24
5 năm sau...
Chiều buông nắng, hoàng hôn khuất sau chân trời. Sẽ nhớ những ngày nắm ấm lắm. Ngày mai là mùa đông rồi!
Cơn gió đầu tháng mười lặng lẽ thổi qua khiến heeseung bất chợt nhận ra rằng mùa đông đã đến , ngồi trong căn nhà nơi em đã từng sống anh ngậm ngùi mong ngày tháng dần qua , rồi lại nhớ tới em , nhớ tới em tha thiết
5 năm chứ bấy nhiêu , đang còn sớm chán - heeseung nghĩ vậy mà trong lòng bồi hồi , xao xuyến
5 năm qua đi và giờ đây anh cũng đã trở thành một chàng trai thành đạt với cửa hàng nhỏ của mình . Từ khi em đi xa anh ta cũng chả thiết gì với cái dinh cơ đồ sộ của bố mẹ và anh cũng không bao giờ trở về nữa, nhưng mỗi tháng heeseung đều về thăm ba mẹ mình . Cũng bởi vì không muốn ai nhắc đến chuyện này nên anh không muốn kể cho bố mẹ rằng ni-ki đã đi xa , song người không nói thì chẳng ai có thể biết thậm chí cũng chẳng quan tâm đến , bởi vì thế nên heeseung luôn rất lạnh nhạt với bố mẹ mình
Còn về phía hwang baek ah , thực ra cậu ta cũng chỉ là nạn nhân trong kế hoạch của hai người kia thôi nhưng cái mà khiến cho heeseung bất mãn là vì cuộc đời của baek ah và ni-ki đều quá khác biệt nhau . Từ ấy , anh ta cũng hiểu ra được rằng cuộc sống này vẫn mãi bất công như thế . Song cũng nhờ cậu ta mà heeseung mới biết được tình hình của ni-ki như thế nào , cũng nhờ có cậu ta mà anh nới biết trân trọng những phút giây cuối cùng bên cạnh người mình yêu nhất. Bây giờ dù sao cậu ta cũng đã sang mỹ du học , heeseung cần gì phải so đo tính toán cơ chứ nhưng rồi hận vẫn ra hận , ghét vẫn ra ghét đâu có mấy ai có thể sống bình thản khi trong tim đang phải trải qua những trận tàn phá cơ chứ
Một mùa đông nữa lại bước qua, một chặng kí ức nữa lại ùa về không buồn không đau nhưng cũng chẳng thể nhạt nhòa bởi dấu ấn của ký ức quá lớn và quá sâu đậm.
Mùa đông năm nay lại thiếu vắng em, lại thiếu đôi bàn tay của em, thiếu giọng nói , thiếu tiếng cười ... Và thiếu mọi thứ về em . Nhớ cái ngày em ra đi tim anh quặn thắt lại , tưởng trừng như không thở được. Ấy thế rồi ngay trong khoảng khắc đó heeseung ngất lịm đi , kể từ ngày hôm ấy anh cũng nhận ra rằng em chẳng còn bên anh được nữa . Có đau thương nào khốn cùng hơn khi âm dương cách biệt cơ chứ , cứ như thế , như thế heeseung như hận lấy chính mình , hận lấy những con người đã chèn ép em suốt 15 năm vừa qua , em chỉ là một đứa trẻ , một đứa trẻ thôi mà !
Heeseung thở dài trong vô vọng , chiếc nhẫn mà em bỏ quên chí ít vẫn còn lặng lẽ ở trong hộp ấy , bởi vì anh ra sẽ đợi em , sẽ đợi tới một ngày gặp lại em rồi một lần nữa trao em chiếc nhẫn của tình yêu và hi vọng.
Ngày hôm nay vẫn như bao ngày khác , heeseung lặng lẽ rời căn nhà nhỏ xinh và đến cửa hàng của mình . Đây có thể nói là một thiên đường mini chỉ toàn là hoa và hoa bởi vì ni-ki thích hoa mà , heeseung cũng vậy nữa cho nên cần chần chờ gì mà không gây dựng lên nó chứ . Nhưng rồi vì mùa đông đang đến đem theo gió sương lạnh giá làm cho những loài hoa rực rở kia cũng dần trở nên héo tàn , có loài hoa vẫn mạnh mẽ mà vươn lên mà cũng có loài hoa bất lực mà ngã xuống ...
- chào chủ tiệm , gói cho tôi một bó hoa hồng trắng !
- được thôi , anh đợi tôi một lát
Heeseung nhanh chóng chạy vào trong để thực hiện yêu cầu của khách hàng mình cũng may rằng loài hoa này vẫn đang còn chống chọi được với gió sương cho nên chưa đầy 10 phút chờ đợi, một bó hồng trắng tinh khiết đã nằm gọn gàng trên tay của người đàn ông kia , anh ta nhìn một lát rồi tỏ vẻ hài lòng
- hoa đẹp lắm , mà cậu bạn trẻ này vẫn đang còn độc thân sao ?
Nghe tới đây heeseung dường như có chút do dự
- không , tôi có người yêu rồi , chỉ là...chỉ là em ấy đang trải qua một chuyến đi xa mà khiến cho tôi phải đợi chờ mà thôi
- vậy sao , mặc dù không hay gì về chuyện của hai người nhưng tôi tin rằng rồi cậu và người ấy sẽ gặp lại nhau thôi , chúc may mắn nha anh bạn trẻ tôi đi trước đây !
- tạm biệt , anh đi cẩn thận nha mong rằng những lời anh nói sẽ trở thành sự thật
- chắc chắn rồi !
Nói rồi gã đàn ông rời đi với bó hồng trên tay .
Ngày hôm nay lại ế ẩm rồi đây - heeseung nghĩ vậy . Mãi đến gần trưa rồi mới có lấy một vị khách , nhưng trông anh ta hơi kì lạ thì phải. Đột nhiên , chuông điện thoại reo lên làm mất tan đi những tò mò của heeseung về gã đàn ông kia , anh nhấc máy lên và trả lời :
/ alo/
/ heeseung, heeseung em jungwon nè /
/ sao thế , này đừng có nói là rủ tao đi coi cơm chó của chúng mày nha /
/ ơ không không , chuyện là tụi em muốn dẫn anh tới một nơi thú vị lắm nhưng anh phải dẫn thêm một người nữa đi cùng đấy ! /
/ lắm chuyện , để tao rủ jake đi /
/ anh ta đi du lịch rồi ông già ạ , trời ơi anh rủ ai cũng được , rủ người lạ cũng được nhanh lên nhá , nhanh lên nhá không thì mất vé là tức lắm đấy /
Chưa kịp để heeseung thốt nên nửa lời thì đầu dây bên kia đã vội cúp máy rồi , bảo heeseung không tức là sai nha. Nhưng dù sao cũng nhờ mấy đứa này mà cuộc đời anh mới sáng sủa hơn một chút chứ không chắc anh đã bị vùi dập trong nỗi nhớ rồi . Thôi đành hy sinh ngày trời để chiều lòng bọn nó vậy nhưng giờ biết rủ ai đi chung bây giờ
Heeseung dọn dẹp xong xuôi và giao quán lại cho nhân viên của mình rồi mới yên tâm mà đi được . Lúc đầu anh định rủ cậu nhân viên của mình đi cơ nhưng rồi anh nhận ra rằng không thể để lỡ mất nhân tài bán hàng này được cho nên lee heeseung đành phải ngậm ngùi mà ra đi tìm người thôi chứ biết sao giờ.
Gió lạnh của mùa đông khiến con người ta rộn rã, vội vàng hơn thì phải. Thấp thoáng đâu đó, anh bắt gặp bóng dáng những bông cúc họa mi trắng muốt. Mùa của em, không quá rực rỡ nhưng cũng đủ lay động bao tâm hồn.
- A ! em xin lỗi anh có bị sao không ?
Đang chạy giữa đường thì bỗng chốc heeseung va vào một cậu bé , nhưng mà , nhưng mà có cái cảm giác gì đó lạ lắm
- không sao không sao , em cũng không bị thương chỗ nào đấy chứ, đi đứng phải cẩn thận chứ em !
- hha em vội quá í mà ^^
Tình cờ gặp lại, đứng trước nụ cười em, tim anh ta se sắt một vài cơn nắng dưới đáy mùa đông em về rồi sao , về thật rồi sao ... Anh không quan tâm người đó có phải là em hay không nhưng nếu như ông trời ban cho anh phúc hạnh được gặp lại còn người ấy thì anh sẽ trân trọng điều đó , mãi mãi anh sẽ không đánh mất em thêm một lần nào nữa !
- ni...ni-ki !
- ơ sao anh biết tên em ?
Heeseung đi đến gần cậu nhóc rồi ghé sát vào tai và thầm thì điều gì đó :
- vì em là của anh !
Cuộc đời thật ngắn ngủi, và chúng ta chẳng bao giờ có quá nhiều thời gian để làm ấm những trái tim của những ai đi cùng ta trong cuộc hành trình tăm tối. Hãy gấp rút yêu thương. Hãy nhanh chóng bày tỏ tình cảm của mình , hãy biết trân trọng những gì đang có bởi vì đời người không bao giờ tồn tại hai từ " giá như "
The end
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip