Lá thư


Tôi nhận được lá thư từ người đã chết.

Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, những con đường ở Venice lại dâng lên từng đợt nước đen, đưa chiếc chai định mệnh đến cái ống quần đã ướt sũng của tôi, đương nhiên, vì tò mò nên tôi đã nhặt nó lên và mang về nhà mà chẳng mảy may suy nghĩ đến lần thứ hai. Bên trong chiếc chai có một lá thư, lá thư ấy được cuộn lại cùng một vài cánh hồng đã úa tàn. Chúng đều mang một tông màu cũ kĩ, giống như những hiện vật người ta hay trưng bày ở các viện bảo tàng lớn. Tôi cẩn thận mở tấm phong bì nhàu nát, cố gắng nhẹ nhàng hết sức vì rất có khả năng tôi sẽ lỡ tay làm rách mất tờ giấy cũ ấy. Cầm được mảnh giấy và tấm phong bì nguyên vẹn trên tay, tôi nheo mắt tìm tên người gửi và người nhận. Những chữ cái trên phong bì bị mờ gần hết, nhưng tôi có thể đoán được phần nào nghĩa của nó. Chúng thậm chí còn không được viết trong tiếng Ý, ngôn ngữ này dường như đã biến mất từ rất lâu về trước, điều này càng kích thích sự tò mò của tôi. Tôi chạy vào phòng lấy cuốn sổ và cây bút, bắt đầu nghiên cứu và dịch từng con chữ nhòe mờ, hi vọng tìm được một thông tin hữu ích nào đó. Sau khoảng gần một tiếng, tôi chép lại thành công những dòng chữ cổ. Người gửi, bất ngờ làm sao, chính là người bạn cũ từng một thời ở cùng tôi dưới mái nhà Habsburg của ngài Austria. Tên cậu bé ấy là Đế chế La Mã thần thánh. Và người nhận, không ai khác chính là tôi.

Tôi nhớ rằng chúng tôi có một tình bạn khá kì lạ, và chính cậu là người kì lạ nhất. Tôi cũng góp một phần không nhỏ, vì hồi còn bé, tôi hay mặc váy hầu gái Hungary đưa cho tôi. Tôi không biết có phải vì thế mà cậu ấy luôn cư xử rất lạ mỗi khi ở quanh tôi hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều: cậu ấy tin tôi là một cô bé dễ thương (cậu bảo tôi như vậy trong một lần dạo chơi). Nghĩ đến khúc đó, tôi mỉm cười. 

Cậu gửi bức thư vào một ngày mùa đông năm 1803. Cậu gửi gắm tất cả những tình cảm cháy đượm, những tâm tư tràn đầy tình yêu, những suy nghĩ nồng thắm dành cho tôi vào ba tờ giấy được gấp gọn, cùng với một tờ giấy khác. Tờ giấy này xem chừng mỏng hơn so với tập kia, và nội dung cũng ngắn gọn hơn. Hình như có gì đó không đúng. Tôi nhìn kĩ tờ giấy ấy. Không, đây không phải một đoạn thư, đây là lời bài hát. Lời bài hát? Cậu ta đúng là một con người kì lạ. Ngoài chiến tranh ra, cậu không biết gì hơn, và đấy là cuộc sống của một Đế chế lớn- cuộc sống mà tôi căm hặn nhất. Làm sao cậu ấy có thể viết ra được một bài hát, trong khi đến vẽ một con thỏ, cậu cũng không làm nổi?

Bài hát ấy.

Bài hát rất ngẫu nhiên và trẻ con ấy, tôi hay vô tư ngâm nga trong khi đang làm việc. Tôi vô tình tạo ra một bài hát có giai điệu và lời ca vui tươi, chúng thể hiện mong muốn, ước nguyện bé nhỏ của tôi- một đĩa pasta, một Trái đất tròn trịa, những giây phút hạnh phúc khi được ở bên ông Roma, tiếng đàn du dương của ngài Austria... bài hát ấy chỉ có như vậy. Rồi cậu lén nghe hết và chép lại từng câu từng chữ, cậu ấy thậm chí còn viết một bản của riêng cậu.

Một niềm vui nho nhỏ khi có người đi lại tấp nập, không khí vui tươi, đầy sức sống tràn đầy những con phố, con đường lát đá ở thành Viên hoa lệ.

Một lời thỉnh cầu thiết tha mà tôi luôn từ chối.

Những khoảng thời gian hạnh phúc khi ở bên tôi.

Một lời xin lỗi vì đã đưa tôi đồ ăn dở tệ.

Cây chổi mà tôi thường dùng để quét nhà, tôi đã đưa cho cậu ấy với hi vọng rằng mỗi lần nhìn thấy nó, cậu sẽ nhớ về tôi, về tất cả những giây phút lang thang trên đồng cỏ xanh rì trong ngày nắng ấm, những đêm tôi  ru cậu ngủ, những lúc cậu và tôi lén nghịch cây đàn dương cầm của ngài Austria khi ngài đi vắng... 

"Vẽ một vòng tròn, đó là Trái Đất

Một Trái Đất chìm trong nỗi nhớ

Một Trái Đất, nơi "Tôi nhớ em"

Tôi là                                                  " 

Cậu yêu tôi đến nhường nào?

Nếu cậu yêu tôi đến vậy, tại sao cậu không bao giờ quay trở về?

Tôi giận lắm. Cả vòm họng của tôi bắt đầu đau nhức. Rồi tôi khóc. Ngoài trời, mưa không chịu ngừng lại.

Tôi ghét cái cách mà thằng nhóc ấy luôn che giấu cảm xúc bằng khuôn mặt lạnh băng, khó gần, lúc nào cũng cau có như bị ai giật mất đồ chơi. Chính vì khuôn mặt đó mà tôi không dám lại gần cậu ta. Cậu ta biết cười không? Có chứ, nụ cười của cậu giống những tia nắng chan hòa, ấm áp ở quê hương tôi. Hồi còn bé, tôi chỉ ước rằng khi gặp tôi, cậu sẽ cười thật lớn và buông bỏ hết gánh nặng của một Đế chế để vui chơi như bao đứa trẻ khác. Nhưng hiện thực cùng cuộc chiến tàn khốc không cho phép cậu nghỉ ngơi. Chúng lôi cậu đến những vùng đất xa lạ, đưa cậu thanh kiếm và ra lệnh: "Hãy bảo vệ chúng ta". Và cứ như vậy, Đế chế La Mã Thần Thánh lại đi vào vết xe đổ của Đế chế La Mã, và không ai có thể cứu lấy họ.

Đôi mắt tôi mờ nhòe đi vì nước mắt. Đoạn sau của bài hát, tôi không tài nào dịch nổi, dường như những con chữ đã biến mất hoàn toàn. Gấp tờ giấy lại và đặt sang một bên, tôi thở hắt ra rồi tiếp tục với ba tờ còn lại.

Đế chế La Mã Thần Thánh nghe mới to lớn làm sao, nhưng trong mắt tôi và bao người khác, đó chỉ là một cậu bé con cứng đầu hay bị láng giềng gây sự. Cậu ít khi cười, lại không biết đùa nên nhiều lúc Hungary gọi cậu là "ông cụ con nhà Habsburg". Tôi là người luôn ở bên cậu, nên theo thời gian, tôi đã hiểu rõ hơn về con người và tính cách của cậu. Người cậu thì bé, vậy mà trái tim cậu lại to quá khổ, chứa đựng bao nỗi thương nhớ, bao nỗi dằn vặt muốn xé tan trí óc cậu, hay mộng mơ về một cô nhóc hầu gái người Ý. Tôi nhận ra điều đó không lâu trước khi cậu đi xa.

"... Em biết không, ngày nào tôi cũng bỏ ra một khoảng thời gian để học vẽ và luyện vẽ. Đương nhiên là tôi tiến bộ dần dần, rồi cuối cùng tôi cũng vẽ được một bức tranh hoàn chỉnh. Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ, chẳng có hoạ sĩ nào trên thế giới này có thể vẽ được vẻ đẹp tuyệt mĩ và lòng nhân hậu của em. Không một ai. Tôi đã cố gắng rất nhiều để vẽ được em. Tôi hi vọng một ngày nào đó, khi tôi phải rời xa mái nhà này, tôi sẽ mang bức tranh đó đi để không phải quên khuôn mặt rạng rỡ ánh nắng đã luôn ở bên tôi khi tôi vui, tôi buồn, tôi cáu giận. Tôi không muốn quên em dù chỉ là một tích tắc. Và nếu chuyện tồi tệ nhất xảy đến, tôi hứa, tôi sẽ quay lại bằng bất cứ hình hài, cơ thể nào. Là người, là vật, là một quốc gia, tôi sẽ quay lại tìm em. Tôi xin lỗi vì ngày hôm ấy đã bỏ em lại khi em đang chỉ tôi cách vẽ, nhưng thực sự lúc đó tôi không thể tập trung được. Tôi không tài nào tập trung khi em đứng sát gần tôi như thế, tôi không biết có phải tôi nghe lầm không, nhưng trái tim này dù có đập mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng nơi ngực em. 

Và em đã nắm lấy tay tôi với bàn tay ấm áp, bé nhỏ, tận tình của em... "

Tôi hối hận. Tôi hối hận lắm. Chính vì cái mặt ít biểu lộ cảm xúc của cậu ta mà giờ tôi phải đau đớn đến nhường này. Tôi không thể cảm nhận được tình yêu mà cậu ấy dành cho tôi, vì đối với tôi, cậu chỉ là một người bạn thân không hơn không kém. Tôi có ngờ đâu cảm xúc của cậu lại đi xa tới vậy. Có lẽ cái nỗi niềm đơn phương đó đã đẩy cậu đến ngưỡng cửa của sự diệt vong, mang cậu đi xa và thả trôi lời hứa năm ấy theo dòng sông kia. Tôi bật khóc. 

"...Em biết không, Italia bé nhỏ của tôi, chưa một lần nào tôi có thể ngủ yên khi em ngồi ở đầu giường tôi đếm cừu hay hát ru. Italia ơi, em có giọng nói của một thiên thần. Tôi quá chú ý đến chất giọng cao, nhẹ nhàng và quá sức dễ thương của em. Càng say mê, tôi càng tỉnh. Tôi không muốn ngủ khi em còn đang nói, tôi không muốn mơ khi em còn đang hát. Tôi muốn ghi nhớ từng âm thanh, từng câu hát mà em dịu dàng gửi đến cho tôi. Tôi muốn ghim chặt tất cả trong trí nhớ, để rồi khi đi xa, tôi có thể vì câu hát bình yên ấy mà chiến đấu."

Tôi khóc nức nở. Lỗi tại tôi. Tôi là một tên ngu ngốc, đần độn. Đã quá muộn rồi. Tôi không thể đáp trả lại tình cảm của cậu dành cho tôi nữa. Tôi xin lỗi, Đế chế La Mã Thần Thánh.

"...Em biết không, tôi đã luôn dõi theo em từ phía xa, kể cả khi đã rời mái nhà thân thương này. Italia, mặt trời của tôi cũng biết khóc. Em khóc cho ai? Tôi khóc thay mặt trời. Nếu tôi buồn, mặt trời xua tan hết những áng mây tối tăm, mở ra một khoảng trời rộng mênh mang, bát ngát. Nếu mặt trời buồn, tôi chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn. Tôi không thể với tới mặt trời, vì em ở xa quá. Vậy nên tôi khóc cùng mặt trời. Tôi chỉ biết có vậy. 

Nên, mặt trời ơi, em đừng khóc nữa nhé?


Em xin lỗi.

Em xin lỗi anh.

Ngày hôm ấy, lá thư từ hư vô đã che khuất mặt trời của thành phố Venice. Mưa vẫn rơi, gõ lộp độp vào cánh cửa kính lạnh toát.

"Hetalia, Hetalia,

Một Hetalia vô dụng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip