Từ đó

" Tùng... Tùng..."

Tiếng trống vang lên đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Do năm nay đã là năm cuối cấp của anh nên anh thường xuyên phải đi học thêm đến 10h tối mới về, cùng với việc làm bài trên lớp nên cũng khá khuya anh mới được đi ngủ. Tiết cuối là tiết tự học anh tranh thủ chợp mắt một lát, chưa được bao lâu thì đã đến giờ ra về. Sắp đồ chuẩn bị đi về, dọn đồ xong anh nhận ra mình đang không đeo phù hiệu. Anh mò trong túi áo, nhìn vào trong ngăn bàn nhưng chẳng thấy đâu.

Anh loay hoay tìm xung quanh xem có thấy đâu không thì bắt gặp hai đứa bạn thân nhìn nhau nén tiếng cười. Anh vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Mặt gian lắm. Hiếu, Minh cầm phù hiệu tôi đúng không ?

Hai người như bị nói trúng tim đen, mặt cố tỏ ra nghiêm túc xua tay chối. Nhìn vào ánh mắt cứ xoáy vào hai người họ của anh là biết anh không tin. Hiếu cũng không giả vờ nữa :

- Cũng tinh ý đấy. Phù hiệu đây này !

Trong lúc anh đang ngủ thì Minh ngồi bên cạnh tháo phù hiệu anh ra. Quay sang đưa phù hiệu ra:" Cho Tuấn chừa cái tội hôm qua dám giấu dép hai anh em mình. Làm mất bao nhiêu thời gian đi tìm" . Hiếu quay qua cầm phù hiệu, mặt khoái chí: " Ông nhắc mới nhớ. Hôm qua giấu đồ bắt mình đi tìm mãi, sau mới chịu nói. Giờ phải giấu cái này đi mới được: Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nói rồi hai người nhìn nhau cười như được mùa.

Hiếu vừa nói vừa đung đưa chiếc phù hiệu ra trước mặt anh, mặt hớn hở:

- Phù hiệu đây mời lấy

Nói rồi Hiếu chạy vụt đi mất, anh không thể đi được, nếu giờ ra anh bị trừ điểm mất. Tháng này thêm điểm nữa chắc xếp hạnh kiểm trung bình quá.

Trên bàn có đặt phù hiệu, anh cầm lên nhìn: ' Dương Phúc Nam - Lớp 9A1' thì hóa ra đây là phù hiệu lúc trước của anh tạo ra cho chính nhân vật của mình. Do một lần Minh quên mang. Cậu đã mượn phù hiệu của anh quên trả.

Đọc đến đây chắc nhiều bạn thắc mắc: Vì sao là anh là Hà Anh Tuấn mà phù hiệu là Dương Phúc Nam. Phúc Nam - tên nhân vật anh lấy cho câu chuyện của mình kể về một chàng trai thiếu niên theo đuổi thần tượng. Còn họ Dương là tên cô gái được Phúc Nam trong truyện hâm mộ.

Anh tựa tay vào gốc cây nghỉ mệt, kêu lớn lên:

- Tên kia giả phù hiệu đây!

- Đây này. Ông chạy lên đây mà lấy này

Hiếu quay đầu lại, giơ cao phù hiệu lên thách thức anh. Do quay lại nói chuyện với anh mà Hiếu đã không để ý đụng phải một cô gái. Hiếu hoảng hốt không biết làm sao cùng lúc đó anh chạy lại càng gần. Hiếu lúng túng không biết làm chỉ dám nói " Xin lỗi" rồi chạy vội đi không dám quay đầu lại.

Nhìn cô gái ngã dưới đất đang tìm điểm tựa đứng dậy. Biết là do bạn mình làm cô ngã, anh chỉ biết giơ bàn tay hi vọng cô có điểm để nắm lấy mà đứng lên.

Khoảng khắc cô ngẩng lên tim anh nhỡ hẫng một nhịp. Cô đặt tay lên khiến tim anh càng thêm bấn loạn. Lần đầu anh có những cảm xúc anh cũng chẳng biết mình bị gì nữa, chỉ cảm thấy hôm nay mình thật kì lạ quá.

Anh cúi người phụ cô nhặt đồ. Ánh mắt anh đối diện với đôi mắt híp lại vì cười tươi rạng rỡ cảm ơn anh. Vì ngại cả khuôn mặt anh đỏ ửng cả lên chỉ biết ngại ngùng quay sang chỗ khác.

Mưa lớn những hạt mưa cũng thay nhau dội thẳng vào người anh khiến cho mắt kính của anh cũng nhòe đi chẳng còn rõ mọi vật trước mắt. Anh lờ mờ nhận ra phía trước có mái hiên, anh chạy vội vào. Bỏ cặp xuống, gặt những hạt mưa xuống. Từ bên cạnh có chiếc khăn đưa ra trước mặt, giọng nói có chút quen vang lên:

- Người em ướt hết cả rồi này. Em lấy khăn này lau tạm đi.

- Em cảm ơn chị

Anh nhận chiếc khăn, lau nhẹ mắt kính ướt. Đeo kính lên, hình ảnh một cô gái mái tóc đen thả xã dần hiện ra trước mắt. Anh ngạc nhiên thốt lên:

- Là bạn vừa nãy đúng không?

- Đúng rồi nè. Mà tui lớn hơn ông 3 tuổi đó nha !

" À lớn hơn mình sao " anh đưa tay gãi gãi đầu, ngại ngùng không dám nói. Bỗng lúc này cô bật cười khiến anh giật bắn mình, tay chân loạn xa miệng lắm bắp:

- Em ... Em

Thấy vậy cô cười lớn hơn, anh ngây ngốc nhìn cô thầm nghĩ " Sao chị ấy lại cười nhỉ ? " Nhìn anh mặt đơ ra cô cố nén cười nói:

- Bộ nhìn tui lạ lắm sao mà mặt cậu hoang mang quá vậy ?

- Em không biết. Nhìn chị trẻ quá em không nhận ra. Mà hình như chị từ nơi khác đến đây hả? Do em thấy chị mang nhiều đồ quá.

- Ừm... Chị từ Đà Nẵng vào đây học. Mà sao em nhìn bẽn lẽn quá vậy như thiếu nữ đó ?

- Kh...Không có mà. Chị cứ trêu em.

- Ai biểu cậu hiền quá nhìn muốn chọc đó.

- A.. Tạnh mưa rồi. Chị về trường đây!

Vừa nói cô vừa đưa tay ra hứng những giọt mưa cuối cùng. Bầu trời đã trong xanh trở lại, những tia nắng được che khuất sau cơn mưa cũng đã được giải phóng. Giọt mưa cuối cùng đã rơi lên tay, cô quay lại gương mặt tươi cười. Dưới ánh nắng vàng nhạt cùng với chân cầu vồng dường như nụ cười của cô trở nên toả sáng rực rỡ soi rọi thẳng vào tâm trí của khiến trái tim không ngừng loạn nhịp.

Đang xách túi đồ chuẩn bị về trường thì anh chạy đến lấy cái túi xách bên tay cười hì hì:

- Chắc đồ nặng lắm. Hay chị để em xách phụ nhe.

Cùng lúc đó anh lấy luôn chiếc tui bên tay còn lại của cô không kịp cho cô từ chối. Cô cũng bất lực cậu cười rạng rỡ xách đồ. Mải chìm đắm trong sự ấm áp của cậu mà cô cứ ngẩn ngơ đứng đực ra đó, chân không di chuyển.

Đi được mấy bước nhìn sang cạnh không thấy cô đâu. Anh quay lại thấy cô đứng dậm chân tại chỗ. Anh gọi cô :

- Chị ơi ! Không về trường hay sao vậy chị?

Anh lùi lại gần chỗ cô. Cảm nhận đang có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô mới chợt nhận ra anh đang đứng ngay cạnh chờ mình. Cô bối rối:

- À.. Đương nhiên là có chứ. Bộ trưa rồi em không về hả?

- Được giúp chị đẹp như này. Thời gian có là cái gì đâu chứ!

- Trời ơi! Cậu dẻo miệng quá vậy...

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện cười đùa với nhau được lúc thì cũng đã đến trường của cô. Cô tiếc nuối chỉ đành chào tạm biệt anh :

- Cảm ơn cậu hôm nay giúp tôi nhiều nha! Có dịp tui sẽ trả ơn cậu nhe! Tạm biệt !

Lại một lần nữa nụ cười của cô lại khiến anh đứng hình chỉ biết cười đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Anh vẫn đứng yên ở đó nhìn thân ảnh cô cho đến khi khuất bóng cô sau cánh cổng trường. Anh mới chậm rãi lê bước trở về trong tâm trạng phấn khích.

Em à!
Hãy nói với anh rằng em là những đoá hoa
Đẹp rất lạ đã hiện hữu trong giấc mơ của anh
Nhìn em cười anh thấy trái tim mình sáng ngời

Anh đã biết anh tìm được hạnh phúc

Em à - Hà Anh Tuấn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip