#5: Đồ ngủ
Tôi xác nhận là thằng Trực rất đần độn.
Nhận xét một cách khách quan và trực diện thì thằng Trực trầm tính và thuộc hàng "mồm" liệt của lớp. Nhưng khi đối diện với tôi, nó cứ mở miệng ra là bao nhiêu từ ngữ từ xấu đến xí cứ tuôn xối xả. Nhiều lúc tôi muốn vả vào mồm nó vì cái tính hồ đồ, nhưng trước khi tôi có cơ hội làm điều đó, nó đã tự lấy tay tát vào mặt mình.
"Bốp." Âm thanh vang lên giữa nhà to đến mức ba tôi đang ngồi uống trà ở nhà dưới thì giật nảy, ông quát:
- Con Thanh đánh con hả Trực?
Ba tôi la to như chạy giặc. Thằng Trực càng hoảng, nó vội hét vọng lại minh oan cho tôi. Tôi trộm nghĩ, có khi nào thằng Trực với tôi bị các cô y tá trao nhầm con cho ba mẹ rồi hay không nữa.
Sau khi thanh minh, thằng Trực lại quay về trạng thái ngớ ngẩn ban đầu. Nó gãi đầu gãi tai, mắt liếc đảo điên, sau lại thở dài thườn thượt. Nó đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn tôi. Trong đáy mắt nó chứa đầy nỗi hoang mang không tên nào đó mà tôi không lý giải được. Tôi tựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực rồi chờ đợi một câu nói khác của Trực. Tiếc là, nó không nói gì thêm, chỉ thở dài lần nữa rồi nhấc gót ra về.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng nó mắng tôi ngu lắm (?).
[...]
Giữa tháng mười một, trời không còn gắt nắng. Tia nắng chỉ còn là những màu vàng dịu dàng nồng ấm và đan trong đấy là thanh âm của những chiếc lá xào xạc chạm vào nhau bởi chút gió cuốn qua. Đầu tuần, cả sân trường ngập màu áo trắng. Khu lớp Mười ở phía tay trái, tràn đầy bóng mát và cũng là khu vực ồn ào náo nhiệt nhất. Bọn loi choi không thể đứng yên tại chỗ. Bởi vì những lời tổng kết tuần chán ngắt của thầy giám thị không thể lôi kéo sự chú ý của đám trẻ này được.
Vì lẽ đó, tôi cũng không thể ngừng bản thân của mình bị mất tập trung. Tôi liên tục ngã người về sau, hết giỡn với Nhung lại chồm tay lên phía trên chọc ghẹo nhỏ con gái trước mặt. Càng giỡn thì càng hăng, một lúc sau, tôi bật cười ha hả. Nhưng rồi trong một chốc, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng khắp trời. Tôi dừng lại, đưa mắt ngó xung quanh, quần chúng đang chằm chằm nhìn lấy tôi. Phía trên sân khấu, thầy giám thị đang tạm dừng bài diễn văn dài lê thê, im lặng một quãng dài, thầy mới nhẹ nhàng đưa micro lên và nói một câu đầy tình cảm:
- Cuối giờ sinh hoạt lớp trưởng 10A2 đưa thành viên có điệu cười "dịu dàng" lên phòng giám thị nhé!
Rồi, thầy cho buổi sinh hoạt chấm dứt ngay lập tức.
Thanh niên lớp trưởng chán nản đi lại phía tôi, hắng giọng mấy cái rồi lên tiếng khuyên răn:
- Tôi biết bà không cố tình, nhưng mà sự việc đã đành, cuộc đời là ngàn bể khổ, qua khỏi ải này bà sẽ tu thành chánh quả, mãi mãi về sau sẽ không đớn đau chi nữa...
Lớp trưởng nói một tràng dài rồi khuyên tôi tự đi lên phòng giám thị đầu thú. Tôi chợt hiểu, hóa ra là cậu ta sợ phải lên đó rồi gánh vác trách nhiệm, sợ sẽ bị trách là lớp trưởng mà không quản lí được lớp. Tôi bật cười, vỗ vai thanh niên trước mặt, hứa với cậu chàng rằng tôi sẽ không khai tên lớp trưởng ra. Thề thốt đủ điều xong xuôi, tôi hướng người đến phòng giám thị.
Thú thật, tôi chả thấy lo sợ chỗ nào. Vì có lỗi thì tôi nhận lỗi thôi, có phải oan uổng chỗ nào đâu mà lo lắng. Suy nghĩ thế, nên tôi bước đi đầy hiên ngang hùng dũng. Chỉ biết là đi thêm được năm bước thì có bàn tay khẽ chạm vai tôi, cất giọng khe khẽ.
- Lớp trưởng bảo tôi đi với bà.
- Ông đi làm chi? Có tội gì đâu mà đi. - Tôi thắc mắc.
- Lớp trưởng bảo dù sao tôi cũng là người có chức có quyền, đi với bà cho khỏi bị thầy đàn áp.
Giọng điệu của Khương làm tôi buồn cười. Tôi không nghĩ là dàn cán sự lớp tôi lại không bình thường thế này, có lẽ vì chúng nó học nhiều quá chăng?
Nhưng mà mặc kệ, chỉ biết là hiện tại ánh mắt lo lắng của Khương làm tôi dao động. Trong đáy mắt nói lên điều gì đấy vừa thôi thúc vừa bình lặng. Và cả nụ cười của Khương nữa, nụ cười rạng rỡ đó lúc nào cũng khiến tôi muốn đáp trả bằng một nụ cười duyên dáng khác. Nhưng mà kì lạ là, Khương rất ít cười khi ở trên lớp, thậm chí là một cái nhoẻn miệng. Lâu dần, cả lớp lấy đó làm ác cảm, bảo hắn ta lập dị, hắn ta tự kỉ. Chỉ có tôi hiểu rằng, nụ cười của Khương tỏa nắng biết dường nào, và cách cậu ấy cười cũng có thể làm trái tim của một người con gái tan chảy như sáp nến vào ngày lạnh cuối mùa.
Tôi và Khương chỉ lẳng lặng đi cạnh nhau cho đến khi điểm dừng trước mắt là phòng giám thị. Tôi đẩy cửa vào, nhỏ nhẹ chào thầy giám thị. Nối tiếp theo sau, Khương bước vào. Vừa thấy cậu, thầy giám thị liền tươi cười ngay tắp lự. Nếu như không nhờ thầy giám thị thì tôi đã quên mất việc Khương vừa rồi đại diện trường đi thi môn Ngữ Văn quốc gia, hình như còn đạt giải gì đấy tôi không nhớ rõ. Nhưng với thái độ niềm nở của thầy giám thị, tôi dám chắc Khương không được nhất thì chẳng ai được nhì.
- Ôi niềm tự hào của thầy đây rồi.
Thầy thốt lên rồi lao về phía Khương một cách vô cùng hạnh phúc. Sau đó, thầy bắt đầu hỏi thăm đủ điều về cậu ấy. Từ chuyện học hành cho đến chuyện gia đình, có lẽ thầy đã quên mất sự có mặt của tôi và mục đích ban đầu của thầy là gì. Tôi đứng câm lặng trong góc phòng, buồn chán nhìn bâng quơ. Những mẩu chuyện không đầu không đuôi của thầy giám thị khiến tôi muốn đi ngủ, mà hình như là Khương cũng thế.
- À quên mất!
Đang hăng say luyên thuyên đủ điều, thầy chợt dừng lại, quay phắt sang tôi rồi ra lệnh với một thái độ thay đổi hoàn toàn:
- Em về nhà chép phạt năm trăm lần câu "Em xin thề từ nay không đùa giỡn trong lúc thầy giám thị phát biểu nữa" rồi cuối tuần nộp lên cho tôi.
Tôi nhận được hình phạt thì nhanh chóng chào thầy rồi chuồn lẹ ra khỏi cái phòng quái đản đó. Thầy đã ban ân huệ mà cho tôi một hình phạt không mấy khó khăn nhưng sẽ khiến tôi không thể gói bánh được một tuần lễ mất!
Tôi rời khỏi phòng giám thị chưa được mười bước thì Trực xuất hiện. Nó nhảy bổ ra trước mặt tôi rồi nhe răng cười hề hề. Đầu tóc nó bù xù như tổ quạ, tôi buộc miệng hỏi:
- Vừa chui ở đâu ra đấy?
Nói rồi, trong bất giác, tôi đưa tay lên và phủi phủi mớ lá me rơi lả tả trên tóc nó. Hành động của tôi tự nhiên đến mức tôi cũng chẳng cần biết ý nghĩa sâu xa của việc đó là gì, chỉ thấy đây là điều nên làm thì tôi làm thôi. Ấy vậy mà Trực đứng đờ người ra, cổ họng nó phát ra âm thanh ú ớ không rõ ràng rồi đột nhiên, nó lại tít mắt cười, điệu cười lần này khoái trá hơn nhiều:
- Trực vừa chui từ tim Thanh ra.
[...]
Tối hôm đó, tôi không xuống nhà phụ mẹ gói bánh mà chỉ biết dán mông vào ghế rồi chăm chỉ chép phạt. May mắn là lần này bánh không nhiều như mọi hôm nên tôi cũng không phải hấp tấp làm gì, chỉ có điều chép kín hai tờ giấy đôi rồi mà số lượng chép phạt còn lại quá nhiều sẽ làm tôi mệt mỏi lắm đây. Tôi buông bút, chán nản nằm dài ra bàn, tay tôi mỏi đến mức rụng rời cả ra. Dù thầy giám thị cho tôi đến tận năm ngày để hoàn thành nhiệm vụ chép phạt, nhưng mới ngày đầu tiên thôi mà tôi đã muốn bỏ cuộc cho rồi.
Rồi, tôi nghe thấy phòng mình có tiếng gõ cửa, là thằng Trực. Nó đứng trước cửa phòng tôi, mặt mày đỏ ửng, chắc là vì nhà tôi nóng nực quá đây mà.
- Sao không ở dưới gói bánh đi, trèo lên đây làm gì? Nóng lắm.
Tôi nhấc người khỏi bàn học, tiến lại phía nó. Trong một khắc, tôi thấy nó bước lùi lại nhưng rồi lại nghiêm túc đứng thẳng lên. Trực mở cái cặp quai chéo, đó là cái cặp hồi năm lớp bảy tôi đã tặng cho nó nhân dịp sinh nhật nhưng nó giữ đến tận bây giờ. Nó lôi trong đó ra quá chừng giấy là giấy, sắp xếp ngăn nắp lắm, rồi bắt tôi cầm lấy. Tôi đưa mắt nhìn nội dung, bất ngờ đến mức là tôi hét toáng lên.
- Ngậm mồm vào!
Thằng Trực nhanh chóng đưa tay bịt miệng tôi lại trước khi tôi kịp hét lên. Rồi nó lại ra dáng như kiểu ta đây rộng lượng lắm, nó vuốt tóc, nói giọng tự hào:
- Khỏi cần cảm ơn, anh đây giúp người không cần ơn nghĩa.
Đúng rồi, thằng Trực chép phạt cho tôi: năm trăm câu, trong vòng 1 buổi chiều. Tôi không biết nó chép từ bao giờ mà lại nhanh như vậy. Thầy giám thị mới đưa hình phạt cho tôi sáng nay, vậy là nó chỉ mới chép ngay chiều nay thôi. Chắc là nó gắn hỏa tiễn vào ngón tay - tôi trộm nghĩ.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn vô cùng cảm kích nó. Giờ đây tôi cảm thấy nó giống như thần tiên giáng trần, đẹp trai tốt tính, không chỗ nào chê. Bao nhiêu lời hay ý đẹp cứ liên tục tuôn ra như suối từ miệng tôi, đến nỗi nó phải kêu tôi dừng lại đến mấy lần.
- Thôi, về đây.
Nói rồi, nó xoay lưng. Nhưng hình như nó còn điều gì muốn nói nữa thì phải.
- À ờ, lần sau ấy, mặc đồ kín đáo vào. Kẻo đứa nào nó nhìn thấy của Trực mất.
Bày tỏ được nỗi lòng, Trực lại quay lưng.
Đến lúc này, tôi mới biết lý do vì sao gương mặt nó gượng gạo đến vậy: Tôi mặc áo hai dây, đã vậy còn không mặc áo ngực!
Tin tôi đi, ở nhà nên là đồ ngủ, là đồ ngủ thôi mà!
Nhưng mà cái "của tôi" mà nó nhắc đến là gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip