Lá thư thứ mười

Trên đời này điều đáng buồn nhất là gì?

.
.
.
Chaeyoung vừa mở cửa bước vào quán đã nhìn thấy chị Hyeri đón ngay ở cửa, hôm nay cô diện một bộ trang phục tối giản, với quần jean và áo hoodie. Chị Hyeri vẫn thế, trông chị ấy không bao giờ già đi, dù đã lâu không gặp nhưng giữa cô và Hyeri không có gì gọi là khoảng cách, hai người họ rất thân thiết với nhau, Hyeri còn nhớ món nước cô thích nhất và gọi sẵn cho cô.

- Chào chị, đã lâu không gặp.

- Vì em lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô gái đó nên làm sao chị dám gặp em đây. _ Hyeri chọc ghẹo.

- Chị tìm em có chuyện gì thế ạ? _ Chaeng dịu dàng

.

.

Hàn Quốc, 15/03/2021

Lisa, là em. Chaeyoung của chị.

Em xin lỗi vì để chị ở lại, em chẳng biết nữa, đột nhiên em muốn quay về.

Nhưng em mong Lisa đừng hiểu lầm, em đột ngột quay về Hàn là vì một nguyên nhân khác. Tuyệt đối không phải vì em hết tình cảm với Lisa.

Lisa biết mà, em chỉ viết thư vào những dịp quan trọng thôi, ngoài sinh nhật chị và ngày đầu năm mới, đây là bức thư đầu tiên em gửi cho chị, chẳng vì dịp gì cả. Em muốn chị đọc nó, và nhanh chóng quay về với em.

Trong 1 tháng ở đây, thật ra em cô đơn lắm, mặc dù có Jisoo unnie bên cạnh nhưng chị ấy phải chăm lo cho những mối quan hệ khác của chị ấy nữa. Em nghĩ là em ổn, nhưng không hề.

Lisa đã lo xong công việc của chị chưa? Chị rốt cuộc là bận đến mức nào? Đến cả một tin nhắn cũng không gửi cho em. Mỗi ngày em đều check thông báo tin nhắn và cứ bị chị làm cho tức chết ấy. Đừng nói là chị quên em rồi.

Nói về tình hình sức khoẻ, ngày hôm nay em sẽ thành thật với chị, em đã giấu chị suốt ba năm qua, cơn bệnh tim đáng ghét đó chính là lí do khiến em quay về đây. Không biết chị biết được chuyện có giận em không? Khi phải giấu chị lâu như thế? Em cứ sợ chị sẽ nhìn em với ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ bị bệnh chứ không phải ánh mắt đong đầy tình yêu. Có phải em quá ích kỷ không? Đúng là em có yếu đi một chút, nhưng cũng chẳng sao cả, em đã nghỉ ngơi đủ nhiều để có thể trở về nhà. Thời tiết ở đây không ôn hoà như tiết trời Paris bên chị. Nhưng cũng không đến nỗi tồi tệ đâu.

Hôm nay em nhận được một đoá hoa từ một người bạn cũ. Là chị Hyeri. Cái người ngồi với em ở nhà hàng hôm đó và bị chị mắng cho một trận vì chị hiểu lầm ấy. Chị còn nhớ không? Chị Hyeri và em đã gặp nhau hôm nay, chị ấy bảo là em hãy quên chị đi, vì tận một tháng rồi chị có thèm liên lạc với em đâu. Đấy, em vừa mách lại với chị rồi nhé, hãy mau mau xong công việc rồi về với em.

Nếu chị nhận được lá thư này mà không thèm liên lạc hay hồi âm..

Em sẽ qua Paris lần nữa, để đi tìm chị, em nói chuyện này với Jisoo và chị ấy mắng em rất nhiều. Thật ra em suy nghĩ rất kỹ rồi, trong suốt những ngày ở viện, đầu óc em trống rỗng lắm, em không nghĩ được nhiều thứ lắm đâu, em chỉ nhớ đến chị thôi.

Chị đừng nghĩ chị có thể thoát được em, em không cao thượng đến mức buông xuôi mà không tìm cách giành lấy tình yêu của đời mình, vì thật ra ngay lúc em nghĩ là mình đã bước một chân vào cửa tử, chính vì không muốn chị ở lại thế giới này một mình nên em mới đủ can đảm tiếp tục sống.

Chính tình yêu của chị đã làm trái tim em đập trở lại.

Thương mến,
Rosé.

______________

- Em đi thật à Chaeyoung? _ Jisoo hốt hoảng chạy ra cửa ngăn em mình đang gấp gáp kéo vali đi

- Vâng. Em có việc gấp ở bên đấy.

Việc gấp của Chaeyoung chính là lá thư thứ mười đã gửi đi nửa tháng nhưng vẫn hoàn toàn không nhận được hồi âm, việc gấp của Chaeng chính là cô nóng máu rồi, không thể chôn chân một chỗ chờ Lisa quay về được nữa, việc gấp của Chaeng chính là mặt đối mặt với tình yêu của mình cho dù bất kì chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian cô hôn mê ở bệnh viện. Đối mặt với vấn đề mới là cách giải quyết tốt nhất.

- Đã mang theo đủ thuốc chưa? Hay là để chị đi cùng em.

- Không sao, ngày mai chị và Jennie unnie khởi hành đến đảo Jeju du lịch còn gì. Em ổn mà, khi nào đến nơi em sẽ gọi cho chị.

*Cạch.

Jisoo nhìn vào cánh cửa đã đóng lại trước mặt, ánh mắt thoát ra vẻ u buồn tiếc nuối cho đứa em gái bé bỏng của mình. Cô thở dài một tiếng, tự trách bản thân làm chị sao lại không có trách nhiệm như thế, khi mình thì sắp hớn hở đi du lịch còn con bé lại loay hoay vác trái tim yếu ớt đi đến cùng trời cuối đất tìm kiếm tình yêu của mình.

Nhưng hơn hết Jisoo cũng thừa hiểu rằng, Chaeyoung không muốn ai nhìn mình với con mắt như mình là kẻ cần được giúp đỡ. Em ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên đời này, một trái tim yếu đuối không thể hạ gục một tâm hồn biết vươn lên chống chọi để được sống từng ngày. Jisoo đành lặng lẽ để Chaeng quay lại Paris một mình. Chị ấy chọn cách tin tưởng cô em mình, nếu người đó là Chaeyoung thì sẽ không có vấn đề gì cả.

- Park Chaeyoung đi cẩn thận nhé, chúc em sớm quay về với người em yêu. Còn chị phải chuẩn bị tới công chuyện với người yêu chị trước đã.

Jisoo hí hửng nhấc máy gọi cho Jennie, mặc dù cả hai vừa gặp nhau ban sáng nhưng bây giờ cô đã thấy nhớ nàng rồi.

___________________

Đặt chân xuống sân bay Charles De Gaulle trong tiết trời tháng 3 nắng dịu, lần này chào đón cô không còn là cơn mưa lất phất lạnh giá của mùa đông nữa, cũng có thể là vì ngày hôm nay cô Chaeng bé nhỏ của chúng ta đến đây một mình không còn dáng hình cô gái cao gầy đi bên cạnh bung chiếc ô đen che cho cô như dạo trước.

Ngồi trên xe hơn nửa giờ đồng hồ trở về khách sạn Pavillon de la Reine Chateaux, từng khung cảnh phố phường Paris lướt qua tầm mắt, Chaeng nhớ dạo đó cô rất thích đi bảo tàng, chẳng vì lí do gì cả, ai bảo luật sư thì không được có sở thích tham quan bảo tàng. Thật ra Chaeng ảnh hưởng đam mê nghệ thuật từ Lisa, cả hai bên nhau ba năm trời, không khi nào Lisa thôi luyên thuyên về mấy trường phái nghệ thuật cầu kì và trừu tượng.

Cả hai hằng ngày cùng nhau thức dậy, khoác chiếc áo choàng dài, tay nắm tay thang lang chán chê từng góc phố nhỏ, không bảo tàng nào mà Chaeng bỏ qua cứ nằng nặc đòi thăm cho bằng hết không thì cô chẳng chịu về, dạo đó, Lisa chiều chuộng Chaeng như chiều chuộng một đứa trẻ. Cũng chính tại những bảo tàng có hôm vắng người qua lại đó, những chiếc hôn trao nhau trong bí mật mới thú vị và hồi hộp làm sao.

Có bất ngờ gì đâu khi sở thích của mình cũng giống như đam mê của người mình yêu

- Em xem, đây là tranh của Picasso đấy, chúng ta đã hôn nhau trước tranh của Picasso đấy Chaeyoung.

Lisa ôm Chaeyoung vào lòng, siết chặt Chaeng trong vòng tay mình, tầng nước hoa dịu mùi gỗ trầm thoang thoảng bay trong không khí, cả hai cứ bình lặng trước những bức họa nổi danh treo dọc hai bên vách tường trắng. Chaeng nhìn thấy trước mặt là một người đàn bà được họa nét méo mó đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, Chaeng chẳng biết gì về nghệ thuật cả, nhưng những người đàn bà dù là bất kì ai kể cả ngoài đời hay tranh vẽ hình như đều mang dáng hình méo mó như nhau.

.

- Xin lỗi quý cô, người tên Lalisa Manoban đã trả phòng hơn một tháng trước rồi.

Giọng nói của ông quản lí đứng tuổi cất lên sau vài tiếng ho sụ, Chaeng rơi vào hoang mang ngay lập tức, có nghĩa là bức thư cô gửi đến đây hoàn toàn không đến được tay Lisa, có nghĩa là Lisa chưa từng đọc nó, và người yêu của mình đã bặt vô âm tính gần hai tháng trời. Ông ta mò mẫm từng dòng ghi chép cuốn danh sách to dài trước mặt một lúc rồi lại cất tiếng.

- Nhưng cô Manoban có căn dặn, vẫn giữ nguyên hiện trạng căn phòng đó cho đến khi có người đến hỏi. Tôi tin chắc người đó là cô.

Ông lão chìa ra trước mặt Chaeng một chiếc chìa khoá mạ vàng sang trọng, số phòng được khắc trên đó là phòng 12. Chaeng nhận lấy, cúi đầu chào người quản lí trước mặt và sảy bước đến căn phòng có chút quen thuộc trong 2 tháng ở lại Paris.

Căn phòng chứa trọn vẹn từng kỷ niệm ân ái nồng nàn nhất cho đến đau đớn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip