Một ngày bình thường

Hermione ngồi trong thư viện. Ánh mắt cô di chuyển đến từng con chữ, mặc kệ cho ánh nắng xuyên qua chiếc cửa sổ trên đầu. Chúng nhảy nhót trên những trang sách, trượt dài trên chiếc ghế lười và đậu lung linh trên mái tóc cô. Hermione Granger, giờ đây cô như một nàng tiên giáng trần.

Miệng cô lẩm bẩm phát âm từng con chữ, cô như hòa làm một với cuốn sách. Bỗng dưng,...

"Bịch!"

Một tiếng động lớn phát ra.

Cô giật mình. Nghe như tiếng sách bị quăng lên bàn. Và đúng, đúng là sách bị quăng lên bàn thật.

"Ồ... Quý ngài Malfoy đáng kính,"- Hermione ngước nhìn người con trai tóc bạch kim với khuôn mặt khó ưa phía trước-" Điều gì dẫn ngài tới cái thư viện mục nát này?"- Cô mỉa mai.

"Tao cần đọc sách!"

Draco tỏ vẻ khó chịu khi bị châm chọc. Hắn ngồi phịch xuống ghế, tránh cái ánh nhìn nghi ngờ của cô.

Hermione đang cảm thấy thực sự có gì đó không ổn. Cô bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt nâu mở to tỏ vẻ khiếp sợ. Thư viện còn rất nhiều chỗ, mà sao hắn lại phải dấn thân đến ngồi cùng cô? Với cả nếu mọi hôm cô chọc hắn, hắn sẽ mỉa lại: "Máu Bùn.... Máu Bùn ngu ngốc....Máu Bùn kinh tởm... Tóc ù gớm ghiếc... ". Lẽ nào Draco tính "xử" vụ đấm mũi tuần trước?

Da gà Hermione đang nổi lên. Nhỡ đâu Malfoy đang âm mưu chuyện gì, hay hắn đang tính làm gì cô? Chết tiệt. Nhưng thật kỳ lạ, kỳ lạ là hắn không làm gì cả. Hắn ta chỉ ngồi đó, đối diện ngay cô, mở một cuốn sách to chà bá bằng nửa cái bàn, nghiền ngẫm.

"Malfoy?"

Cô mở miệng. Cô chắc chắn phải làm rõ chuyện này, thậm chí Draco còn chẳng bao giờ đến thư viện chứ nói gì đến đó rồi ngồi cùng cô.... rồi mang ra vẻ mặt đáng quan ngại đó?

"Hửm?"

"Trời ơi! Lạy Merlin! Hắn bị làm sao vậy? "Hửm?" là sao? Chứ không phải là "Gì hả, Máu Bùn" hay "Có cái đ gì cần nói, Máu Bùn bẩn thỉu" kia chứ?"

Những dòng suy nghĩ đang gào thét trong đầu cô. Hermione tự vả vào mặt mình để biết rằng mình không mơ. Nó đau điếng.

"Mày... có bị sao không?"

Cô rụt rè hỏi, đôi bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt cuốn sách vào ngực, hồi hộp và lo âu chiếm ngự khuôn mặt cô.

"Không. Mày bị sao thì có. Sao mày lại đứng đấy, rõ là mày đang đọc sách mà?"

Hắn vẫn ngồi đó, mắt vẫn dán vào những con chữ.

"Mày... Có ăn phải thứ gì không? Hay... Bị nguyền chẳng hạn? Parkinson không quan tâm mày à? Hay Zabini..."

"Chả sao cả, mày hấp à?! Tao thích ngồi cạnh mày đấy, có gì sai sao? Hay tao bốc mùi quá, hay tao gớm ghiếc quá nên mày thấy ghê tởm chứ gì?"

Cậu đứng lên bình tĩnh nhưng đầy hấp tấp, đối diện cô, thở hắt vì vừa nói lên một câu dài mà không ngắt quãng. Những trang sách bay phấp phới.

"Mũi mày đỡ chưa?" - Cô hỏi hắn nhẹ nhàng, tự huyễn hoặc rằng mình đang sắp bị trả thù tàn bạo và phả tự mình làm hạ hỏa cơn giận về chiếc-mũi-yêu-quý của Draco. "Tao x-"

"Xin lỗi, Granger."

Hả? Cái gì? Xin lỗi? Hắn ta vừa xin lỗi cô? Ưtf cái đ gì đang xảy ra vậy? Hermione mở tròn mắt, đôi môi mấp máy, khuôn mặt tái nhợt.

"Granger... Tao xin lỗi vì gọi gã Hagrid" - "Thầy Hagrid"- Hermione sửa lại lời hắn nói- " Ừ thầy Hagrid, là đồ thảm hại, và đã bị mày cho ăn đòn đau đấy, nhưng tao thấy bọn mày hành xử đúng đắn hơn tao."

Hermione  lặng im. Cô dõi theo mọi cử chỉ của hắn. Tay cô đan chặt vào nhau, vẫn giữ quyển sách chặt trong lòng.

"Tao, ờ thì, đấy, chỉ vậy thôi."

Hắn ta cúi đầu. Cô sẽ là gì đây? Bạt tai hắn à? Hay rủa xéo hắn? Đêm qua cậu chẳng ngủ được, mũi đau ê ẩm và con tim thì rộn ràng trong lồng ngực. Hắn ta đã để ý cô đến vậy sao? Chính hắn còn chẳng biết. Hắn luôn kiếm cớ trêu chọc cô, luôn tìm một chỗ ngồi dưới cô khi họ học chung lớp, luôn liếc mắt nhìn cô tươi cười rạng rỡ với hai anh bạn của mình. mặc dù chưa bao giờ cô cười với hắn theo kiểu đó, hắn lại thấy sao sao ấy...

Ánh nắng chiếu lên mái tóc cô gái, và bỗng nhiên, một tiếng khúc khích vang ngân như tiếng chuông bạc, khiến Draco ngước nhìn lên. Cô đứng đó, dưới ánh nắng vàng của một buổi chiều tà, mái tóc nâu tung bay trong gió, má đỏ ửng, trên miệng nở nụ cười, nụ cười mà hắn khao hát bấy lâu nay, nụ cười làm điên trái tim của hắn, nụ cười mà hắn yêu nhất.

"Malfoy, mày lạ quá, tự dưng tao cảm thấy yên tâm hơn về mày."

Draco chỉ biết đứng đó mà chiêm ngưỡng thứ mà hắn chưa từng chiêm ngưỡng.

"Tao có phần thiện cảm với mày hơn rồi đó. Nè, hỏi vậy thôi, chứ mày thích tao hả? Tại mặt mày đỏ quá." - Cô nửa đùa, nửa thật. Tự dưng trái tim cô cũng có phần xao xuyến.

"Mặt mày cũng đỏ còn gì, vậy thì hòa thôi." - Hắn cúi đầu, run run.

"Hả?"

"Thì đấy, những gì mày hỏi, mày cũng tự trả lời rồi đó. Đúng là học sinh xuất sắc, tinh ý quá nhỉ..."- Hắn cúi gằm mặt hơn nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên chút xíu.

"Tim cô đập loạn xạ, như thể nó sẽ nhảy bổ ra ngay lập tức vậy. Cô cũng có thể nghe thấy nhịp tim của Draco, cũng chẳng chậm hơn cô là bao nhiêu.

Một khoảng trống im lặng. Họ như ngừng lại để điều chỉnh cảm xúc. Và rồi lúc đấy, họ nhận ra cảm xúc của chính mình. Hermione còn bất ngờ quá đỗi, cô đứng im đó, nhìn hắn đang cúi gằm mặt.

"Lớp Độc Dược sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa"- Cô mở miệng, tim đập thình thịch trong ngực, to đến nỗi cô có thể nghe thấy -"Tao phải đi rồi, nếu không muốn thầy Snape điên lên."

Cô rời khỏi đó, hắn cũng theo ngay sau. Họ đi đến cửa lối vào thư viện. Hermione quay mặt lại, đối diện với cậu. Mắt cô chớp chớp, Draco thấy khuôn mặt mình hiện lên trong đôi mắt đó.

"Hermione... Mày lại định đấm vào mặt tao như 2 tuần trước đấy hả? Đau đấy, giờ mà mày tặng tao thêm một cú nữa có khi mũi tao thăng thiên mất."

Cô hơi giật mình khi bị hắn gọi tên.

"Sao? Thế Hermione không phải tên mày à?"

"Không... tao chỉ..."

"Được rồi được rồi... Khụ..."-  Bỗng nhiên, hắn cong môi lên, nở nụ cười nửa miệng mang tính "thương hiệu" của mình- "Tao đã trở lại là Draco Malfoy rồi. Máu Bùn."

Thật kỳ lạ khi phải nói điều này nhưng cô thực sự - thực sự cảm thấy yên tâm - khi bị hắn gọi như vậy. Mặt cô thoáng chút đỏ. Cô lí nhí:

"Chuyện hôm nay... tao..."

"Ờm... thì..."

Giờ đến lượt cậu đỏ mặt. Chết tiệt! Cậu không biết nói gì với cô lúc này nữa!

"Coi như... chuyện hôm nay... chưa từng xảy ra đi... Malfoy..."

Cái gì cơ? Chưa từng xảy ra? Cậu đã rất dũng cảm để nói cái điều ấy mà cô lại coi nhẹ việc đó đến thế sao? Draco xấu hổ thật. Nhưng đó là sự xấu hổ khi nói ra điều đó, chứ không phải mình có tình cảm với một... muggle.

"Không đâu, Hermione."

Draco gằn từng tiếng một.

"Malfoy"

Cậu nắm lấy tay cô. Hermione có thể nhìn rõ sự kiên định trong đôi mắt của cậu. Cô rùng mình. Rồi bỗng chợt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro đó, vô ý thức nói ra.

"Mắt mày đẹp thật."

"Nói đùa chứ mày như vậy, những người thích mày ai mà chẳng đẹp trai."

Họ cùng cười.

Tiết Độc Dược hôm ấy, chàng Malfoy không còn cố tình ngồi gần nàng Granger như trước, còn nàng cũng chẳng bận gây xích mích với cậu nữa. Hồi đó, thỉnh thoảng ai đó lại liếc mắt nhìn người kia...đến khi hai ánh mắt chạm nhau, họ mới đỏ mặt quay đi thì giờ đây, tiết học im lặng như tờ. Thầy Snape tay hơi run khi viết. Còn học sinh ngơ ngác vì hôm nay có "thứ gì đó" không xuất hiện - một thứ gì đó như đã in dấu vào tâm trí họ - là nói sẽ xảy ra.

Nhưng không, hôm nay là một ngày rất đỗi "bình thường".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip