2

Đó là vào một ngày xuân xanh ấm áp khi chúng tôi còn nhỏ...

- heeseung hyung ! hyung

Tiếng gọi của em làm tôi thức dậy sau giấc ngủ ngàn thu , gương mặt em tươi sáng , nụ cười em rạng rỡ làm con tim tôi chao đảo .Dù là anh trai em nhưng tôi vẫn mê mẩn cái hình hài xinh xắn ấy , em đẹp lắm đẹp như mặt trời tỏa nắng

- gì thế ? mới sáng sớm đã gọi anh dậy rồi

- anh ngủ như lợn í , đi chơi với em đi

- thôi chơi mình đi

- không chịu đâu , heeseung hyung chơi với em cơ - em nũng nịu làm tôi bật cười

- lạy cha thôi được rồi

Và rồi tôi dắt tay em đi ra bờ suối .Em nghịch ngợm buông đôi tay của tôi rồi nhanh nhảu chạy đến nâng niu từng giọt nước , tôi đến gần em nhưng chẳng ai có thể ngờ được em lại tát nước vào người tôi , vừa nghịch em vừa cười .

- haizz cái thằng nhóc này , mày thích thì anh chiều

Tôi bực mình mà chạy đến giữa dòng suối tát lại vào phía em , ni-ki cũng không vừa em tát lại vào người tôi .Hai chúng tôi cứ vui đùa như vậy mặc cho thời gian đang dần trôi qua, tôi thích được ở bên cạnh em , tôi muốn nhìn thấy em cười . Một lát sau cả thân hình của hai chúng tôi đều ướt nhẹt , cả hai nhanh chóng chạy về để thay đồ ,ánh nắng dõi theo hình bóng em và tôi cho tới khi tới cửa nhà

- ui cha vui thật đấy -em nói

- ờ , may bố mẹ chưa về , có không anh với mi đi đời rồi

Vừa nhắc tới hai từ bố mẹ gương mặt em đã lập tức gặm xuống như chất chứa nỗi lòng gì đó

- sao đấy ? tôi hỏi em

- à à không sao ? mà hyung à

- hửm

- sau này ...ờ ....sau này

- j cha

- sau này anh bảo vệ em nha

- haizz tưởng chuyện gì , em là em trai anh không bảo vệ em chứ bảo vệ ai thôi đi lên thay đồ nào

- naeee

Tôi với em bước lên phòng căn phòng rộng rãi , và tôi cũng chợt nhận ra rằng từ lần đó thời gian càng trôi qua thật nhanh. Thời gian trôi qua thật nhanh làm tôi và em càng trở nên xa cách một cách bất ngờ ...
             
                   ______________

Em và tôi khi đã lớn

- lee heeseung xuống ăn cơm đi con ,ăn nhanh rồi còn đi học nữa - mẹ tôi gọi

- vâng ! đợi con lát

Tôi từ căn phòng của mình  bước xuống nhà .Vẫn là căn nhà xa hoa như lâu đài ấy , bố mẹ tôi đều là những người chức cao vọng trọng nên chẳng bao giờ để tôi thiếu thốn cái gì , và để em nữa

- ni-ki đâu sao bố mẹ không gọi nó xuống

Mẹ tôi đặt đũa  ,sắc mặt cũng dần thay đổi

- kệ nó , không ăn thì thôi

Tôi ngạc nhiên trước câu nói của mẹ mình .Từ khi rời xa em để đi chữa bệnh tôi chẳng hề biết chuyện gì đã xảy ra về cái nhà này , tôi chỉ biết rằng em không còn là đứa trẻ thích cười như ngày xưa , em dần trưởng thành và cao hơn rất nhiều.

Tôi vừa ngồi vào bàn thì em vội từ cầu thang bước xuống rồi tiến vào bàn ăn

- cũng biết đường mà ăn à - bố tôi nói với em

Em giật mình trước câu nói của bố

- con xin lỗi c...con

- ngồi xuống mà ăn đi mất thời gian của con trai tôi

Tôi tròn mắt bởi lời nói của mẹ , tôi ngước lên nhìn em một gương mặt ủ rũ đang cố gượng cười mà ngồi xuống

- con ăn xong rồi , con đi học đây ạ , ni-ki xong chưa đi nào

- d...dạ - em vội vàng đặt đũa xuống

Hai chúng tôi vội đứng lên nhưng đột nhiên mẹ tôi ngừng lại

- khoan đã , ăn hết cơm rồi muốn đi đâu thì đi , tao làm cho mày ăn để mày ăn thừa thế này à

Nghe xong tôi mới nhận ra rằng em ăn thật ít , dường như em để thừa rất nhiều .Đôi mắt em nhuốm đầy sự sợ hãi , chưa bao giờ tôi thấy em như lúc này  

- thôi mà mẹ , sắp muộn học rồi - tôi nhanh chóng kéo tay em rồi chạy ra khỏi nhà  , mặc kệ cho mẹ kêu gào

Leo lên xe bác tài xế , tôi vội hỏi em

- sao thế , em với bố mẹ hay vậy?

- không sao đâu , anh đừng quan tâm 

Tôi và em cứ thế im lặng cho tới khi đến trường .Vừa đặt chân xuống sân , em liền cởi bỏ mái tóc đen ấy ra thay vì đó lại là một bộ tóc vàng rực rở

- này ! em nhuộm tóc thật hả ?

- dạ !

- sao không đợi tao nhuộm chung haizz

- em phải dấu đó. Đi thôi nào

Nói xong em kéo lấy tay tôi chạy giữa khoảng trời nắng vàng ,nhưng cái cảm giác này thật khác ,nó không gần gũi như trước mà thật xa lạ . Phải chăng là do chúng tôi xa nhau quá lâu rồi ư ?

Tôi và em chạy nhanh vào lớp , em ở lớp A còn tôi ở lớp B cả hai chúng tôi chào tạm biệt nhau rồi ai nấy đi vào không gian của mình

- ê heeseung hyung !

Tôi quay lại , giọng nói quen thuộc đó là của jay

- ế , lâu lắm mới gặp phú ông

- í ông là ông ế lâu lắm rồi ông mới gặp được tôi hay là cái khác

Tôi bất lực trước câu nói của đứa trẻ này

- cái khác :)) ,à mà mấy đứa kia đâu rồi

- sunghoon đi chơi với sunoo , jake đang đi úp mặt vào sông quê còn ...

- còn mày đang đợi jungwon đến chứ gì

- hì hì , dạ dạ .Ni-ki đến chưa anh ?

- rồi đó

- ui chao anh có đứa em hơi bị giỏi á nha , nó vào đội tuyển bóng rỗ của trường để đi thi rồi kìa

Gương mặt tôi bổng chốc sáng rực lên khi nghe lời jay nói

- thật hả ?

- vâng ! ơ nó không nói cho anh nghe hả ?

- không, chả thấy nói gì , tao mới đi về mà biết sao được

- à ừ nhỉ , thôi em yêu của em tới rồi bái bai anh nha , chụt cái nào

- biến :))

Jay chạy ùa ra khỏi lớp để mình tôi ở căn phòng rộng rãi này . Một lát sau một cô gái nhỏ nhắn từ đâu đi tới , trên tay cô cầm một là thư in hình trái tim đỏ thắm .Tôi căng tròn mắt , tưởng em ấy tặng tôi nhưng sự thật lại khác

- heeseung oppa !

- sao thế ? em tặng tôi à !

- à không không, em muốn nhờ anh đưa cho ni-ki dùm em , hai người là anh em mà , anh giúp em việc này nha

Tôi cầm lấy bức thư xinh xắn mà trong lòng như lặng lại , đáng lẽ tôi phải vui vẻ nhưng lòng tôi lại nặng trĩu

"Lại là em ấy à !"







Huhu cp này ít ng ship quá , ai ship thi cho mình cái cmt nha🤧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip