không cần đâu.”
Tại Luân nghe vậy liền nhanh chóng chạy vào canteen, mua hai chai nước tăng lực lạnh ở quầy bán hàng nhỏ. Cậu giấu tay ra sau lưng, đi đến trước mặt Hi Thừa nói: “Đi thôi.”
Hi Thừa không nghĩ ngợi gì, đi về phía trước.Tại Luân lùi lại một bước, rút chai nước ra, bất ngờ áp lên cổ hắn.
Lý Hi Thừa không kịp đề phòng nên bị lạnh, theo phản xạ quay đầu lại thì thấy Thẩm Tại Luân đứng sau lưng mình cười, cậu cười cong cả mắt, thấy hắn quay lại, liền chìa chai nước ra, giọng vui vẻ nói: “Mời cậu uống nước nè.”
Lý Hi Thừa nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu, nhất thời không thể giận được, chỉ có thể bất lực lên tiếng: “Trẻ con thật.”
“Đúng đúng đúng, cậu không trẻ con, cậu trưởng thành lắm. Nào, uống đi.”
Thẩm Tại Luân thấy hắn không cầm, định nhét vào tay hắn, nhưng cúi đầu xuống mới nhận ra Hi Thừa đang cầm cặp sách bằng tay trái, tay phải ôm quả bóng rổ, hắn không rảnh tay cầm được.
Tại Luân hơi ngại ngùng bước lên trước lấy lại cặp sách của mình, “Xin lỗi nhé tôi quên mất, cậu nên nhắc tôi chứ.” Cậu nói xong liền nhét chai nước vào tay Hi Thừa. “Của cậu đấy, cảm ơn.”
“Không cần.” Hi Thừa nói, rồi đưa chai nước lại cho cậu.
Tại Luân xua tay: “Cái này là mời cậu uống, cậu cứ cầm đi mà.”
Cậu nói xong, mở nắp chai nước của mình, uống một ngụm, “Cậu đừng tính toán với tôi chuyện này nhé, tôi không thích ai tính toán đâu, sẽ khiến tôi cảm thấy phiền lắm.”
Hi Thừa nhìn cậu, không nói gì cũng không động đậy.
Tại Luân vỗ vai hắn, “Đi thôi, về lớp nào.”
Cậu nói xong thì đi trước về lớp học.
Lý Hi Thừa nhìn chai nước trong tay mình, lại nhìn Thẩm Tại Luân, lặng lẽ đi theo cậu.
Sáng hôm đó, trên diễn đàn trường lại xuất hiện một bài viết hot.
-Hàu Nướng Phô Mai-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip