#2: Trước khi đến "tương lai tươi sáng"
Con người sống trên đời sẽ chẳng bao giờ cho không ai cái gì, cũng chẳng tốt với ai mà không màng kết quả. Người ta chỉ đối xử tốt với mình trong hai trường hợp, hoặc là vì mục đích cá nhân, hoặc là bị ép buộc.
Con Nhung phân tích như vậy rồi đưa ra kết luận: thằng Trực thì không bị ai ép buộc để giúp tôi, vậy thì chỉ còn lại lý do duy nhất - mục đích cá nhân của nó.
Tôi nheo mắt ngờ vực về phía con Nhung, nhỏ vẫn dửng dưng như thường. Sự chắc chắn của nhỏ làm ý chí của tôi lung lay dù ngay từ đầu tôi đã khẳng định rằng thằng Trực là đứa thực sự tốt bụng. Nó giúp tôi với thái độ ôn hòa và thời gian nhận sự giúp đỡ đó quá dài để tôi có thể nghi ngờ bất cứ điều gì. Dù con Nhung có là bạn thân nhất của tôi đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể khi không tin lời của nhỏ một cách nhanh chóng như vậy.
Tôi bênh thằng Trực một nước. Thấy tôi càng bênh, Nhung càng bực. Nhỏ đường đường là bạn thân từ thuở bé xíu của tôi, ấy vậy mà tôi lại chẳng chịu tin nhỏ. Nhung ức lắm, mặt quạu đeo, hồi sau nhỏ mới ngoác mồm, nói lớn:
- Mặc kệ mày, không thèm quan tâm nữa.
Nhung giận lẫy, quay ngoắt lên bàn trên chẳng thèm nhìn tôi lấy cái nào. Nhỏ lấy sách tập ra, đặt rầm lên bàn, cái bàn cũ kĩ lắc lư một cái. Con Nhung còn bực lắm, bút thước gôm tẩy đều đặt ầm ầm cả lên. Tôi nén cười, nghĩ tới gương mặt nhăn nhó của nhỏ thôi cũng thấy hài hước không thể tả.
Nhưng con Nhung không giận dỗi lâu được, chân bàn lung lay làm tinh thần của nhỏ bỗng bị kéo chùng xuống. Cái bàn cũ kĩ bị thời gian bào mòn nên cứ dăm bữa nửa tháng là đinh ốc cứ được dịp chạy nhảy lung tung. Nhỏ thở dài chán nản, bàn ghế kiểu này thì sao mà học cho được. Thay vì bàn lung lay nhè nhẹ thôi thì không nói, nhưng cái bàn của con Nhung thì khác. Tôi có cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi thì cái bàn cũ kĩ này sẽ ngã một cái rầm, tan tành theo mây khói.
Cái bàn sắp có nguy cơ đổ vỡ thì thằng Trực xuất hiện. Con Nhung vừa thấy thằng Trực, mắt nhỏ liền sáng rỡ. Nhỏ quên phắt rằng chỉ mới cách mấy phút trước nhỏ đã cho rằng thằng Trực lợi dụng tôi vì mục đích dở hơi nào đó. Nhung đứng phắt dậy, mắt hướng về phía Trực, giọng nài nỉ.
- Trực ơi thương lấy Nhung cùng, tuy rằng khác giới nhưng chung một... lợp.
Một "lợp" ở đây nghĩa là một "lớp" nhưng Nhung gieo sai dấu nên nhỏ đành sửa lại như vậy. Cả tôi và Trực đều cảm thấy xấu hổ thay cho nhỏ. Nhưng Nhung là đứa bản lĩnh đầy mình, nhỏ không hề mắc cỡ tí ti mà vẫn cứ đứng đó nhe răng ra cười hề hề. Xém xíu nữa là thằng Trực cũng phì cười, nhưng nó kiềm lại được. Trực hắng giọng, ra vẻ nghiêm trọng hỏi lại.
- Cô nương đây muốn nhờ ta điều chi vậy hả?
- Ây da cảm phiền công tử có thể sửa giúp ta cái chân bàn đang trong cơn nguy kịch được không đó hả?
Lần này thì tôi không kiềm chế được nữa nên đành ôm bụng cười đến đau cả ruột. Con Nhung thằng Trực kẻ tung người hứng hoàn hảo như thể tụi nó đã luyện tập lâu lắm rồi.
Nhưng thằng Trực không phải là đứa thích đùa dai. Nó nhanh chóng lôi ra trong cặp một cái búa với vài ba cây đinh, xong xuôi nó quỳ một chân xuống và bắt đầu đóng cộp cộp. Cái chân bàn lỏng lẻo trong chốc lát lại rắn rỏi như thường, con Nhung thở phào nhẹ nhõm. Thằng Trực đứng dậy, lắc nhẹ cái bàn. Cái bàn không còn chông chênh như hồi đầu nữa, nó yên tâm dọn dẹp đống đồ nghề. Trực giúp xong rồi thì không nói không rằng trở về bàn học của nó. Con Nhung chưa vội ngồi ngay, nhỏ cứ đứng ở góc bàn, như băn khoăn muốn nói điều gì đó.
- Gì vậy? Không ngồi đi, đứng đó làm gì?
Tôi lên tiếng để con Nhung có cơ hội bày tỏ nỗi niềm của nhỏ. Nhỏ chẹp miệng, đoạn ngồi xuống thì thầm vào tai tôi.
- Tao tính cảm ơn thằng Trực, nhưng chưa biết làm cách nào.
Bày vẻ, có mỗi cái chuyện đi cảm ơn mà còn không biết thì còn làm gì cho ra hồn đây. Tôi đẩy mặt con Nhung ra khỏi tai tôi, đoạn mò mẫm trong cặp và cuối cùng, tôi lôi ra được một cái bánh ú.
- Nè, cho mày, đem qua tặng nó. Coi như là cảm ơn.
Con Nhung mừng quýnh, nhỏ vội chộp lấy cái bánh và nhảy sang bàn của thằng Trực.
- Đây, Hà Thanh cho ông.
Trực nghệch mặt ra, nó giương hai mắt nhìn con Nhung với vẻ bối rối lạ thường. Bình thường thằng Trực là đứa ít khi bộc lộ cảm xúc trước mặt một đứa con gái, nhưng nay nó lại như đo đỏ hai bên má khi đối diện với con Nhung. Tôi chống cằm, đưa mắt quan sát hai đứa bạn. Tính con Nhung thẳng như ruột ngựa nhưng thân hình của nhỏ không thẳng đuột như thân tre. Nhung xinh, dù là bạn thân thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng nét đẹp của nhỏ được thừa hưởng trọn vẹn từ bố mẹ. Mắt to, da trắng, môi đỏ là từ mẹ và mũi cao, chân dài được truyền lại từ bố. Tôi tự tấm tắc trong lòng với vẻ ngoài của đứa bạn thân, lát sau lại đưa mắt về hướng thằng Trực. Thằng Trực không đẹp trai như thằng Tuấn "hot boy" của lớp nhưng lại mang dáng vẻ của đứa con trai trưởng thành hơn nhiều so với tụi đồng trang lứa. Trực thưởng thành hơn nên cũng khép kín hơn, nhưng Trực thực sự là đứa tốt bụng nhất thế gian mà tôi từng biết.
- Sao tự nhiên mà cho tôi?
Trực hỏi với vẻ ngượng ngùng nhưng tay vẫn đưa ra và lấy cái bánh ú. Tôi biết rõ Trực sẽ không bao giờ từ chối bất kì loại bánh nào mà tôi hay con Nhung chìa ra cho nó. Trực là kẻ nghiện bánh và tôi hiểu rõ điều đó như hiểu công thức của gạo và nếp khi trộn chung với nhau. Nếu cho đều khối lượng, vỏ bánh sẽ rất hoàn hảo.
Vì tôi thích làm bánh là thế nên sau mỗi giờ tan học, tôi ít khi tụ tập la cà với đám bạn mà chỉ chui đầu về lò nướng và ngồi cạnh mẹ để học thêm một cách làm món bánh khác. Mẹ tôi không có công thức riêng biệt nào, là nghề gia truyền nên mẹ tôi làm lâu thì quen tay thôi. Tôi ngồi cạnh mẹ, chăm chú ghi ghi chép chép dù sau khi tôi chăm chỉ viết đầy đủ công thức thì hôm sau tờ giấy mà tôi yêu quý lại bị vứt ở một xó xỉnh nào đó vì lá chuối gói bánh bày ngập cả ra nhà và tôi thì chẳng biết cách nào để tìm lại tờ công thức của mình nữa.
[...]
Trường của tôi là ngôi trường chẳng có điểm gì nổi bật trong thành phố. Không phải trường giỏi nhất, cũng chẳng phải trường tệ nhất. Thành tích về phong trào hay bất kì thứ tự liên quan đến "giải thưởng" đều không có tên của trường. Tôi không biết là do ban giám hiệu không có ý cầu tiến hay do học sinh thích an phận như thế nữa. Dẫu sao thì đó cũng không phải là điều đáng để tôi bận tâm lắm vì trước khi tôi bận tâm, đã có một tin tức cực sốt dẻo lan truyền từ dãy hành lang phòng ban giám hiệu đến lớp học nằm trong xó cạnh nhà vệ sinh. Lớp trưởng chạy ào vào lớp, chống tay lên bàn thở dốc. Lớp trưởng lớp tôi là một đứa con trai cực kì lắm lời nhưng lại vô cùng đáng yêu. Vì đáng yêu nên nó rất được lòng cả lớp, thấy nó hớt ha hớt hải rồi thở lên thở xuống, đứa nào cũng sốt sắng lại gần rồi hỏi han loạn xạ cả lên.
- Thở từ từ thôi, coi chừng đứt hơi chết bây giờ!
Con Nhung tựa tay vào cạnh bàn giáo viên, mắt nhướng về lớp trưởng và châm chọc một câu. Nhung xinh xắn là thế nhưng tính cách của nhỏ lại ba gai đến mức lấn át cả nét đẹp ngoại hình. Lớp trưởng bận thở lấy thở để nên không đáp, chỉ đến khi hắn xua tay đuổi hết đám loi choi đang tụ tập quanh mình rồi xoắn cổ áo lấy lại vẻ oai phong mọi ngày, cả lớp mới biết đúng là có tin sốt dẻo.
- Mọi bạn và các người nghe đây, cuối tháng năm trường mình sẽ tổ chức một chuyến đi nghỉ mát dài hạn dành cho cả ba khối lớp. Mọi thông tiết chi tin xin mời cập nhật trên facebook của trường nhà.
Lớp trưởng có tật nói ngược nên lúc thông báo chuyện nghiêm túc vẫn cứ ngược ngạo như thường. Nhưng lớp tôi không vì sự ngược ngạo đó làm tụi nó bối rối, ngược lại tụi tiểu quỷ còn lặng nhìn nhau mất chừng ba mươi giây, sau đó mới lấy tay đập bàn đập ghế hú hét vang trời.
Số là trường tôi chẳng bao giờ chịu bỏ tiền bỏ công ra tổ chức ba cái chương trình đi chơi vớ vẩn này làm gì cho khổ thân. Nhưng có lẽ năm nay ban giám hiệu đã ngộ ra được chân lí nào đó nên mới bỗng dưng tốt bụng như thế. Tất nhiên cả trường đều phấn khích với quyết định này dù đây chỉ mới là "dự luật" chứ chưa được "ban hành chính thức". Tuy vậy, tụi nhóc con vẫn ngập tràn hy vọng và mong chờ đến "tương lai tươi sáng" đang chờ đợi chúng tôi.
Nhưng trước khi đến "tương lai tươi sáng", chúng tôi phải đối mặt với "tương lai đen tối" trước đã.
[Còn nữa...]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip