Pirate!England x Child!Prussia: Đứa trẻ (H văn)

Arthur Kirkland, một tên cướp biển nổi tiếng, hiện giờ đang cướp một tu viện. Thật sự ở đây không có gì đáng quý cả, chỉ là hắn cực kì ghét bọn theo Đạo. Cha mẹ hắn ngày trước là hai kẻ cuồng tín, tất cả mọi việc đều tuân theo ý Chúa. Chỉ cần Arthur làm sai một thứ gì đó thôi là bị hai người đó thượng cẳng chân, hạ cẳng tay một cách không khoan nhượng. Họ nói Arthur làm sai lời Chúa nên đáng bị trừng phạt. Mọi việc cứ kéo dài mãi cho đến khi hắn giết hai người họ bằng chính đôi tay đấy. Arthur sau khi nhận thức được việc làm của mình thì hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy. Và hắn đâm sầm vào một người, kẻ đó chính là người đã thay đổi toàn bộ định mệnh của hắn. Đó là Europe (thôi thì lấy xừ nó tên một Châu lục cho đỡ phiền) tên cướp biển đang làm mưa làm gió ở các vùng biển. Tên ấy đem Arthur về thuyền và bắt hắn làm thuyền viên. Sau một thời gian, đó không chịu nổi nữa, hắn vùng lên đòi lại quyền cho mình. Arthur chiến thắng, giết được Europe và được các thuyền viên tôn lên làm thuyền trưởng. Băng hải tặc càng lúc càng nổi tiếng hơn.

Trận cướp này, hắn không tham gia. Hôm nay, Arthuer cảm thấy không có hứng. Thay vào đó, hắn ngồi trên chiếc Roger mà thưởng trà. Một lúc sau, bọn đàn em về. Không ngờ cái tu viện đấy trông ngoài nhỏ thế thôi mà cũng cướp được lắm thứ phết. Và bọn này cũng vui tính ghê, đem cả tù nhân về. Hắn chỉ bảo là cướp thôi mà. Nhưng chả sao, bán bọn nữ tu cho mấy chợ buôn người cũng được, coi như là kiếm chác thêm chút đỉnh.

Toàn đàn bà. Có lẽ bọn đàn ông đã bị các thuyền viên giết hết rồi. Nhưng đợi chút, lẫn đâu đó trong bọn đàn bà đó có một thân hình nhỏ hơn hẳn. Mái tóc bạch kim làm nó nổi bật hơn với những người còn lại rất nhiều. Arthur tiến vào, lôi đứa nhỏ có mái tóc bạch kim đó ra ngoài. Một thằng nhỏ. Nó còn bé lắm. Thằng nhóc này đang bị bịt mắt. Arthur rút con dao găm ra, cắt bỏ cái bịt mắt đi. Thằng nhóc này có một cặp mắt màu hồng ngọc tuyệt đẹp. Cặp mắt này không ánh lên sự sợ hãi với người trước mặt mà còn ánh lên sự căm thù và can đảm, không chịu bị khuất phục. Arthur cảm thấy như hắn yêu ánh mắt đấy rồi. Hắn muốn giữ nó cho riêng mình. Và không chỉ cặp mắt, tất cả các bộ phận khác của thằng nhỏ này cũng là một tuyệt tác của tạo hóa. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú; mái tóc bạch kim mềm mại; làn da trắng như tuyết; thân hình nhỏ nhắn, xinh xinh. Quyết định rồi, Arthur quyết định sẽ lưu tên nhóc này lại cho hắn.

- Nhóc con, mi tên gì? - Arthur nâng cằm của cậu bé kia lên.

- Cái tên là một món quà đáng quý. Làm sao ta có thể nói cho một tên hạ đẳng như mi chứ. - Cậu nhóc đáp lại không chút sợ hãi. Bọn thuyền viên trông có vẻ sợ hãi. Chưa có kẻ nào dám gọi thuyền trưởng của chúng là tên hạ đẳng cả. Tên nhóc này ăn phải gan hùm rồi hay sao? Nhưng Arthur lại thích điều này. Nhóc con, em thật đặc biệt.

Arthur nắm lấy mớ tóc của cậu bé mà dựng hẳn lên. Hắn cười: "Ta hỏi, ngươi phải trả lời. Và ta vừa hỏi tên ngươi là gì?". Đám nữ tu nhốn nháo hết cả lên, có người buông lời chửi rủa, có người thì cầu nguyện. 

- Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi nghe. Chúa đã bảo rồi. - Cậu nhóc nhổ một bãi nước bọt vào mặt Arthur. Bọn thuyền viên sợ hãi thực sự. Thằng nhóc này không phải người.

Arthur giận. Hắn nắm lấy đầu cậu mà đập thẳng xuống sàn tàu. Đau quá! Máu tứ đầu cậu chảy xuống. Một nữ tu hét to:

- KHÔNG, DỪNG LẠI ĐI! ĐỪNG LÀM HẠI GILBERT NỮA!

Arthur nhếch mép cười: "Hóa ra tên của mi là Gilbert à? Được lắm. Giờ mi thuộc về ta." Hắn quay sang nói với các thủy thủ: "Các anh em, thằng nhóc này là của ta. Nhưng các mi muốn làm gì bọn nữ tu kia cũng được. Tối nay hãy mở tiệc đi." Gilbert chỉ nghe thoang thoáng bên tai tiếng hét của các sơ và tiếng hò reo của các thủy thủ. Mọi thứ trước mặt cậu dần dần tối đi.

.

Gilbert bỏ trốn. Arthur cảm thấy đến lúc phải dạy cho thằng nhóc này biết thế nào là lễ độ rồi. Việc bắt lại cậu không có gì là khó. Sau khi bắt được Gilbert, bọn thuyền viên liền giải cậu vào trong phòng của Arthur. Hắn đang ngồi cạnh lò sưởi, gác chân. Trông thật quyền quý và đẹp. Nhưng bây giờ cảm giác mà Gilbert dành cho hắn không còn gì khác ngoài sự khinh bỉ. Arthur lấy một cái dấu đã được nung đỏ ra và lại gần chỗ Gilbert. Hắn xé áo của cậu ra và dí cái dấu vào lưng cậu. Gilbert hét lên đầy đau đớn. Arthur sau khi làm xong thì vứt cái dấu sang một bên. Nước mắt cậu tuôn ra lã chã. Đây là lần đầu tiên cậu khóc sau 10 năm. Arthur lấy băng ra băng bó cho Gilbert. Hắn lau nước mắt cho cậu. "Xin lỗi em. Đây là cách duy nhất để ta có thể lưu em lại bên mình." Arthur thì thầm vào tai cậu

.

Arthur rất tận tình chăm sóc cho Gilbert. Nhiều lúc hắn đã cứu cậu thoát khỏi cái chết do đạn lạc. Tình cảm của cậu dành cho hắn cũng rộng mở hơn. Gilbert được các bác sĩ trên tàu dạy cho một chút kiến thức y học nên mỗi khi Arthur bị thương, hắn đều bảo cậu chăm sóc cho hắn. Vết thương của hắn tất nhiên là không lớn rồi. Nhưng cậu vẫn rất cẩn thận khi chăm sóc hắn. Điều đấy khiến Arthur cảm thấy vui.

Gilbert ồn ào nhưng lại tinh tế. Cậu biết rằng Arthur là một kẻ đáng thương. Nhiều lúc cậu thấy hắn khóc trong khi ngủ. Chắc lại là một giấc mơ tồi tệ nữa đây. Arthur là một người cô đơn, từ trước đến nay chưa có ai bầu bạn cùng hắn. Gilbert cảm thấy hắn ấy thật tội nghiệp. Thế nên là mỗi lúc rảnh cậu đều sang chơi với Arthur. Tính của Gilbert cũng dễ ngượng. Cậu không bao giờ nhắc nhở hắn trước mặt mà lại hay viết vào giấy. Những lời nhắc nhở vô cùng bình thường nhưng cũng rất đáng yêu. Arthur cảm thấy thật ấm lòng. Cuối cùng cũng có một người quan tâm đến hắn.

.

Đã tối muộn rồi nhưng Arthur vẫn còn bận với công việc sổ sách nên vẫn chưa đi ngủ. Gilbert đẩy cửa vào.

- Ngài Kirkland, sao ngài vẫn chưa ngủ vậy? - Gilbert chạy lại hỏi thăm.

- Ta đã bảo em có thể gọi ta là Arthur mà... - Arthur ngước nhìn lên. - Em...em đang mặc cái gì vậy? - Hắn đỏ mặt. Gilbert giờ đang mặc một cái áo sơ-mi. Tay thì dài quá nhưng phần đuôi áo chỉ đến nửa bắp đùi, trông yêu muốn chết. Arthur thực sự muốn lao vào nhưng hắn phải kiềm chế. Hắn không muốn làm Gilbert đáng yêu của hắn sợ.

Thôi thì phải nói là thế này, H văn thì lâu lâu nữa mới có bởi vì hiện giờ chẳng có gì cả. Nhưng đừng lo, tí nữa combo cho mấy cái ảnh H 18+ (16+ mới đúng) của Gil-chan nhà ta nhé.

Mà này, chap này chống chỉ định những ai cảm thấy tự ti về vòng một của mình nhé. (Kesesese, một phần thì ai đó cũng biết tôi đang nói gì phải không?)

_Shinigami_

______________________

Russia, Prussia và Lithuania đang ngồi trong phòng khách của biệt thự cảu Russia. Hôm nay, Ukraine sẽ đến thăm em trai của mình.

"Russia-chan~~~" Ukraine chạy vào. (Tại sao chị ấy có thể chạy nhanh như vậy với bộ ngực khủng như vậy chứ?)

"A, Chị h..." Russia mừng chưa kịp đã bị Ukraine úp thẳng bộ (có lẽ hơn) G-cup của mình vào mặt. *hộc máu*

"Em ổn chứ Russia? Lâu lắm rồi mới gặp em." Ukraine ghì đầu cậu em trai của mình vào trong bộ G-cup của cô mà không hay nghĩ đến việc cậu sẽ bị thiếu dưỡng khí nặng.

"Chị à, thế này không làm em ấm hơn đâu."- Tiếng của Russia khó khăn lắm mới thoát ra khỏi được bộ ngực khủng của Ukraine. và mãi anh mới đẩy được thứ "vũ khí" cực nguy hiểm ấy ra. Russia chưa bao giờ cảm thấy không khí nó quý giá đến mức đấy.

"Đừng bảo với em là nó lại to thêm đấy nhé." Giọng của Russia có một chút hoảng hốt.

Cảnh ở phía trước khá ngượng nhưng với Lithuania thì chẳng sao cả. Đơn giản vì cậu đã quá quen với chuyện như vậy rồi. "Hôm nay nghe có vẻ tốt đấy." Cậu còn cười.

Trái lại với tên Lithuania tỉnh bơ trước cảnh trước mặt, Prussia thì lại như bị đóng đá. "Awww, mình muốn chạm vào chúng." Prussia nhìn vào bộ ngực của Ukraine một cách cháy bỏng. (Khá giống ta khi ta nhìn thấy Ukraine lần đầu tiên.)

Tối đó...

Cái áo sơ mi của Prussia đã được cởi hết cúc ra còn Russia thì đang chạm vào ngực của Prussia. Sắc mặt của cậu chẳng tự nhiên chút nào cả. Nó tối xầm lại.

"Này Russia, chạm vào chúng có vui không?" - Cậu hỏi, nghe khá gượng gạo.

"Huh?" - Russia không hiểu câu hỏi của Prussia mang ý nghĩa gì.

"Vì...mi có thể chạm vào bộ G-cup đấy bất cứ lúc nào mi muốn phải không? - Mặt của Prussia trở nên mơ màng. Trong đầu óc cậu bây giờ tràn ngập hình ảnh về bộ BB của Ukraine. - "Ta thật sự ghen tỵ với mi đấy."

"Em...thật sự thích ngực đấy nhỉ?" - Russia chán nản nói. - "Có thể đọc nó ngay qua nét mặt này." (Dễ đoán quá Gil à.)

"Ngươi không biết ta cảm thấy thế nào đâu. Để cho ngươi sờ mó cái của ta mà trong khi đó ngươi có thể chạm vào chúng bao nhiêu tùy thích." - Prussia đổ sập xuống và ôm lấy cái gối, vùi mặt vào trong đấy. "Nó làm ta như một thằng thua cuộc vậy. Ta cũng muốn chạm vào chúng nhiều lắm." - Prussia đập chân liên tiếp xuống giường. - "Tại sao tại nhà của ta chỉ tồn tại mỗi sự nam tính mà không phải là những người đẹp ngực bự chứ?"

"Em biết là em luôn là một kẻ thua cuộc mà." - Russia thở dài. Anh đến chán với cái tính trẻ con của người yêu anh. "Em chỉ có em trai nên em không hiểu được đâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hetalia