Chương 30: Tái kiến
"Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng, tự Vãn Ngâm"
"Cô Tô Lam Hoán, tự Hi Thần, hân hạnh được gặp gỡ hai vị công tử"
Lam Hoán nhìn Giang Trừng từ từ ngẩng đầu lên, tay cầm Liệt Băng không khỏi nắm chặt thêm. Y thấy trong cặp hạnh mâu trong veo sáng ngời ấy, có hình bóng của mình. Y cười, cười thực vui vẻ, từ tận đáy lòng.
Giang Trừng từng ấy năm thầm lặng nghe ngóng về Lam Hi Thần, lần thứ hai gặp lại kể từ khi còn bé, Giang Trừng không ngăn được khấp khởi, vừa lo vừa mừng. Thấy y cười với mình, khắp người nóng rực lên. Hắn không dám vội vã nhận người, sợ Lam Hi Thần không nhớ ra hắn, sợ bản thân sẽ thất thố trước mặt Nguỵ Vô Tiện. Giang Trừng đành giả vờ không quen biết, lẳng lặng đi theo sự chỉ dẫn.
Suốt cả quãng đường, hai người dường như chẳng hề có tương tác, điều này làm Giang Trừng càng thêm lo sợ, có lẽ chỉ mình hắn ngu ngốc nhớ ngày hôm ấy thật lâu. Lam Hi Thần vừa nãy không cười với hắn, y cười với tất cả.
Giang Trừng thở dài khe khẽ, phảng phất phiền muộn, Lam Hi Thần hồ như giao tiếp với tất cả mọi người, nhưng hành động của Giang Trừng đều cẩn thận thu vào đáy mắt. Y cười khổ, có lẽ Vãn Ngâm đã hiểu lầm gì rồi thì phải. Y không quên, sẽ không bao giờ quên. Giống như Giang Trừng, Lam Hi Thần từng ấy năm cũng lặng lẽ thu thập tin tức từ Giang gia Thiếu chủ.
Hôm sau lên lớp, ngồi một bên nghe Lam tiên sinh giảng dạy, Giang Trừng vẫn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chặm. Bứt rứt, ngứa ngáy khắp thân thể, Giang Trừng hung hăng ngẩng đầu lên nhìn kẻ nào dám to gan, không biết lễ độ tới vậy.
Hắn hối hận vì đã ngẩng đầu.
Lam Hi Thần ngồi đằng sau Lam Khải Nhân một chút, hổ phách đồng tử nhìn hắn mang theo ôn nhu. Cử chỉ của hắn rất nhanh trở nên lộn xộn, lúng ta lúng túng quay mặt đi.
Lam lão cổ hủ nhận ra hắn mất tập trung, nghiêm giọng: "Giang Vãn Ngâm, đứng lên trả lời câu hỏi của ta"
Giang Trừng thấy uỷ khuất. Rõ ràng là do một Bích ngài nuôi nhìn chòng chọc vào ta trước!!
Mặc dù không chú ý trong phút chốc, Giang Trừng vẫn có thể lưu loát đáp lại câu hỏi của Lam Khải Nhân. Dù gì trên vai hắn cũng gánh vác danh vị Giang gia Thiếu chủ, là bộ mặt của Liên Hoa Ổ, hắn không thể tuỳ hứng như Nguỵ Anh. Vậy nên, trong khoảng thời gian đi Cô Tô nghe học này, hắn sẽ gắng hết mình biểu hiện thật tốt.
Lam Khải Nhân đối với câu trả lời của Giang Trừng, không tìm được lỗi sai, đành hắng giọng vuốt râu: "Tốt"
Giang Trừng thở phào ngồi xuống, ánh mắt lại khẽ liếc về phía Lam Hi Thần. Quả nhiên, y còn nhìn hắn, khoé miệng so với ban nãy nhếch lên cả đoạn.
Con mẹ nó!!!
Lam Hi Thần có bệnh!?
Giang Trừng bực dọc thở mạnh, Nhiếp Hoài Tang ngồi cạnh cũng bị khí tràng của hắn doạ cho lo lắng.
.......
"Nguỵ Anh!"
Giang Trừng toàn thân căng cứng, cố nhoài người về phía trước, ngón tay hận không thể dài ra thêm. Chỉ một chút nữa thôi, hắn có thể túm được Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng, Thuỷ Hành Uyên vẫn nhanh hơn một bước. Rất may, Lam Vong Cơ tới kịp thời, nếu không Giang Trừng thật chẳng dám tưởng tượng. Hắn tuy trong lòng vẫn còn lo, nhưng so với thời khắc mới nãy đã bớt nặng nề hơn phần nào.
"Nguỵ Vô Tiện! Do ngươi cả! Nếu ngươi cứ liều lĩnh như vậy, có ngày sẽ mất mạng cho mà xem!"
"Ha ha, đừng có lúc nào cũng càm ràm như oán phụ thế chứ, Giang Trừng"
Hắn biết mình không nói được Nguỵ Anh, hung hăng đổi chủ đề: "Đây là cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện giơ lên giỏ sơn trà, trực tiếp ném về hướng Giang Trừng, vui cười hớn hở: "Đây, cầm lấy, cho sư muội, ta đi mua rượu!"
"Khoan... chờ đã...!" Giang Trừng chưa phản ứng kịp, đỡ lấy sơn trà Nguỵ Vô Tiện ném cho, lảo đảo suýt ngã ngửa.
Lưng hắn đụng vào thứ gì đó rất vững chắc, Giang Trừng biết là mình đụng phải người khác, vội mở miệng: "A... xin lỗi"
Ngàn vạn lần hắn không ngờ tới, đó là Lam Hi Thần.
Y ôn nhu hỏi: "Không sao chứ?"
Bốn mắt chạm nhau, thời gian đối với Giang Trừng gần như đông cứng. Trong đầu hắn than một tiếng ngắn ngủi. Bầu không khí thập phần quỷ dị, lúc này Giang Trừng mới phản ứng lại, lúng túng đáp: "Không... không sao!! Xin lỗi!!"
Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng xin lỗi mình, lại cười bất lực. Hắn đâu có làm gì sai kia chứ. Y biết Giang Trừng chỉ chăm chú quan tâm xem mình có bị hắn đụng đau hay không, hoàn toàn không để ý tay y đang đặt ở thắt lưng hắn. Lam Hi Thần khe khẽ chạm nhẹ, rời đi ánh mắt: "Giang công tử cẩn thận"
......
"Vãn Ngâm"
Lam Hi Thần không hoảng hốt nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Giang Trừng dần trở nên vặn vẹo.
"Lam Hi Thần, quả nhiên ngươi vẫn nhận ra ta!?"
"Vãn Ngâm, ta trước nay chưa từng quên"
Giang Trừng cảm thấy ủy khuất lắm rồi. Nhưng trong sự uỷ khuất đó, lại len lỏi khấp khởi vui mừng.
Nguyên lai, y không có bỏ quên hắn.
"Vậy tại sao lại giả vờ không quen biết ta?"
"Vì ta sợ Vãn Ngâm đã quên ta rồi, sợ Vãn Ngâm chỉ coi ta là tiền bối, là đoạn tụ...."
Giang Trừng không nói gì, hắn bộ dáng tức giận phừng phừng, hốc mắt lại đỏ ửng, hạnh mâu nhuộm nước mỏng, quả thực trái ngược. Tổng hợp lại thành phong cách ngạo kiều của tiểu miêu, miệng cứng lòng mềm. Thập phần đáng yêu muốn mạng Lam Hi Thần.
Y tiến tới gần Giang Trừng, vươn tay muốn ôm lấy mặt hắn. Hắn ban đầu có né tránh một chút, nhưng rồi rất nhanh không bài xích nữa, hắn để Lam Hi Thần ôn nhu xoa xoa khoé mắt mình.
"Ta sai rồi, Vãn Ngâm, đừng giận"
Giang Trừng chưa bao giờ cự tuyệt được giọng điệu này, kể từ keo da chó Nguỵ Vô Tiện hay bán manh đắt giá Trạch Vu Quân. Giang Trừng chỉ muốn chửi đổng trong lòng. Lam Hi Thần này che giấu thật kĩ, làm hắn sớm tưởng chỉ có mình mình ngu ngốc ôm tâm tư, phiền muộn một thời gian.
Lam Hi Thần, sao ngươi không nói sớm chút!!
Hắn làm một cái quyết định, đem tay Lam Hi Thần gỡ ra, phủi mông xách áo chạy mất.
"Vãn Ngâm" Lam Hi Thần cất bước đi theo.
"Ngươi đứng yên đó"
Lam Hi Thần chắc chắn không đáp ứng.
Giang Trừng bí thế hô to vang cả một mảnh Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn không có hơi đâu quản gia quy Lam gia cấm ồn ào: "Nguỵ Vô Tiện!!!!"
Nghe được Giang Trừng gọi tên Nguỵ Anh, Lam Hi Thần hoảng hốt dừng lại. Chua xót trong lòng dâng lên. Đúng a, ở bên cạnh Giang Trừng mấy năm nay vẫn luôn là vị sư huynh kia. Cho dù vị sư huynh đó có phiền phức, có là nguyên nhân khiến ba tiểu cẩu kia bị đem đi, Giang Trừng vẫn thật sự trân quý hắn.
.....
Nguỵ Vô Tiện cùng Nhiếp Hoài Tang náo loạn một bên xem Xuân Cung Đồ, loáng thoáng nghe được âm thanh rống giận của Giang Trừng, rồi lại thấy bộ mặt đen xì của sư đệ hắn hằm hằm tới đây.
"Giang Trừng, ai chọc ngươi?"
"Ta ghét ngươi!!"
"??!!! Giang Trừng, ta vô tội!!"
Vân Mộng Song Kiệt gần như thi xem ai gào to hơn ai. Kết cục, trưởng phạt Hàm Quang Quân tới bình định dẹp loạn, lôi bọn hắn đi chép gia quy sám hối tội lỗi của mình.
Chép đi chép lại 3000 gia quy Cô Tô Lam thị, Giang Trừng lấy lại bình tĩnh hoàn toàn. Hắn mới nãy trốn Lam Hi Thần vì hắn không biết phải làm sao. Hắn gây sự với Nguỵ Vô Tiện chẳng qua là để phát tiết những gì hắn kìm nén suốt khoảng thời gian qua.
Nhưng tâm tình kích động chưa ép xuống được bao lâu, cửa Tàng Thư Các lại mở ra, một thân y phục trắng phau bước vào, trên hông còn để Liệt Băng.
Giang Trừng: "....."
Hắn đã quên, đây là địa bàn của Lam Hi Thần. Hắn muốn tránh mặt cũng không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip