15/ Sẽ chỉ trêu mình cậu thôi.
Cuối cùng thì cửa tử cũng mở, tới kì thi học kì rồi!
- Anh ơi ra đây ôm em một cái.
Sim Jaeyun đi từ phía này đến phía nọ, cọ qua cọ lại, lạy lên lạy xuống trên người Lee Heeseung. Mà hắn thì nhìn em đầy ghét bỏ, thế nhưng vẫn để yên cho người ta thích làm gì thì làm.
- Cậu có vía gì linh khí gì nhả ra hết đi, để tôi đớp một thể.
- Nhìn xem hành động cậu đang làm khác gì chó con không? Nói giống chó thì lại nhảy bổ lên.
Thật sự là chỉ thiếu một cái đuôi và hai cái tai nữa thôi. Sim Jaeyun lúc ấy trong mắt hắn sẽ hệt như một con chó nhỏ.
Xung quanh nơi hành lang bọn họ đứng là một tốp các học sinh đang cặm cụi cầm đề cương, sách vở. Mồm niệm chú, hết bất đẳng thức này đến bài thơ kia, tay chân vài bạn trẻ còn cầm sẵn cầm thìa, dĩa, thậm chí cả xoài chín, táo đỏ,... Thấy bảo đó là linh vật quý báu có thể phù hộ độ trì cho chúng sanh tai qua nạn khỏi (kì thi học kì). Một vài người còn lo lắng tới nỗi không nhớ lúc sáng nay mình đã bước chân nào ra khỏi nhà rồi, nếu bước chân phải thì không sao, nhưng nhầm thành hai cái còn lại trong ba chân thì chết dở.
Hết đứa này hỏi đứa kia, đứng tại chỗ kiểm tra bài nhau, có đứa còn tâm linh đến nỗi nhất định phải ăn được xôi gấc và sữa đậu nành trước khi thi. Ai nấy đều cố gắng nhồi nhét những tinh hoa hội tụ của tri thức vào đầu trước giờ ra chiến trận. Đi thi mà như đi hội, thiếu mỗi cái bàn dj nữa thôi, cảnh tượng lúc này sôi động vô cùng.
Park Jongseong cũng không phải ngoại lệ, cậu chàng một tay mở ứng dụng gõ mõ online để cho tâm hồn thật thanh thản, ra sức căng mắt nhìn từng con chữ trong quyển sách giáo khoa đang cầm trên tay, mãi vẫn chưa thuộc nổi cái bài thơ vừa dài vừa khó này, nhìn hiệu suất có vẻ không ổn lắm.
- Tôi thấy hôm trước Heeseung bốc vào bài này này ông.
Thấy bạn mình vật lộn như thế, Jaeyun không nỡ nhìn.
Jongseong vô hồn quan sát tay em lật từng trang sách sang một bài thơ cũng dã man không kém gì bài vừa rồi, thậm chí còn vãi hơn. Bởi vì thế nên cậu chàng mới bỏ qua nó mà học bài kia, không nghĩ Sim Jaeyun lại dở tới.
- Tin tôi đi, mình có thần tài mà. Cậu ấy bốc vào bài này thì chắc chắn là vào đấy.
- Chúa! Bài này á? Điên à? Không được đâu Jaeyun ơi. Sao cậu lại tin vào cái tay của người khác? Phải tin vào linh cảm của chính mình chứ?
Dĩ nhiên không riêng gì Park Jongseong sợ hãi bài thơ đó, Ni-ki cũng thuộc đa số người chơi siêu ghét bài này.
- Linh cảm đàn ông thì vứt đi thôi ông ơi, tôi tin vào thần tài của tôi.
Sim Jaeyun cười cười, còn kéo người lại gần rồi vỗ lên vai hắn, nếu có cái đuôi mọc đằng sau, chắc giờ này đã quẫy tới mới quạt ra được cả gió.
- Đm, không tin được, không vào đâu. Lee Heeseung ngày trước chơi bốc thẻ cũng toàn bốc phải số 13. Không đẹp, tay thối.
Dường như lấy điều đó ra để an ủi chính mình. Ni-ki vẫn một mực tin vào linh cảm của bản thân.
- Nhưng cậu chỉ học bài thơ đó thôi à Jaeyun?
Cái sự va chạm để lấy vía thi tốt kia của Sim Jaeyun làm hắn thực sự nhẫn nhịn đến cực hạn. Lúc này mới nắm đầu người bên cạnh lại bắt em đứng yên.
- Tủ chứ còn gì nữa? Có bị tù đè thì ca này vẫn cứu được. Mấy bài khác tôi có đọc qua, nhớ nhớ rồi. Mà quên thì bịa, hơi sơ sài nhưng chắc không đến nỗi dưới trung bình.
Nghe câu trả lời xong hắn có chút không vui, đã dặn đi dặn lại cấm học tủ rồi. Cứ học hành theo hình thức may rủi thế này thì bao giờ điểm mới tiến bộ được? Mà em nghĩ hắn là thần thật à? Bốc bài nào thì vào bài đấy?
Không khí lúc này hỗn loạn như gà bay chó sủa, đâu đó văng vẳng lên tiếng gõ mõ của Jongseong, đệm trên nền nhạc thanh tâm yên bình ấy là tiếng tranh cãi sôi nổi của nhóm thiếu niên.
Khổ ghê, nó lạ lùng như thế bởi vì bọn họ còn đang bận bịu bỏ phiếu xem Văn sẽ vào đề gì. Một bên thì tung hô Lee Heeseung như thánh thần, bên khác lại bảo có chó mới tin Lee Heeseung (và tất nhiên rồi, chỉ có mình Sim Jaeyun là tin vào thần tài của mình). Mà Ahyoung vừa khéo tiến tới, thành công biến không khí của cuộc đàm phán từ cao trào tụt hẳn xuống dưới đáy.
- Jaeyun ơi, cậu bắt tay tớ một cái lấy may với.
- Hả?
Gương mặt Jaeyun lại tiến vào trạng thái ngáo cả ra, không phải thích Lee Heeseung à? Ra đó mà vuốt ve hắn kìa?
Jaeyun tưởng mình nghe nhầm, em kéo người bên cạnh mình ra đằng trước để Lee Heeseung đứng đối diện với Ahyoung.
- Ra phát lộc kìa ông thần tài ơi.
Hắn bỗng dưng bị lấy ra làm bia đỡ đạn, tâm trạng đang không tốt vì chuyện em không nghe lời học tủ, giờ chính thức chạm đến công tắc bùng nổ luôn.
- Đẩy cái gì mà đẩy? Đánh cho bây giờ. Nói cậu đấy.
Hết thanh niên này kéo lên thì thanh niên kia lại kéo xuống. Cuối cùng người khó xử nhất vẫn là thiếu nữ đang đứng nãy giờ.
- Jaeyun, tớ không nói cậu ấy.
Cuối cùng cũng nghe thủng tai. Em trước hết là giật mình, nhưng rất nhanh tươi tỉnh trở lại. Jaeyun đi tới bắt tay với Ahyoung, xong xuôi còn vô cùng tự nhiên chỉnh hết phần tóc đang bị rối cho cô nàng. Jaeyun ghét những thứ không hoàn hảo giống vậy, nhìn thực sự rất ngứa mắt.
- Xinh gái lần sau nói chuyện to lên nhé, nãy cậu nói bé quá tớ nghe không rõ. Thi tốt nha, chúc cậu bừa đâu trúng đó, khoanh nhầm cũng thành khoanh đúng, gặp giám thị dễ, tìm được đồng minh tốt tính.
Chúc rất thật, rất thành tâm. Tự dưng thấy Jaeyun nhiệt tình như thế Ahyoung liền đâm ra ngại ngùng.
- Cậu cũng vậy nha, tớ về phòng đây.
Ahyoung vừa chào tạm biệt xong thì chuông cũng đồng thời kêu lên. Đây chính là thời khắc quyết định cuộc đời học trò lên voi hay xuống chó.
- Không đi à? Đứng đây làm gì?
Thấy người bên cạnh vẫn bất động tại chỗ em không khỏi thắc mắc.
- Sao thế? Hay cậu đau ở đâu hả?
Chuông đã reo ầm ĩ, nhưng Lee Heeseung chỉ nhìn em như chờ đợi điều gì đó. Cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
- Ai cũng chúc mà không chúc anh à?
Riêng ai đó sau khi nghe xong câu nói kia còn sợ hơn cả nhìn thấy cái tay chìa ra của Oh Ahyoung lúc vừa rồi. Sim Jaeyun kinh hãi, Lee Heeseung là đang làm nũng đấy à?
- Thi tốt nha.
Em nắm tròn tay lại rồi đưa lên, ý bảo hắn hãy làm tương tự như mình.
- Chúc Jaeyun thi thật tốt. Chúc Jaeyun không bị tủ đè.
Lee Heeseung cũng đưa tay lên rồi chạm nhẹ một cái. Hắn không thu tay về ngay mà phải vò tóc người kia rối bung lên mới chịu.
- Cút về phòng thi ngay Lee Heeseung. Sao cậu có thể làm ra cái trò trẻ trâu như thế này?
Khỏi phải nói cũng biết Sim Jaeyun ghét cái trò đùa này như thế nào. Một vài cọng tóc rối của người khác nhìn vào đã làm em khó chịu, giờ đến tóc của chính mình biến thành tổ quạ, thử hỏi xem ai chịu nổi?
- Ai bảo cậu thích sờ của người khác? Tôi giúp cậu sờ chính mình còn gì? Thôi nhé đi đây.
Chuông reo lần hai, bởi vì thời gian ổn định trong phòng thi đã xong, đây là lúc giám thị chuẩn bị phát đề. Mà hai con người này bây giờ mới xuýt xoắn chạy vội về phòng thi của mình.
Phòng của em ngược hướng với hắn, tuy nhiên dù đang vội nhưng vẫn quay đầu lại nói vọng về.
- Lee Heeseung từ giờ tôi sẽ chỉ vò tóc của cậu đến khi nào hói thì thôi. Chờ đó!
Hắn đang chạy ở phía ngược lại, nghe xong bất giác không nhịn được cong cong khóe môi. Vì vài phút vui vẻ ấy mà lúc vào phòng thi bị cô giáo phê bình đến muộn hắn cũng chẳng để tâm. Nhanh chóng ổn định và lập tức làm bài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip