Chương 2: Chờ người mãn kiếp
Nhớ lại năm đó, y không ở bên Giang Trừng vào ngày Liên Hoa Ổ tận diệt, cũng bỏ lỡ hắn khi người thân cuối cùng của hắn ra đi.
Ngày hắn phẫu đan thập tử nhất sinh, y cũng chỉ có thể đứng ngoài như một kẻ vô dụng.
Y luôn là người đến sau, chỉ khi Giang Trừng nhận đủ đau đớn tổn thương, y mới chịu xuất hiện.
Đã hứa sẽ dùng nửa đời sau đền bù cho hắn, nhưng đến lời hứa này, Lam Hi Thần cũng chẳng thể thực hiện nổi.
Y lại không đến kịp nữa rồi...
***
Ánh ban mai đầu tiên chiếu xuyên qua cửa sổ.
Trong phòng, cảnh vật không khác ngày thường là mấy. Chỉ là trên bàn, đặt hai bát bánh trôi trắng muốt cạnh nhau, còn có một hoa đăng vô cùng tinh xảo cùng nghiên mực đã khô cong, rạn nứt thành từng đường khô khốc. Phía trên hoa đăng mơ hồ hiện ra một dòng chữ đang viết dở chữ cuối :" Chấp tử chi thủ."
Nam nhân tướng mạo tuấn tú ngồi ngẩn người trên giường, trong lòng ôm thật chặt một người.
Y cả đêm không ngủ, trong đồng tử hiện rõ tơ máu, chợt ánh sáng chiếu vào mắt khiến y chưa kịp thích ứng, phải khẽ nheo mắt để làm quen với xung quanh, nhưng rất nhanh, gương mặt y liền hiện ra ôn nhu cùng vui mừng, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt lên mái tóc người trong lòng, nhỏ giọng thì thầm:" Vãn Ngâm, trời sáng rồi, dậy thôi."
Người nọ vậy mà không giống bình thường, sẽ nhăn nhăn đôi mày, mí mắt khẽ động, dụi vào người y tỏ vẻ khó chịu chưa muốn rời giường mà chỉ đơn giản nhắm nghiền hai mắt, một chút phản ứng cũng không chịu cho y.
Ngón tay nam nhân miết nhẹ lên gò má tái nhợt không chút huyết sắc, lại ở viền môi người kia ôn nhu vuốt ve, như muốn xóa đi màu trắng bệch tới dọa người kia, có chút bất đắc dĩ nói tiếp:" Ngươi bảo ta mau trở về ăn Tết Đoàn Viên với ngươi, vậy mà giờ bánh đều nguội rồi, cũng không kịp thả Hoa Đăng nữa, sao ngươi vẫn còn muốn ngủ. Ngươi xem, trời cũng đã sáng rồi này."
Hắn nói xong, đưa tay đẩy tung cửa sổ bên cạnh.
Những tia sáng sớm mai không chút lưu tình ùa vào phòng, chùm lên thân ảnh hai người, như muốn bao trọn một tầng trong suốt lên khuôn mặt Giang Trừng, lại càng khiến vết thương loang nổ máu trên ngực hắn thêm dữ tợn, tưởng chừng muốn đem hai mắt của Lam Hi Thần thiêu cháy.
" Vãn Ngâm..."
" Ngươi xem trời sáng rồi, ngươi thế nào còn chưa chịu tỉnh."
" Hôm qua ngươi không dự đại điển, thúc phụ rất không vui, bắt ta hôm nay phải cùng ngươi về tạ lỗi với người."
" Lão nhân gia có tuổi rồi rất dễ mất hứng, ngươi cùng ta về dỗ dành người một chút được không?"
Nam nhân ôm người trong lòng ôn nhu thủ thỉ, cứ một câu lại gọi tên hắn, dùng giọng điệu không khác gì hàng ngày mà tâm tình.
Nhưng người trong lồng ngực y dù nghe gọi khẩn khiết tới nhường nào, cũng tuyệt nhiên không thèm động dù chỉ là mí mắt.
Nhưng nam nhân không một chút nản lòng, giống như bình thường mà nói chuyện cùng hắn, trong lòng mặc niệm một tia hi vọng người kia bị mình làm ồn tới tức giận, sẽ bật dậy cầm Tử Điện dọa đánh y, gò má đỏ bừng mắng y nhiều chuyện.
" Vãn Ngâm, ngươi không phải nói muốn tới đại mạc xem thử hoàng hôn sao? Chúng ta lập tức đi có được không?"
" Lần trước A Tiện nói với ta ở Mạn Bắc có một loại rượu vô cùng ngon, ta biết ngươi rất thích, chúng ta cùng đến đó uống thử, ngươi thường cười ta không biết uống rượu, ta có thể học mà."
" Phải rồi, ta tìm được một cổ cầm vô cùng tốt, ta sẽ dạy ngươi đàn khúc nhạc của chúng ta lần nữa, ngươi không học được thì ta dạy đến lúc ngươi đàn được mới thôi. "
Cứ như thế, đến khi bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, rất nhiều người lần lượt bước vào, cả tiếng nức nở nghẹn ngào của ai đó cũng trở nên dần rõ ràng hơn khi thấy tình cảnh trong phòng.
Lam Khải Nhân nhận được tin tức lập tức đến Vân Mộng, ông bắt gặp Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào ngồi ăn một bát bánh trôi, nước mắt lã chã không cách nào ngừng, vậy mà vẫn nức nở nói:" Tên ngốc Giang Trừng sao có thể làm bánh chán tới vậy? Vừa nhạt vừa cứng, nghe hạ nhân nói hắn phải làm hỏng hai nồi bánh mới được thế này, Lam Trạm ngươi nói, sau này Liên Hoa Ổ ngoài cấm cẩu... có phải cũng cấm luôn tên ngốc đó vào bếp không?"
Lam Vong Cơ chỉ biết ngồi bên cạnh nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện nghe hắn lảm nhảm, trong mắt đều là đau thương, tựa như muốn an ủi đạo lữ lại không làm cách nào mở miệng.
Kim Lăng ngay khi biết tin dữ đã lập tức tới Liên Hoa Ổ, nhìn Lam Hi Thần vô hồn ôm Giang Trừng vào phòng, liền gào khóc tê tâm phế liệt, chẳng bao lâu thì thương tâm quá độ mà ngất lịm, đến lúc tỉnh lại cũng không nói không rằng, ôm lấy Tam Độc vỡ vụn mà nâng niu như trân bảo, ánh mắt trống rỗng nhìn vào phòng cữu cữu.
Lam Vong Cơ cúi đầu thi lễ với Lam Khải Nhân, ông khẽ phất tay, giọng khàn khàn hỏi:" Hi Thần đâu?"
" Huynh trưởng ở trong phòng."
Lam Khải Nhân liền dẫn đầu mở cửa đi vào, Ngụy Vô Tiện cũng được Lam Vong Cơ đỡ, cùng Kim Lăng bước tới theo ông.
" Hi Thần."
Lam Khải Nhân khẽ gọi, nhưng Lam Hi Thần như quên hết lễ giáo, không ngẩng đầu lên đáp lại ông, vẫn chuyên tâm trò chuyện cùng Giang Trừng.
Trong lòng Lam Khải Nhân không khỏi quặn đau, tâm tình lúc này của y sao ông còn không rõ, nhưng cũng không nguyện ý nhìn thấy y cứ luôn như vậy, chỉ có thể cắn răng đem lưỡi đao trong tim y ngoan độc rút ra:" Hắn chết rồi."
Một chữ này như tử huyệt của Lam Hi Thần, tiếng thì thầm của y lập tức im bặt, nhưng cánh tay đang ôm Giang Trừng lại càng thêm siết chặt.
" Giang Vãn Ngâm, đã ra đi rồi." Lam Khải Nhân lần nữa lặp lại.
Lam Hi Thần lúc này mới ngẩng lên, lắc đầu một cái:" Thúc phụ, người nói gì vậy? Vãn Ngâm chỉ là ngủ một chút, dạo này y hơi mệt mỏi..."
Lam Khải Nhân không muốn nhiều lời vô ích, tiến tới cầm tay Giang Trừng nhét vào tay y, sẵng giọng quát:" Ngươi tự mình sờ xem, còn chút nhiệt độ nào không? Mạch còn đập không? Linh lực còn chút nào không? Lam Hi Thần, Y CHẾT RỒI."
Lam Hi Thần cảm nhận bàn tay người kia cứng còng lạnh lẽo, không mang một chút khí tức của người sống, mới ngẩn người nhìn Lam Khải Nhân, lại nhìn phía sau Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng hốc mắt đỏ bừng nhìn y, cả Vong Cơ cũng dùng biểu cảm bi thương đối diện với y.
Lam Hi Thần cả người như bị vứt vào hố băng, nơi lồng ngực như bị một dao đâm nát, y muốn gào khóc, muốn hét lên một tiếng, nhưng tuyệt nhiên một hành động cũng chẳng thể làm, tựa như đã quên mất mình còn là một người sống.
Lam Vong Cơ sao không thấu hiểu tâm trạng lúc này của huynh trưởng, bản thân y làm thế nào trải qua mười ba năm không có Ngụy Vô Tiện, y một chút cũng không quên. Nhưng bảo y trơ mắt nhìn huynh trưởng dồn mình vào tuyệt lộ, y không làm được.
Bất chợt Vong Cơ Cầm sau lưng y khẽ gảy một tiếng, vô cùng nhỏ nhưng y vẫn có thể cảm nhận được, y khẽ nhíu mày, bước tới bàn đặt cầm lên.
Ngoài trừ Ngụy Vô Tiện không ai để ý tới Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân bên kia còn đang cố gắng khuyên nhủ: " Hi Thần, ngươi buông tay. Người đã đi rồi, ngươi thương tâm nhường nào cũng không thay đổi được nữa. Chi bằng sớm để Vãn Ngâm nhập thổ vi an đi."
" Cữu cữu... cữu cữu..." Kim Lăng quỳ ở bên giường, nước mắt tưởng như đã cạn kiệt lần nữa tuôn ra không ngớt, nức nở gọi.
Lam Hi Thần đại não gần như trống rỗng, chỉ đến khi Lam Khải Nhân đem Giang Trừng từ trong lòng y đoạt đi, y mới giật mình giữ lấy tay áo hắn, tuyệt vọng mà hét lên:" Không!"
Đúng lúc ấy, tiếng cầm nhẹ nhàng vang lên trong phòng, gọi thần trí Lam Hi Thần bình tĩnh trở lại.
Vấn Linh?
Mọi người quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấy ngón tay y uyển chuyển lướt qua cầm, từng thanh âm chậm rãi cất lên.
Người tới là ai?
Lam Vong Cơ ngừng tay, tức thì dây đàn tự di động, ba tiếng đàn vang lên, ghép thành danh tự.
Giang Vãn Ngâm.
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn huynh trưởng, chỉ thấy ánh mắt y sững sờ hướng về Vong Cơ Cầm, một khắc thất thần qua đi, y liền luống cuống lao tới, Lam Vong Cơ liền xoay đàn lại về phía y. Những người còn lại cũng hướng về hai người.
Lam Hi Thần ngón tay run rẩy đặt lên cổ cầm, nhưng thật lâu cũng không thể động.
Y có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không có gì muốn hỏi. Cái Lam Hi Thần muốn là một Giang Trừng bình an đứng trước mặt y, y muốn thấy hắn cười, thấy hắn mất hứng, thấy hắn mất tự nhiên lúc nghe y nói yêu hắn. Y muốn cảm nhận hơi ấm từ Giang Trừng chứ không phải một tàn hồn mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Lam Hi Thần trong lòng rối như tơ, ngón tay thủy chung không thể gảy ra một âm điệu nào. Nhưng bất ngờ cổ cầm tự rung chuyển, tiếng đàn lần nữa trong trẻo vang lên.
Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện không hiểu âm luật, nhưng nhìn biểu hiện của ba người Lam gia cũng biết tàn hồn Lam Vong Cơ gọi tới là ai, càng thêm đau lòng.
Lam Vong Cơ cùng Lam Khải Nhân biểu hiện trên mặt đều là không đành lòng, tiếc thương vô hạn.
Lam Hi Thần ngẩn người nghe hết tiếng đàn, cuối cùng khóe môi cũng cong lên, trong đôi mắt khô khốc cuối cùng cũng lặng lẽ tuôn ra một hàng lệ nóng ấm, gật đầu nói:" Hảo, ta đồng ý với ngươi."
Lam Hi Thần chậm rãi đứng lên, thân hình có chút lung lay như muốn đổ, nhưng rất nhanh ổn định lại, y tiến tới gần Lam Khải Nhân, giơ tay đỡ lấy thân thể Giang Trừng.
" Hi Thần..."
" Thúc phụ, không sao đâu. Để con." Lam Hi Thần làm như không có gì nói, tựa như trở lại thành Trạch Vu Quân ôn hòa hữu lễ, cùng bộ dạng thất thần ngây dại vừa rồi một chút cũng không liên quan.
Lam Khải Nhân hơi nhíu mày, cuối cùng khẽ gật đầu, để Lam Hi Thần ôm lấy Giang Trừng, lại đưa mắt ra hiệu cho những người khác ra ngoài.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đem bộ y phục nhuốm máu của Giang Trừng bỏ đi, lại dùng linh lực truyền vào thân thể hắn, khiến vết thương dần khép miệng gần như lành lặn, mới mặc một bộ y phục sạch sẽ khác cho hắn.
Y đem mái tóc đen dài của Giang Trừng xõa ra, sau đó lại như thường ngày tết một lọn nhỏ, dùng dây buộc màu tím cố định lại, sau đó mới cẩn thận cài kim quan cho hắn.
Xong xuôi đâu vào đấy, y liền gỡ mạt ngạch trên đầu xuống, gập lại thật gọn gàng rồi đặt vào lòng bàn tay của Giang Trừng.
Lam Hi Thần cẩn thận ôm người vào lòng, ôn nhu hôn lên khóe môi Giang Trừng, mỉm cười nói:" Ta giữ lời, ngươi cũng phải giữ lời."
Ngày hôm đó, tu chân giới nhận được tin Vân Mộng Giang Thị Giang Vãn Ngâm tạ thế, người khóc thương kẻ thản nhiên, cứ thế qua đi một kiếp người.
***
Sau đó tu chân giới trải qua mấy chục năm yên ổn, biết bao tiên môn thay tên đổi họ, phát triển lụi tàn, chỉ riêng bốn nhà Cô Tô Lam Thị, Vân Mộng Giang Thị, Lan Lăng Kim Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị căn cơ càng lúc càng vững.
Kim Lăng một lúc làm tông chủ hai nhà nhưng tuyệt nhiên không có ý sát nhập, để Ngụy Vô Tiện tự mình trong coi Liên Hoa Ổ, đào tạo người kế thừa.
Bản thân cậu cũng cùng Lam Tư Truy kết thành đạo lữ, kẻ nào phản đối hay bàn tán sau lưng đều bị Kim Lăng dùng Tử Điện đánh gãy chân, tác phong ngoan độc một chút cũng không thua Tam Độc Thánh Thủ năm xưa.
Mà Cô Tô Lam Thị cũng tiếp nhận tân tông chủ Lam Cảnh Nghi, những bằng hữu của cậu nghe tin này, điển hình là Âu Dương Tử Chân ngay lập tức gửi thiệp chúc mừng, đồng thời hỏi thêm một câu:" Bao giờ ngươi đem hòn đá gia quy kia đập vỡ?"
Tin mừng bao nhiêu cũng chẳng thể thiếu một vài tin buồn.
Tròn hai mươi năm sau khi Tam Độc Thánh Thủ qua đời, Cô Tô Lam Thị lần nữa phát tang: Trạch Vu Quân bạo thể vong mạng.
Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Lam Vong Cơ như muốn an ủi y, y liền trở tay nắm lại tay hắn, nhìn hai ngôi mộ đặt cạnh nhau phía trước mà khẽ lắc đầu:" Ta không sao. Huynh trưởng hoàn thành lời hứa của người rồi, giờ đến lượt Giang Vãn Ngâm."
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nhẹ nhàng đặt chiếc Hoa Đăng lên phần mộ cả hai, buồn cười nói:" Đến giờ ngươi còn chưa chịu gọi hắn tẩu tử hả?"
Lam Vong Cơ ngẩn người, cuối cùng khóe môi cong lên, thần tình ôn hòa giống Lam Hi Thần như đúc, cúi người thi lễ thật sâu:" Tẩu tử, ngươi cùng huynh trưởng nhất định phải gặp lại nhau. Nếu có kiếp sau, cũng mong cả hai trường trường cữu cửu, mãi không phân ly."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới hài lòng, vỗ nhẹ lên phần mộ Giang Trừng:" Sư đệ, nhanh tới đón người nha, đừng để huynh trưởng phải chờ. Y chờ ngươi cũng thật lâu rồi."
Trong làn gió dịu nhẹ, chiếc Hoa Đăng trên phần mộ hơi di động, hiện rõ hai dòng chữ.
Một dòng chữ đã khô cũ, mực gần như đã mờ đi: Chấp tử chi thủ.
Mà bên cạnh là nét chữ thanh mảnh ngay ngắn còn vương mùi mực chưa tan: Dữ tử giai lão.
Tết Đoàn Viên năm đó không thể cùng ngươi thả trên sông Vân Mộng bát ngát liên hoa, vậy chúng ta đem xuống sông Nại Hà, để nó thắp sáng nơi tối tăm đó được không Vãn Ngâm?
Nguyện cùng người hứa hẹn, nắm tay cả đời, bên nhau tới già. Kiếp này bỏ lỡ, vậy hẹn ngươi kiếp sau thực hiện. Dương thế chúng ta tan cũng không sao, nơi âm gian còn có ta chờ ngươi.
HẾT CHƯƠNG 2.
Haha, hình như tui hứa chương này ngọt, tính hơi sai rồi, thôi chương sau ngọt, hứa đó😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip