Chương 40: Một hồn
Giang Trừng chính là sắp bị Kim Lăng khí đến bật cười. Bộ dạng sống chết không buông, một hai nằng nặc đòi hắn quay lại này khiến Giang Trừng không biết làm sao cho phải. Quay lại? Có thể sao?
Tam Độc Thánh Thủ hiếm khi hạ giọng: "Kim Lăng, nói cho cẩn thận, làm sao ngươi lại ở đây?".
Kim Lăng ngẩng đầu, đem đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cữu cữu: "Người hứa quay trở lại với con, con liền nói cho người biết".
"Quay về? Kim Lăng, ta không đơn giản là hồn phi phách tán. Tự bạo kim đan, thân xác hoá tro bụi, bây giờ ta chỉ là mảnh linh hồn còn vương vấn. Trở về? Nghe thật dễ dàng a..."
"Cữu cữu, con có cách, để người trở về. Tin con. Con đảm bảo, sẽ không giống Nguỵ Vô Tiện, sống trong một thân xác khác".
Giang Trừng sắc mặt sa sút: "Ngươi đụng tới quỷ đạo?"
"Cữu cữu, trọng điểm... không phải cái này..."
"Không phải trọng điểm!? Kim Lăng, gan ngươi thật lớn! Đây là chủ ý của ai? Ngu y sư hay Nguỵ Vô Tiện!?"
Kim Lăng ngây ra, thành thật đáp: "Đúng là của Ngu y sư, nhưng Trạch Vu Quân tham gia rất nhiều".
Giang Trừng chính xác không thể tin được, trong giọng có chút không khống chế nổi mà run run: "Lam Hi Thần? Y? Sao có thể...?".
"Cữu cữu, tại sao lại không thể? Vì cớ gì có thể là Nguỵ Vô Tiện, mà lại không phải Trạch Vu Quân?".
"Ngươi không hiểu, Kim Lăng, không hiểu được đâu. Y là trời cao trăng sáng, là Trạch Vu Quân, là Tông chủ huyền môn, trên dưới hắn có biết bao người, làm sao có thể dính dáng đến mấy thứ quỷ đạo này?" Giang Trừng ngừng lại một chút, cười nhạt: "Ngươi hỏi đúng, ta vì sao lại nghĩ là Nguỵ Vô Tiện mà không phải Lam Hi Thần? Cho dù trước kia, hắn không ngần ngại móc đan ra vì ta, nhưng bây giờ nào còn Song Kiệt. Hắn vẫn như cũ sính anh hùng, so với Lam Hi Thần, chuyện này có khả năng là hắn hơn. Chỉ là ta vẫn không mong sẽ là Lam Hi Thần, ta không muốn nợ nữa".
Kim Lăng đáp lại: "Cữu cữu, vì đây chỉ là một phần hồn của người, mọi thứ không đầy đủ. Cữu cữu, người nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện trước, là vì hồn thức của người đang ở thời niên thiếu, tất sẽ nghĩ đến tên họ Nguỵ kia trước".
Giang Trừng không biết nên phải biểu cảm thế nào cho đúng. Nhẹ nhõm? Ngạc nhiên? Hắn không biết. Đúng là, về những chuyện kể từ Mộ Khê Sơn trở đi, hắn chỉ nhớ, chẳng có bất luận một thứ suy nghĩ cảm xúc nào. Mơ hồ cảm nhận được ân ẩn đau mà thôi. Nhưng, hắn đã chết rồi, ôm ấp nỗi hận, được gì đây? Hắn học được cách buông bỏ, cháu trai hắn lại tới, nói rằng, hắn có thể trở về.
Liên Hoa Ổ, Kim Lăng, Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện,....
"Kim Lăng, nói đi, làm sao ngươi đến được đây?".
"Cữu cữu đồng ý về với con rồi sao?" Hai mắt Kim Lăng sáng lên, Giang Trừng lại nhớ a tỷ của mình- Giang Yếm Ly.
Thấy Giang Trừng không nói, Kim Lăng hiểu đã được cữu cữu ngầm đồng ý, đem một lượt nói hết, không sót một từ.
"Kim Lăng, ngươi nói, Lam Hi Thần... y... vấn linh?".
"Vâng, cữu cữu, có gì ngạc nhiên sao? Ngài ấy thật sự yêu người. Cho dù Vân Mộng có phát tang, lễ hoàn tất, y vẫn vấn linh. Y biết người không thích mấy thứ tà ma ngoại đạo, vậy nên đây chỉ là biện pháp cuối cùng. Người biết mà, Trạch Vu Quân lúc nào cũng mỉm cười, kể cả y đang thống khổ đến mức nào. Cả hai người đều hi sinh vì nhau, hiện tại có thể đoàn tụ, tại sao người lại do dự?".
Giang Trừng biết chứ, chỉ là hắn bất ngờ, hoá ra trên đời còn có người nguyện ý vì hắn mà trả giá. Không trốn tránh hắn, không thất hứa với hắn.
"Hoán, ta không biết Ngu y sư nói gì với ngươi. Nhưng ngươi chẳng có lỗi gì cả, ta cũng không làm sao, chẳng cần áy náy. Yên tâm, Liên Hoa Ổ, Kim Lăng còn cần ta, ta tự biết lượng sức mình"
"Vãn Ngâm, ta không áy náy. Quả thực ta đã mất đi rất nhiều kí ức quan trọng. Nhưng từng ấy năm, ta luôn mộng thấy một khung cảnh, thấy hai đứa trẻ ủy khuất. Nhưng, vì danh phận mà không thể khóc tuỳ ý. Liền kiếm cớ ăn hoành thánh ớt bột, tự an ủi mình. Lúc đầu, ta không nhớ rõ, nhưng dần dần, ta phát hiện, đó là một hài tử Vân Mộng Giang thị, có mắt hạnh phớt tím đẹp vô cùng"
"Vãn Ngâm, cho nên, đừng bỏ lại ta có được không?"
"Có thể để ta bồi bên cạnh? Cùng sóng vai đương đầu?"
"Ngơ ngác cái gì? Cũng chẳng phải lần đầu ta buộc cho ngươi"
"Ta Lam Hi Thần, dù lúc trước hay hiện tại, cảm mến Giang Vãn Ngâm, hi vọng cùng bách niên giai lão hết quãng đời còn lại cho tới muôn trùng kiếp sau"
"Ta ở đây lập lời thề, đời này duy nhất chỉ có một người, tuyệt không phụ lòng. Nếu như trái phạm, sẽ bị trời đánh, chết không yên thân"
"Ta Giang Vãn Ngâm, cũng muốn cùng Lam Hi Thần một đời bên nhau, mãi không xa rời"
Giang Trừng vuốt nhẹ cột tóc đuôi ngựa của Kim Lăng, hỏi: "Ngươi có muốn thăm thú nơi này một chút?".
"Cữu cữu, người quên rồi sao? Phải về trước bình minh".
"Không sao, chỉ một lúc thôi".
Hắn kéo Kim Lăng đi, vào phòng bếp của Liên Hoa Ổ, mở nồi múc ra một củ sen xương sườn, ý bảo Kim Lăng nếm thử. Kim Lăng không biết mình nếm đồ ăn ở thế giới bên kia có ảnh hưởng gì hay không, nhưng nhìn cữu cữu, cậu vẫn nuốt xuống. Mặc dù không cảm nhận được vị gì, Kim Lăng vẫn cười khen ngon.
"Ngon phải không? Ta sau này dù có cố vẫn không thể làm được ra mùi vị này. Chỉ có a tỷ, mới có thể".
Kim Lăng ngẩn người.
"A Lăng, xương sườn hầm củ sen, do chính tay mẫu thân ngươi làm".
Kỳ quái, Kim Lăng không hiểu vì sao bỗng dưng mình nếm được vị. Ngon, đến mức nước mắt bỗng dưng trào ra. Trong đầu nảy ra suy nghĩ táo bạo, Kim Lăng đặt bát canh xuống, chạy vụt đi. Giang Trừng không hiểu chuyện gì, vội vay đuổi theo: "Kim Lăng, bình tĩnh!".
Một đường thẳng tắp như được dẫn lối, Kim Lăng nhìn thấy bóng lưng mảnh mai kia, không kìm được hô một tiếng: "Mẫu thân!"
Giang Yếm Ly nghe thấy âm thanh nghẹn ngào, mau chóng xoay người lại, tức khắc bị ôm chầm. Thiếu niên một thân y phục Kim thị, run rẩy ôm lấy nàng. Giang Yếm Ly sợ hãi, định mở miệng gọi người, lại bị một câu chặn lại: "Mẫu thân, con sống rất tốt, sẽ trở thành một Tông chủ thật giỏi như cữu cữu, sẽ là niềm kiêu ngạo của hai người. Con nhớ người, yêu người, mẫu thân".
"Kim Lăng!" Giang Trừng đuổi tới nơi, thấy mặt a tỷ thoạt đen, thoạt trắng, vội gọi.
Kim Lăng dứt khoát buông Giang Yếm Ly ra, nở nụ cười thật tươi với nàng. Nàng nhìn thiếu niên rực rỡ hào quang, chu sa trên trán càng chói lọi, không hiểu sao trong mắt cũng chảy lệ. Thiếu niên lấy tay thô bạo lau nước mắt, quay người chạy đi, kéo theo cả Giang Trừng.
"Cữu cữu, chúng ta về thôi".
Hoa ấn trong lòng bàn tay Kim Lăng sáng lên, dần dần phủ rộng, trùm lên hai thân ảnh, biến mất. Giang Yếm Ly ngây ngốc một hồi lâu, Ngụy Anh và Giang Trừng chạy tới, thấy nàng khóc, sốt sắng cả lên.
"A tỷ, là ai dám đụng tới tỷ? Ta phải cho hắn biết tay! Có phải một tên ăn mặc loè loẹt như chim công không a tỷ? Hắn sáng nay còn định bắt cóc đệ!".
Giang Yếm Ly nhìn vào khoảng không, vài khắc trước vẫn còn thiếu niên Kim Lăng, cười nhẹ: "A Trừng, A Anh, tỷ không sao. Cũng không ai khi dễ tỷ cả, bụi bay vào mắt thôi. Đi nào, ta hôm nay mới thử một món mới, không mau sẽ nguội mất".
"A tỷ, là thứ gì?".
"Canh sườn củ sen a".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip