Phiên ngoại 6: Hàn Nhân

" Ôn Nhược Hàn... hừm, lúc sống ngươi tạo nghiệp không ít nhỉ. Tình hình này không đầu thai được đâu." Diêm Vương chẹp miệng một tiếng, lắc đầu nói.

Người đối diện khuôn mặt vẫn lạnh như nước, dương như không thèm để chủ nhân của địa phủ vào mắt.

Chết rồi mà còn mang phong thái bậc trưởng giả đứng trên vạn người như vậy, lão tử thích _ Diêm Vương âm thầm vỗ đùi, khẽ khụ một tiếng rồi tiếp tục duy trì sư uy nghiêm nói:" Người như ngươi đáng lẽ phải bị đánh tan hồn phách, mãi mãi không được siêu sinh, nhưng Địa phủ của ta lúc này đang thiếu nhân lực, nếu ngươi đồng ý ở lại làm thuộc hạ của ta, vậy không cần chịu cảnh hồn phi phách tán vạn kiếp không được siêu sinh đó."

Thấy người kia mí mắt cũng không thèm động, Diêm Vương tiếp tục lôi kéo:" Thật sự là chức vụ tốt đó, Mạnh Bà ngươi biết không? Nàng bị kẻ khác đánh liền giận dỗi bỏ trốn công tác, ngươi thế chỗ nàng, công việc đơn giản, hậu đãi cực tốt, lương thưởng có thể bàn bạc sau."

Ôn Nhược Hàn lúc này mới khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Diêm Vương tựa như muốn giết chết hắn, không nói một lời lập tức xoay lưng rời đi.

" Vội vàng tìm chết vậy, ngươi thật sự không có ai để lưu luyến sao?" Thanh âm của Diêm Vương lần nữa vang lên, Ôn Nhược Hàn khẽ khựng lại, sau đó lại tiếp tục bước đi.

" Ngươi chịu làm không công cho ta ba vạn năm, ta liền cho ngươi đi đầu thai, còn đặc cách cho ngươi giữ hồi ức về người đó, thế nào?" Diêm Vương lần nữa hò hét tung chiêu cuối cùng, quả nhiên Ôn Nhược Hàn quay ngoắt người, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt cười cợt của Diêm Vương.

" Ngươi nói thật?"

" Ta là chủ nhân địa phủ, lừa ngươi làm gì? Thành giao hay không?" Diêm Vương nhướng mày, từ không trung hóa ra một tờ giấy kí ước, bay tới trước mặt Ôn Nhược Hàn.

" Ngươi tốt nhất không nên lừa ta. Nếu không ta sẽ đem địa phủ của ngươi sẽ cùng ngươi chôn cùng." Ôn Nhược Hàn liếc qua tờ giấy, trên môi giương lên một nụ cười lạnh lẽo, sau đó đồng ý tiếp nhận cái chức vụ của nợ kia.

Từ ngày Ôn Nhược Hàn tiếp nhận vị trí của Mạnh Bà, số lượng tàn hồn ngoan ngoãn đi đầu thai tăng lên đáng kể, hắn căn bản chướng mắt nhất là mấy kẻ si tình cứ nguyện ta chờ người đợi, không nói một lời đánh người một trận rồi bắt uống canh, sau đó đá bay người tới cổng đầu thai.

Bên cầu Nại Hà chính là sông Vong Xuyên, Ôn Nhược Hàn thỉnh thoảng sẽ ra đó, nhìn xuống mặt nước phẳng lặng mà xuất thần.

Vong Xuyên Vong Xuyên, là quên hay nhớ, ở tại lòng mình.

Phản ánh dưới nước đều là những hồi ức đẹp đẽ mà hắn đã vô tình đánh mất.

Hắn nhìn thấy lần đầu tiên hắn gặp Lam Khải Nhân, y đi săn đêm bị đánh úp, vô tình ngã vào vòng tay hắn.

Mạt ngạch Lam gia lần đó hắn say rượu giật mất của y, y vậy mà tức giận tới đánh ngất hắn, cầm theo dải lụa trắng kia chạy bán sống bán chết về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đáng tiếc việc này hắn không nhớ, nếu không nhất định đi tìm người nọ đòi lại công bằng, dù sao hắn đã lấy mạt ngạch, vậy đương nhiên phải chịu trách nhiệm với người nọ cả đời.

Hắn cũng nhìn thấy người kia nhiều lần nhìn trộm hắn lúc hắn không hề hay biết, ánh mắt mang theo yêu thương kìm nén kia nếu để hắn bắt gặp dù chỉ một lần thôi, ngày đó hắn cũng sẽ không cho rẳng bản thân tự mình đa tình, để rồi buông tha y dễ dàng như vậy.

Từng dải kí ức chậm chậm mà vụt qua, có những điều mà chính bản thân hắn cũng không hề để ý, vô tình đánh mất một người mà hắn trân trọng hết mực.

Sai từ đâu, hắn không rõ nữa.

Nếu ngay từ đầu hắn quyết đoán mà đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cướp người, vậy mọi chuyện sau này có khác đi không?

Hoặc giả sau này hắn yên lặng chấp nhận số phận, làm tốt chức vị Tiên Đốc của hắn, không mơ tưởng tới việc cố chấp giữ y bên cạnh, bọn họ liệu có thể trở lại mối quan hệ như xưa?

Những câu hỏi đó không ai chịu trả lời cho hắn, mà đáp án, cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Cho đến một ngày, bóng bạch y thân thuộc lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn, chẳng kịp để Ôn Nhược Hàn cất lời, y đã lãnh đạm cầm Mạnh Bà thang uống cạn.

Y muốn quên hắn....

Ôn Nhược Hàn cảm nhận đau nhói trong tâm, trong đôi mắt như có gì đó vỡ vụn, thủy chung không thể cất thành lời, lùi sang một bên nhường lối cho Lam Khải Nhân đi đầu thai.

" Kiếp này quên đi, kiếp sau ta chờ ngươi." Bạch y phiêu phiêu lướt qua tầm mắt hắn không hề quay đầu, để lại cho hắn một lời hứa mong manh hòa theo gió cuốn đi.

Kiếp sau của ngươi... nào có ta?

Ba vạn năm.

Hắn nhìn thấy y tới bờ Vong Xuyên biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có hắn lưu giữ kí ức của cả hai, còn y đã đem hắn quên tới triệt để.

Ánh mắt y thủy chung chưa từng rơi lên người hắn.

Tâm... vỡ vụn tới không sao chữa lành nổi.

" Ngươi buông tay chưa?" Một ngày Diêm Vương tới hỏi hắn.

" Còn ngươi đùa đủ chưa?" Ôn Nhược Hàn lãnh đạm đáp, quả nhiên kẻ kia trưng ra một nụ cười cực kì âm trầm:" Ngươi giết bao nhiêu người, hại Địa Phủ ta tăng ca cả tháng trời, coi như chút trừng phạt cho ngươi đi. Yên tâm, ta là người giữ lời, Mạnh Bà thang ngươi không cần uống, cứ vậy mà đi đi. Chỉ có điều ngươi nên biết, người ngươi muốn gặp, không chờ nổi ngươi nữa đâu."

Ôn Nhược Hàn nắm chặt bàn tay, tưởng chừng muốn đấm nát khuôn mặt kẻ vô lại kia, nhưng hắn biết rõ mình không thể, nên chỉ có thể nhẫn nhịn rời đi.

Kiếp đầu tiên của hắn, không tìm thấy Lam Khải Nhân, cuối cùng uất ức mà ra đi.

Kiếp thứ hai, hắn trăm đắng nghìn cay, lúc tìm được mộ người kia đã xanh cỏ.

Kiếp thứ ba, hắn trở thành hàng xóm của y, nhìn y cùng thê nhi vui vầy hạnh phúc, còn hắn cô đơn tới chết.

.....

Không còn nhớ là kiếp thứ bao nhiêu nữa, Ôn Nhược Hàn xoa xoa đôi mắt đau nhức vì tìm kiếm tài liệu, vươn vai một chút cho đỡ mỏi người, thư kí bên cạnh vội hỏi: " Ôn tổng, anh thấy không khỏe sao?"

" Không vấn đề gì, tiếp tục nói đi." Thanh âm lãnh đạm vang lên.

Thư kí liền tiếp tục công việc, nghiêm túc nói:" Hạng mục đầu tư trường học này đối với công ty chúng ta rất có lợi. Nghe nói hiệu trưởng trường này nhân khí rất tốt, hơn nữa học sinh từ trường này ra đều xuất sắc hơn người."

Thư kí liên tục lải nhải một hồi, đột nhiên nhắc tới một cái tên khiến Ôn Nhược Hàn mở bừng mắt, cao giọng hỏi:" Hiệu trưởng tên gì?"

" Lam Khải Nhân, Lam tiên sinh a." Bị thái độ này làm cho kinh hãi, thư kí lập tức trả lời, tay đưa ra một bức ảnh tới trước mặt hắn.

Ngũ quan anh tuấn cùng khí chất lạnh lùng nghiêm khắc chưa từng thay đổi, ánh mắt Ôn Nhược Hàn không kìm được hiện ra ý cười, khẽ thì thầm với bản thân:" Tìm được ngươi rồi, Khải Nhân."
HẾT PHIÊN NGOẠI 6.

***
Vào fic Hi Trừng đòi vote cho các cặp khác thì quả thật bất công, vậy nên tui chém thêm 1 chút về thuyền tà đạo Ôn baba x Thúc phụ- Cp nhận được nhiều vote nhất sau Hi Trừng nha. Vì thời gian có hạn nên chi tiết không có gì mới mẻ, từ ngữ cũng không kịp trau chuốt, các thím thông cảm. Món quà cuối của tui đó, tạm biệt các thím và hẹn gặp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip