53/

Sau ngày hôm đó, cảnh sát đã ngay lập tức đến nhà hắn để đưa giấy triệu tập Kim Jiguk. Thế nhưng căn nhà hoàn toàn trống trơn, không một bóng người, chỉ có thể thấy tàn tích là những đồ vật bị đập vỡ vứt ở tứ tung. 

"Mau xin lệnh truy nã đi! " 

Một viên cảnh sát lớn tiếng khi chợt nhận ra phong cách của hầu hết những kẻ phạm tội. Đó chính là họ chẳng bao giờ muốn vào tù vì các tội lỗi của mình cả. 

Nhưng Jiguk thì khác, sở dĩ hắn rời khỏi nơi này vì hắn muốn tự mình đưa ra phán quyết cho chính bản thân, hơn là để mặc cho gia đình dùng mọi cách để hắn có thể chạy tội thành công. Đương nhiên, với một kẻ thượng lưu như hắn thì việc dùng tiền chặn họng đám công tố là chuyện dễ như trở bàn tay mà. 

Ngồi trên bờ tường sân thượng của một căn chung cư cũ kĩ không có ai canh chừng. Jiguk đung đưa đôi chân giữa khoảng không trước mắt, thoải mái tận hưởng vô vàn ngọn gió xô đẩy vào người. Hắn biết mình trốn lên đây là ích kỉ vô cùng. Bởi thật ra mà nói, hắn vẫn không đủ dũng khí đối diện với cậu, với bản án mình đáng phải nhận qua những lỗi lầm không thể tha thứ. 

Tại sao hắn lại tha hóa tới mức chẳng còn đường cứu vãn thế này? 

Là vì yêu.

Phải rồi, cũng bởi chữ yêu không có hồi đáp mà bấy năm qua hắn luôn phải sống trong sự cô đơn buồn tủi. Hắn luôn là ngọn gió nhè nhẹ mãi quấn quýt bên cậu cùng đi xuyên qua biết bao nhiêu quang cảnh đẹp đẽ. Thế mà chỉ vì một ánh nắng nhỏ soi rọi trong cơn mưa phùn đã vô tình cướp đi trái tim cậu. Jiguk vốn không cam tâm, nhưng hắn cũng không biết cách hóa thành thứ gì để khiến cậu chìm đắm nữa. 

Chỉ biết trách số phận trêu ngươi, cố ý mang Yoongi đến bên cạnh hắn trong khoảng thời gian nhất định rồi lại mang cậu đi không một lời giã từ. 

Trái tim hắn có phải làm bằng thủy tinh không? 

Vì kể từ lúc Yoongi rời đi, hắn cứ nghe trong lồng ngực vang mãi một âm thanh vụn vỡ đầy khổ tâm.

Giương ánh nhìn lên bầu trời quang đãng không một gợn mây, hắn cũng chợt cảm thấy tâm mình đau nhói. Mọi thứ xung quanh cứ như đang vẽ nên cảm xúc hắn ngay bây giờ vậy. Đến đất trời còn nhận ra sự chua chát của thứ tình yêu bi kịch này thì sao hắn lại còn ở đây oán trách vô nghĩa thế.

"Trời đẹp vậy, mà không hưởng thụ thì thật phí.. " 

Jiguk móc ra một tờ giấy ghi rất nhiều chữ, cùng một tấm hình chụp hắn và Yoongi, sau đó hắn lấy một phiến đá nhỏ đặt lên trên để không bị gió cuốn đi mất. 

Hai dòng nước mắt đột nhiên tuôn trào mãnh liệt, chảy dọc xuống đôi gò má tự khi nào đã nhô lên. Hắn đang cười, cười trên những giọt nước mắt cuối cùng của cuộc đời thất bại của mình. Tuy nhiên khi nhìn xuống bên dưới sâu hun hút, Jiguk lại sợ hãi vô cùng. 

Có phải hắn thật ra không muốn lựa chọn cái chết này? 

Không phải, chỉ là hắn sợ nhìn thấy Yoongi khóc thương cho mình. Mà cũng chẳng biết nữa, lỡ như cậu chẳng đau lòng thì sao...

Hắn lại bật cười, người sắp chết mà đòi hỏi nhiều vậy. 

Sau đó, Jiguk dang hai tay, mặt ngước lên trời rồi ngả cả cơ thể xuống 33 tầng lầu. Không đau đớn, không luyến lưu thêm gì nữa. Jiguk chọn con đường này cũng chính là để giải thoát cho tình yêu không bao giờ được hồi đáp của mình. Đồng thời, hắn muốn bản thân sải cánh bay khỏi chiếc lồng vô hình mà gia đình đã nhốt hắn suốt bao nhiêu năm qua. Dù vui hay buồn, thì đây là cách khiến hắn thoải mái nhất. Trước khi chết, chẳng phải hắn cũng thưởng thức hết vẻ đẹp của bầu trời quang đãng rồi sao? Thế còn gì phải tiếc nuối nữa.

"Tiếc là em.. hạnh phúc nhé.. "

.

Bẵng đi một thời gian, người ta cũng thôi bàn tán về chuyện một người đàn ông đã quyết định gieo mình xuống một nơi khỉ ho cò gáy và khi được tìm thấy là xác thịt đã thối rữa, đang trong tình trạng phân hủy. 

Phía cảnh sát đã gửi lại những món đồ được Jiguk để lại trước lúc mất cho Yoongi. Cho đến tận hôm nay, mỗi lần đọc bức thư ấy là mỗi lần cậu không kiềm được nước mắt. Chưa kể tấm hình cả hai chụp chung hồi cấp 3 càng khiến cậu bận lòng rất nhiều. 

Jiguk của hồi xưa cười lên trông rất bảnh, rất đẹp trai, rất dịu dàng. Và lúc đó, cậu vẫn còn say đắm đứa bạn thân mà không dám nói ra. Giờ thì, tất cả chỉ còn là những đoạn kỉ niệm mình cậu ghi nhớ. 

Sẽ không còn ai trên đời này để cậu hồi tưởng về nó nữa.

Bởi vì, Kim Jiguk mất rồi.

"Yoongi, em lại đang đọc bức thư ấy hả? "

Jung Hoseok đẩy cửa vào, trên tay cầm một khay gồm hai lát sandwich và cốc sữa. Kể từ khi hay tin Jiguk mất, cậu đã trầm đi khá nhiều, nụ cười cũng vì thế mà ít khi xuất hiện. Cũng vì vậy mà hắn mới biết, đứa bạn này vốn dĩ vẫn có một chỗ chứa nhất định trong lòng Yoongi. Nói vẫn còn tình cảm thì không hợp lý cho lắm. Nói cách khác, bây giờ Jiguk như đoạn hồi ức đẹp đẽ mà cậu cất nơi sâu đáy tim, chỉ là nơi mà riêng mình cậu biết rõ. 

"Ăn một chút đi rồi chúng ta cùng đi thăm mộ ba em nhé. "

Yoongi cất mọi thứ vào hộp rồi đem để lên tủ. Sau đó mới nhận khay đồ ăn từ hắn. Cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, để không phải vừa ăn vừa khóc, vì như thế trông không tôn trọng người yêu chút nào. 

"Em xin lỗi.. Tại vì bánh mì ngon quá.. "

Hoseok cười nhẹ nhàng, bàn tay xoa xoa lên mái đầu đối phương. Nhìn cậu lúc này thật sự rất yếu đuối, cứ như cậu chẳng còn chút mạnh mẽ nào để có thể cùng hắn giằng co luôn ấy. Nhưng khi có cơ hội được tiếp xúc với các mặt cảm xúc khác nhau của cậu, điều đó cũng khiến Hoseok thấy biết ơn nhiều lắm. Bởi qua những điều trên, hắn sẽ dễ dàng thấu hiểu ngọn ngành con người cậu, để rồi lại càng yêu cái cậu nhóc nhỏ bé này hơn.

"Uống hết sữa luôn nhé! " Hắn đứng trực ở đó và quan sát, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc chừng khi thấy cử chỉ Yoongi bắt đầu có vấn đề với thức ăn.

"Không được bỏ mứa! Anh mà thấy em bỏ cái gì là bị phạt liền á. "

"Nhưng mà khô quá.. Nếu để em làm là ngon rồi. "

Yoongi bĩu môi, cắn mẩu bánh mì với gương mặt như là ai bắt ép phải ăn vậy. Nhìn chẳng có chút nào gọi là ngon lành cả.

"Lúc nãy ai khóc khi ăn? "

Thôi rồi, hắn nhắc lại chuyện đó rồi. Min Yoongi giã lã, xoay mặt về hướng khác, vừa cắn bánh mì vừa nốc ly sữa với tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Mà đa số là nuốt chửng tất cả, để nó trôi tuột xuống cổ họng mà không thèm nhai gì.

"Hahaha, em ăn xong rồi! Lão đại, đem dẹp giúp em với. Em sửa soạn.. "

"Coi chừng tao à! " 

Hoseok giật cái khay, ánh mắt liếc dọc liến ngang Min Yoongi khiến cậu bất giác phì cười. Lâu lâu hắn mới trổ tài vào bếp, ấy vậy mà tổng thể mỹ vị đây đều chẳng được người ta dùng miệng cảm nhận lấy một lần. 

Quá đáng..

"Thay đồ xong thì ra xe luôn nhé. Rồi anh chở em qua cửa tiệm lấy hoa nữa. "

Hoseok nói vọng lên, trong khi đang tất bật rửa đống chén dĩa lúc nãy bày biện nấu ăn.

"Hiểu rồi sếp! "

Vừa rửa, Hoseok vừa nghĩ. Tự dưng từ một cậu ấm cả đời chưa từng đụng một ngón tay vào việc nhà như hắn, tại sao bây giờ lại phải còng lưng lo toan bếp núc, giặt giũ vậy nhỉ?

Ai đó có thể đả thông câu hỏi cứ ngày ngày nổi lên trong lòng hắn không?  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip