Seven
"Chân phải nhấc lên đồng thời hai tay giơ lên. Trời ơi!! Cậu nhấc lộn chân rồi!!"
Quán Hanh càu nhàu, hắn đã tập cho Tiêu Tuấn động tác này vô số lần nhưng cậu ta chẳng nhớ gì. Tiêu Tuấn thì mếu máo nhìn chính mình trong gương, Quán Hanh đang chỉnh động tác cho cậu, hắn cứ bắt cậu tập đi tập lại, tập đến khi nào nhuyễn thì thôi.
"Quán Hanh nè! Hay là mình nghỉ chút xíu nha." Tiêu Tuấn giở giọng nài nỉ, hai mắt của cậu chớp chớp nhìn hắn.
"Không được. Đây là lần thứ n cậu xin tôi cho giải lao rồi đấy!"
"Đi mà Hanh~" Tiêu Tuấn nắm lấy cánh tay Quán Hanh lắc qua lắc lại.
Mặc kệ màn xin xỏ của Tiêu Tuấn, mặt Quán Hanh vẫn lạnh như tiền, hắn vẫn không chịu đổi quyết định của mình, "Đứng ngay ngắn vào cho tôi, tập lại động tác khi nãy đi." Tiêu Tuấn mặt mày chị bị quay về phía gương, cậu chán nản nhấc chân lên, đồng thời hai tay giơ lên cao như lời Quán Hanh hướng dẫn.
"Ế ế Hanh ơi!! Đỡ đỡ." Quán Hanh đang chống nạnh nhìn Tiêu Tuấn trong gương, đột nhiên cậu ta mất thăng bằng. Tiêu Tuấn nhắm tịt mắt chờ đợi cơn đau giáng lên người thì ngay lập tức Quán Hanh lao tới đỡ cậu.
Hai tay hắn vòng qua eo dùng sức kéo cậu đứng thẳng dậy, lúc này khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, chưa kể hai tay Quán Hanh vẫn còn yên vị trên eo Tiêu Tuấn và thân hình của cả hai thì ép sát vào nhau.
Cậu và hắn bỗng rơi vào trạng thái thất thần, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, Tiêu Tuấn cảm thấy eo mình bị siết chặt, cậu khẽ nhăn mặt, đến lúc này Quán Hanh đột nhiên choàng tỉnh, hắn buông tay khỏi eo cậu.
"Cho cậu giải lao." Vừa dứt lời là Quán Hanh đã phóng ra ngoài. Tiêu Tuấn đờ ra một lúc, cậu đang load lại tất cả hành động vừa mới diễn ra.
Và thật bất ngờ khi cái tư thế ám muội của cả hai đã lọt vào mắt một người. Anh ấy trông thấy hết rồi!
=====
Vừa ra khỏi phòng sinh hoạt là Quán Hanh đã ôm đầu thở dài, lúc nãy hắn đã làm cái gì vậy, tại sao lại ôm eo người ta chặt cứng như thế!! Càng ngày Quán Hanh lại chẳng hiểu nỗi bản thân mình bị cái gì, hiện tại mối quan hệ của hắn và Tiêu Tuấn tốt đẹp hơn trước, sau khi kết thúc buổi học cả hai đều cùng nhau lên phòng sinh hoạt clb, chưa kể hắn còn được anh Ten giao trọng trách tiếp quản Tiêu Tuấn vì cậu ta là người hắn dẫn vào.
Nhờ vậy trong suốt khoảng thời gian đó, Quán Hanh cảm thấy Tiêu Tuấn không đáng ghét như lần đầu tiên gặp mặt, không những thế hắn còn phát hiện Tiêu Tuấn rất giỏi toán, đầu óc của cậu ta luôn nhanh nhạy với những con số nhưng khi áp đặt nó vào mấy động tác thì Tiêu Tuấn chẳng nhớ gì.
Mỗi lần tập đều xin giải lao, thấy hắn không cho là bắt đầu giở thói nũng nịu, nhiều lúc Quán Hanh cũng buồn cười lắm nhưng hắn phải gồng mình để trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
"Đang nghĩ cái gì mà thẫn thờ ghê thế?" Ten đột nhiên xuất hiện làm Quán Hanh giật mình.
"Em vô bày thằng Tiêu Tuấn giùm anh với! Chỉ có mình em mới chịu nổi cái não cá vàng của thằng đó thôi."
"Dạ." Quán Hanh lập tức chạy vào phòng sinh hoạt, bỏ lại đằng sau ánh mắt thích thú của Ten.
===Cách đó 10 phút===
"Bộ mày thích thằng Quán Hanh hả?" Ten đi đến cạnh Tiêu Tuấn, anh nở nụ cười bí hiểm với cậu.
"Vâng, chuyện này đáng lí ra anh phải biết rồi chứ! Quán Hanh có cái gì mà không kể cho anh nghe." Tiêu Tuấn nhếch môi.
"Hay đó nhóc! Ráng cua nó đi. Anh ủng hộ mày."
"Haizz... đáng buồn cho tui là Quán Hanh thích ông thấy bà. Nhưng cậu ta cũng đáng buồn không kém vì anh Ten chỉ coi Hanh là em trai mưa thôi." Tiêu Tuấn giả bộ làm mặt khóc.
"Há há, anh thích chú em rồi đấy. Mày cứ kiên trì theo đuổi nó đi. Thằng nhỏ chỉ cảm nắng tao thôi. Với lại tao thấy mày cưa Quán Hanh sắp đổ rồi đó!" Ten cười tươi nói.
Tiêu Tuấn thấy ông anh khuyên thật lòng như vậy, cậu cũng vui vẻ mà cười nói với anh.
"Bữa nào tặng anh một món quà siêu to khổng lồ luôn." Nói đến bốn chữ 'siêu to khổng lồ' Tiêu Tuấn liền khua tay múa chân trước mặt Ten làm anh cười muốn nội thương.
"Ô kê. Tao đợi món quà siêu to khổng lồ của mày." Ten nhái lại điệu bộ của Tiêu Tuấn khi nãy, lần này đến lượt Tiêu Tuấn cười thả ga.
Trong suốt thời gian sinh hoạt ở clb, Tiêu Tuấn rất mến Ten, anh ấy vừa vui tính lại còn nhiệt tình, chưa kể khả năng nhảy múa rất đỉnh cao, chẳng bù cho cậu, mấy động tác đơn giản cũng quên lên quên xuống, nhắc tới lại đau lòng ;;-;;
"Thôi đi vô tập đi. Anh gọi Quán Hanh vào cho mày." Vừa nói Ten vừa đứng dậy, phủi phủi mông.
"Ô kê anh trai." Tiêu Tuấn cũng vui vẻ đứng lên, bước về phía gương, tập lại động tác khi nãy mà Quán Hanh đã hướng dẫn.
=====
"Hôm nay tập đến đây thôi. Các em về đi." Ten tươi cười nói với các thành viên clb nhảy.
Ten vừa dứt lời là cả bọn ngay lập tức đeo ba lô, từng người từng người ra về. Tiêu Tuấn cũng như các bạn khác, cậu mệt mỏi ôm cặp tiến về phía Ten, Tiêu Tuấn muốn chào ông anh một tiếng trước khi ra về.
"Hey anh Mười Pỏn, em về trước nha!!" Tiêu Tuấn giở giọng trêu chọc.
Từ lúc tham gia clb nhảy đến giờ, cậu vẫn chưa thể ngấm được cái tên khai sinh của Ten. Tiêu Tuấn toàn gọi anh bằng ba cái tên hết sức củ chuối, như Mười Khó, Mười Chít, Mười Pỏn, có nhiều tên khó đỡ đến mức khiến Ten chỉ muốn chạy lại kẹp cổ Tiêu Tuấn.
"Mày có thể gọi anh bằng một cái tên đàng hoàng được không?!" Ten kiềm chế cảm xúc muốn chạy lại kẹp cổ Tiêu Tuấn. Nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn của ông anh, khiến Tiêu Tuấn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Quán Hanh nãy giờ im lặng đứng đằng sau lưng anh Ten. Hắn vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú đỡ Tiêu Tuấn. Mùi hương dịu nhẹ cùng vòng eo nhỏ của cậu ta cứ ám ảnh trong đầu Quán Hanh. Mặc dù biết suy nghĩ đó có hơi bậy, nhưng nó không chịu biến mất khỏi đầu hắn.
Khuôn mặt của Quán Hanh càng lúc càng đen, sự u ám của hắn khiến Tiêu Tuấn đang cười ngặt nghẽo cũng phải dừng lại. Cậu hằng giọng nói với Ten.
"Thôi em về đây, bai ông Chít Lee Pỏn Kun." Sau khi nói xong câu này, Tiêu Tuấn lập tức ôm cặp chạy về, vì cậu biết, Ten sẽ ném giày vào người cậu vì cái tội chế tên lung tung.
Sau khi bóng Tiêu Tuấn đã khuất, Ten lập tức quay mặt về phía Quán Hanh, khuôn mặt của hắn vẫn u ám như vậy. Ten lo lắng hỏi.
"Em không khoẻ chỗ nào hả?"
"Dạ không sao. Mình cùng về đi." Quán Hanh khẽ nở nụ cười ngượng. Hắn lập tức đánh trống lảng sang chủ đề khác.
Ten biết thằng em của mình đang mệt nên anh lập tức xách cặp cùng Quán Hanh về nhà.
Trong suốt quãng đường đi, Ten và Quán Hanh không nói câu nào. Ten thì bận suy nghĩ về động tác mới cho bài nhảy của nhóm. Còn Quán Hanh thì lại thả hồn vào khoảnh khắc hắn đỡ Tiêu Tuấn khỏi ngã rồi :3
@lyvensering_ Ahihi~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip