5

Mưa càng rơi càng lớn, gió giật sấm rền, một dàn nến đỏ đều rung rinh lay động, ánh sáng dừng trên gương mặt cũng không rõ, khiến người ta không có cách nào thấy rõ biểu cảm. Giống như Lam Hi Thần ngồi ngay trước mặt hắn, hắn lại không nhìn rõ nhị ca nhà hắn trên mặt có biểu cảm gì, một bộ mơ hồ, không nói lời nào.

Hồi lâu sau, một tiếng sấm sét rền vang , cùng với nơi chân trời bảy tám tia chớp uốn lượn trắng bệch rơi xuống. Kim Quang Dao lúc này mới nhìn thấy rõ Lam Hi Thần, Lam Hi Thần đang ngẩng đầu lên, trong một khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức khó coi. Lông mày liền nhíu chặt lại, quay đầu đi chỗ khác không hề nhìn hắn.

Kim Quang Dao chỉ đột nhiên hiểu rõ, tê tâm liệt phế, bốn chữ này giải thích thế nào. Hắn cười cười, không biết phải đối mặt ra sao, người ghét bỏ hắn thật sự quá nhiều, hắn vốn tưởng rằng chính mình đã quen rồi.

Lại không biết, không phải ai cũng là Trạch Vu Quân của hắn.

Đúng lúc này, phía sau điện truyền đến một tiếng gọi mừng rỡ, Tô Thiệp chạy nhanh đến bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy, gạt đi sự túng quẫn của hắn.

"Tông chủ! Đào được rồi! Lộ ra một góc!"

Sắc mặt Kim Quang Dao dịu xuống, cùng Tô Thiệp đi về sau điện. Nếu có thể đào ra luôn, hắn liền trực tiếp rời đi, không cần để ý ánh mắt của Trạch vu quân nữa.

Đất phía sau điện đã bị mưa đội đến lầy lội hỗn tập, muốn từ trong đất bùn đào thứ gì ra cũng không dễ dàng. Kim Quang Dao cầm lấy một chiếc xẻng đặt bên tường, cũng vọt vào trong mưa bắt đầu đào. Sự khác thường này khiến Tô Thiệp khiếp sợ, hắn vội vàng kéo Kim Quang Dao vào hiên nhà.

Trước kia tuy Kim Quang Dao cũng chẳng ra vẻ, những tuyệt đối không làm việc nặng nhọc. Phảng phất, phảng phất như đem cuộc đời của Mạnh Dao và cuộc đời của Kim Quang Dao phân tách rõ ràng, hoàn toàn không liên quan.

Nhưng nhìn Kim Quang Dao trước mặt, Tô Thiệp không khỏi cảm thấy sống lưng phát lạnh. Hắn vẫn luôn cảm thấy đáy mắt Kim Quang Dao sâu thẳm tối đen. Tựa hồ như bên trong chẳng có gì cả, chỉ là một cái vỏ rộng, tựa hồ như bên dưới đè ép một thứ gì đó điên cuồng chấn động.

Loại cảm giác này, hắn đã có từ khi ở Kim Lân đài.

Mưa bạc rơi xuống tí tách, Kim Quang Dao mới ra ngoài một lát liền bị xối ướt đẫm, phát quan rơi loạn, tóc dài dính nước rủ xuống dưới, thoạt nhìn càng thêm thâm sâu khó đoán. Tô Thiệp đành phải ở giữa mưa gọi: "Tông chủ, ngài đừng đi! Một lát nữa là đào được rồi!"

Nhưng Kim Quang Dao mở miệng, tựa như không có gì không đúng, hắn vẫn nói cười nhẹ nhàng, thanh âm bình thản: "Mẫn Thiện, không quan trọng, thêm một người đào sẽ nhanh hơn chút. Huống hồ ta hiện tại cũng chẳng phải quý nhân gì, đào nhanh một chút cho xong..."

Hắn hơi ngẩn người ra, lại cười rộ lên: "Đào nhanh cho xong rồi rời đi."

Dứt lời, lại vọt vào trong mưa, Tô Thiệp không có cách nào, đành dậm chân một cái, cầm xẻng đi theo Kim Quang Dao vào trong mưa, ở bên cạnh hắn mà đào.

Đào không biết bao lâu, đồ vật kia liền hoàn toàn lộ ra. Thế nhưng lại không phải là thứ trong lòng họ nghĩ, còn đang nghi hoặc, đã có môn sinh ở trước nghe thấy tiếng động, hét lớn: "Mau tránh ra! Tránh ra!"

Tô Thiệp và Kim Quang Dao ở gần hiên, Tô Thiệp nghe vậy liền vội vàng muốn kéo Kim Quang Dao xa ra. Đột nhiên bất động, hắn gấp gáp nhìn hướng Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao tay trái cầm xẻng, ánh mắt không biết nhìn chằm chằm nơi nào, phẳng phất như không nghe thấy bốn phương rối loạn, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.

Lúc này đồ vật kia liền vang lên tiếng động, môn sinh và tăng nhân phản ứng chậm một chút đã bộc phát những tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, ngã xuống tại chỗ. Tô Thiệp vội vàng sốt ruột gào rống: "Tông chủ!"

Kim Quang Dao lúc này mới như từ trong mộng bừng tỉnh, vội vứt bỏ xẻng, thoáng chốc lui về mấy chục mét. Nhưng bàn tay cầm xẻng kia đã bị độc khí lan ra, da tróc thịt bóng, đau đớn cùng cực.

Tô Thiệp hoảng loạn đỡ Kim Quang Dao nghiêng ngả lảo đảo mà lui về chính điện. Đừng nói Kim Quang Dao bị độc khí xâm nhiễm, đến cả Tô Thiệp sắc mặt cũng trắng bệch, hắn hỏi: "Tông chủ, ngài sao rồi?!"

Kim Quang Dao vừa rồi trực tiếp cầm xẻng, toàn bộ cánh tay đã ngấm vào khí độc. Lúc ấy, đau đớn trên cánh tay truyền đến làm hắn khổ sở đến biến sắc.

Không riêng gì da thịt rách nát thối rữa đau đớn, còn có khí độc tiến vào huyết mạch, xương cốt bên trong giày vò. Phảng phất như có một thanh tiểu dao bén nhọn, từng chút từng chút cắt mạch máu của hắn ra, khắc lên xương cốt hắn, một đường kéo đến.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống vạt áo Kim Quang Dao, hắn đau đến mức không nhấc nổi khoé miệng, chỉ có thể gắng gượng nói một câu. "Không sao, vừa nãy cảm ơn ngươi."

Tay trái hắn không thể động nổi, dùng sức thế nào cũng không nâng lên được. Toàn bộ cánh tay đều phát run, Kim Quang Dao muốn lấy đan dược giảm đau trong lòng, nhưng cánh tay trái vô cùng đau đớn, khiến cho tay phải cũng run theo. Run run rẩy rẩy mà mò nửa ngày, cuối cùng mò được, nhưng lại chẳng còn tay để mở ra. Tô Thiệp vội vàng giúp hắn mở, đưa vào trong miệng hắn.

Đan dược này là Kim Quang Dao mang từ Lan Lăng Kim thị đến, dược liệu, công hiệu đều là thượng giai. Nuốt một viên xuống liền có hiệu quả.

Đan dược kia Lam Hi Thần cũng nhận ra, dược hiệu tuy tốt, nhưng dược tính lại rất mạnh, dùng nhiều loại độc tố trân quý luyện thành. Chỉ có lúc người bệnh nan y phát tác hoặc sống không bằng chết mới sử dụng. Kim Tử Huân năm đó trúng chú thuật, cả người đầy vết lở mới dùng dược này miễn cưỡng duy trì thần trí.

Y nhìn Kim Quang Dao, chần chừ một lúc lâu, lại do dự, cuối cùng mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Kim Quang Dao không nghĩ rằng Lam Hi Thần còn để ý đến hắn, giật mình tại chỗ. Trên mặt lúc ấy mới hiện lên một tia huyết sắc, cười gượng nói: "Nhất thời sơ ý."

Hắn lại lấy ra một lọ thuốc bột, rắc trên da thịt thối rữa ở cánh tay trái, thuốc bột màu nâu len lỏi vào trong đường vân trên da vỡ vụn, phảng phất trông như con bướm trên bụi gai.

Hắn lại kéo xuống một mảnh áo tuyết trắng, nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, ngón tay hơi run run, ngược lại nói với Tô Thiệp: "Mẫn Thiện, quấn chặt cánh tay giúp ta."

Tô Thiệp xử lí miệng vết thương cho hắn xong, Kim Quang Dao liền muốn ra sau điện xem xét, Lam Hi Thần cũng đứng lên muốn tiến đến, liền nghe Tô Thiệp nói: "Tông chủ, để ta đi."

Mùi vị gay mũi kia tiêu tán, Tô Thiệp ở phía trước dùng kiếm khí xua tan đi khói độc, Lam hi Thần cùng Kim Quang Dao đi theo sao, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng đi cùng. Khói trắng tản đi, một cái rương đen nhánh đặt trên quan tài tinh xảo, đẩy lùi bùn đất xung quanh, liền lộ ra toàn bộ cỗ quan tài. Trên mặt đất nằm đầy những thi thể ngang dọc, bộ dạng đều hôi thối lở loét, y phục trên người cũng bị ăn mòn đến cháy đen. Đây đều là do khói trắng kia gây ra.

Kim Quang Dao không rảnh lo cảnh tượng xung quanh đáng sợ thế nào, lảo đảo bổ nhào vào quan tài gỗ bên cạnh, huyết sắc vừa mới khôi phục trên mặt trong chốc lát đã biến mất. Sắc mặt một vẻ ảm đạm như tro tàn.

Lam Hi Thần nhìn thảm trạng xung quanh, khiếp sợ hỏi: "Ngươi đến tột cùng, ở chỗ này chôn thứ gì?"

Trong mắt Kim Quang Dao một tia sáng cũng không còn, hắn từ quan tài ngẩng đầu lên. Một đạo tia sét chớp nhoáng bổ vào cành cây bên cạnh, khiến cho sắc mắt hắn càng rõ vẻ trắng bệch, môi hơi mím lại. Ở giữa tiếng sấm rền, không ai nghe thấy.

"Mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip