Chương 4: Hữu Duyên.

Việc làm ăn cứ như thế mà quyết định xong, Giang Trừng túm Ngụy Vô Tiện rời khỏi Tú Linh Lâu. 

Với bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn nào chịu dễ dàng như vậy mà đi, Ngụy Vô Tiện ôm chặt cột đình của Tú Linh lâu, miệng la oai oái: "Sư đệ, sư đệ! Ngươi mau bỏ tay ra, nam nam thụ thụ bất tương thân ngươi đụng đụng chạm chạm cái gì, sư huynh ngươi còn muốn nắm tay lão bà mềm mềm thơm thơm a."

Giang Trừng đen mặt, một phát đá văng Ngụy Vô Tiện, tên điên kia chỉ muốn ở lại Tú Linh Lâu để trêu ghẹo mấy tỷ tỷ trong kia thôi. Giang Trừng cũng không níu kéo, thoải mái mà vứt Ngụy Vô Tiện ở lại. 

Hắn sải chân dài mà thong thả bước đi, ước lượng ngân phiếu mà Liễu Y Nguyệt đưa cho hắn chắc cũng mở được một tư quân nhỏ, không vội, lần cầu học Lam gia còn tận sáu năm nữa. Hắn có thể thoải mái mà nuôi một lượng lớn tư quân. 

Giang Trừng trong lòng ngập tràn vui sướng cầm ngân phiếu trên tay mà không để ý đường đi, vô tình đụng trúng người ta. 

Giang Trừng cáu kỉnh mắng cho tên ngốc nào đã đụng trúng hắn một trận: "Tổ tông nhà ngươi, đi đường có mang theo mắt không hả? Đụng trúng gia gia nhà ngươi rồi, đau chết đi được!" 

Giang Trừng vừa mở miệng liền mắng cho đối phương không phân biệt được phải trái, kẻ đụng trúng hắn cũng thật thương tâm. Rõ ràng là Giang Trừng, y va phải người ta trước nhưng đối phương còn chưa kịp nói gì thì Giang Trừng đã tỏ bộ mình bị đụng đau đến ủy khuất. Đúng là ngang ngược đến không thể ngang ngược hơn mà.

Thiếu niên bạch y trước mắt tỏ vẻ hoang mang, nhưng có vẻ y là người tốt bị Giang Trừng mắng một trận như vậy nhưng không có lao vào đánh hắn thành đầu heo, trái lại còn dịu dàng xem xét vết thương trên trán Giang Trừng. 

Giang Trừng thấy kì lạ, bình thường trong những tình huống như vậy đối phương đáng lẽ phải chửi mắng các thứ để hắn có cớ lao vào đánh người ta chứ nhể? Nhưng lần này lại yên tĩnh một mảnh, Giang Trừng ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, không ngẩng thì thôi ngẩng đầu lên Giang Trừng liền trợn mắt há mồm như thể gặp ma vậy. 

Giang Tông chủ từng một thời uy danh lừng lẫy thấy biến vẫn có thể mặt không đổi sắc ứng phó, ấy thế mà lần này hắn như một đứa trẻ lên ba luống ca luống cuống nhìn người trước mặt. Nhưng sau một hồi có vẻ như hắn chả biết nên tỏ ra như thế nào chỉ có thể bất lực trợn mắt lên nhìn người ta. 

Tiểu thiếu niên trước mặt cũng thật đáng thương, rõ ràng y là đứa trẻ ngoan vâng lời thúc phụ đến Liên Hoa Ổ một chuyến chỉ để truyền lời cho Giang tông chủ về Thanh Đàm Hội sắp tới, tiện thể dạo quanh Vân Mộng để ngắm nhìn thế giới bên ngoài thôi. Như thế nào mà bây giờ y lại bị tiểu vô lại ăn hiếp thế này???

Lam Hi Thần đánh giá tiểu vô lại trước mắt một phen, trong lòng thầm nghĩ tiểu vô lại trắng trắng mềm như cái bánh bao thật dễ nhìn. 

"Khục, tiểu sư đệ ngươi có làm sao không?"

Giang Trừng nãy giờ chỉ biết trợn mắt nhìn Lam Hi Thần quên mất mình đã thất thố trước mặt gia chủ Lam gia tương lai. Hắn vội điều chỉnh sắc mặt rồi lắc đầu: "Ta không sao, xin lỗi. Đụng trúng huynh rồi."

Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu: "Không sao."

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, kiếp trước y coi như là mỹ nhan thịnh thế của tu chân giới, nhưng rồi lòng tốt của y chỉ để người khác lợi dụng. Chỉ tiếc cho y là kẻ tin người, sau sự việc ở Miếu Quan Âm Giang Trừng cũng chưa từng gặp lại Lam Hi Thần coi như đó là lần gặp mặt cuối cùng của hai người rồi. 

Giang Trừng cười đến nhe hai cái răng nanh với Lam Hi Thần: "Ca ca, ngươi đi đâu sao? Nhìn trang phục của huynh hẳn là người Lam gia?"

Giang Trừng biết tỏng rồi còn hỏi, hắn chỉ muốn bắt chuyện với Lam Hi Thần thôi. Ngươi hỏi nguyên nhân ấy hả? Hắn thích được không?

Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn Giang Trừng rồi gật đầu, Lam gia tuy là một trong bốn tông môn đứng đầu của tu chân nhưng không phải ai cũng biết đến, đơn giản là từ trong miệng người khác nó rất nhàm chán. Nhất là đối với những đứa nhỏ như tiểu lưu manh này, Lam Hi Thần có hơi ngạc nhiên với điều này. 

"Tiểu sư đệ, nhìn y phục của ngươi chắc cũng là môn sinh Giang gia?"

Giang Trừng rất thoải mái thừa nhận, chuông bạc Giang gia là thứ rất dễ nhận ra hắn cũng không tính che giấu y làm gì.

"Ngươi làm sao biết ta là người Lam gia?" Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng hỏi. 

"Ca ca, ngươi mặc bạch y thêu Vân mây mạt ngạch đều là gia huy của Lam Gia, nhìn vào rất bắt mắt ta chỉ là mạnh dạn đoán bừa thôi." Người ngoài không biết nhìn vào liền tưởng Giang Trừng thực sự thưởng thức Lam gia nhưng nếu là Ngụy Vô Tiện kiếp trước, có hắn ở đây liếc mắt một cái cũng biết sư đệ mình đang phét. Rõ, đời trước Giang Trừng còn ghét bỏ trang phục người Lam gia một trận, đào đâu ra như bây giờ mở mồm ra liền khen đến thổn thức như vậy?

Giang Trừng đảo tròng mắt, hắn đang suy tính nếu hắn lôi kéo Lam Hi Thần đứng chung một chiến tuyến sớm hơn thì có khi nào việc giúp Giang gia thoát khỏi việc diệt ôn trở nên bớt lo hơn một phần không? Hắn vẫn nhớ, kiếp trước Lam gia bị bọn ôn cẩu đốt Tàng Thư Các, Lam Hi Thần chân ướt chân ráo nghe lời thúc phụ mang những gì có thể từ Tàng Thư Các mà trốn đi, việc làm này của Ôn Cẩu chả khác gì chọc mù mắt thi nhân, đánh gãy chân vũ công cả. Người Lam gia coi trọng tri thức và cầm phổ, đốt đi Tàng Thư Các chả khác gì đốt trụi tinh thần họ cả, còn tàn ác hơn cả việc chém giết. 

Giang Trừng rũ mi mắt, hắn biết nếu đời này hắn không thay đổi được thứ gì thì sự việc kiếp trước vẫn sẽ lặp lại. Giang Trừng mỉm cười nhìn Lam Hi Thần: "Ca ca đến Liên Hoa Ổ sao?"

Lam Hi Thần gật đầu, y không ghét hài tử nhất là những đứa trẻ hoạt bát như Giang Trừng trái lại y rất muốn đệ đệ của mình cũng được hoạt bát như đứa trẻ trước mắt. Có điều, đệ đệ y không thích biểu hiện cảm xúc quá nhiều làm sư huynh như hắn đôi lúc cũng rất lo lắng. 

"Trùng hợp, ta cũng đang muốn quay về Liên Hoa Ổ. Hay là để ta dẫn huynh đi nhé?"

"Làm phiền đệ rồi." Đây cũng là lần đầu Lam Hi Thần đến Vân Mộng một mình, lúc trước y thường cùng thúc phụ đến nhưng là rất lâu về trước rồi. Đến bây giờ một mình y trên đường xá tấp nập không khỏi có chút cô đơn, có người đồng hành cũng đỡ nhàm chán hơn nên Lam Hi Thần không ngần ngại đi theo Giang Trừng. 

Giang Trừng nắm lấy tay Lam Hi Thần kéo y đi, hắn cũng không để ý tiểu tiết, có điều Vân Mộng tấp nập, Giang Trừng dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi y muốn dẫn người đi nhưng chả khác gì Lam Hi Thần dẫn y đi cả. 

Hình như có gì đó không đúng lắm, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần cao hơn mình tận một cái đầu lại nhìn xuống cái chân ngắn củn của mình liền tức giận phồng má nhăn mày. 

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng không khỏi có chút buồn cười, nhìn rất giống sư đệ y lúc nhỏ mỗi khi không lấy được thứ mình thích. Có lẽ là theo thói quen, Lam Hi Thần dùng tay nhấc bổng Giang Trừng. 

Giang Trừng còn đang ngẫm nghĩ làm sao để cao lên, bất ngờ liền bị nhấc bổng không khỏi hoảng sợ a lên một tiếng: "Huynh làm gì vậy!?"

"Nhìn đệ có vẻ không vui?" Lam Hi Thần ngó nghiêng một hồi liền nhìn thấy vài xâu kẹo đỏ đỏ bắt mắt không chần chừ liền mua cho Giang Trừng một xâu. 

Giang Trừng nhận lấy xâu hồ lô khó hiểu nhìn Lam Hi Thần.

"Ta có một đệ đệ, đệ ấy không thích biểu hiện cảm xúc lên khuôn mặt cho lắm nhưng rất dễ thương, năm hắn năm tuổi không biết từ đâu đào ra một cái trống bỏi tay còn lại cầm xâu hồ lô ánh mắt trông rất mất mát. Ta đoán đệ ấy đang tìm ai đó, từ đó đệ ấy rất thích xâu hồ lô cùng trống bỏi. Ta nghĩ hài tử đều thích món đồ này. Đệ cười lên rất dễ nhìn đừng cau mày nữa trông không hợp với đệ một chút nào."

Giang Trừng cũng không quan tâm thể diện nữa, mặc cho y bế. Dù gì cũng chỉ là hài tử với nhau, hắn nhìn xâu hồ lô ngào đường trên tay, ngọt nhưng cũng chát. Giang Trừng ngồi trên cánh tay Lam Hi Thần nghe y kể về Lam Vong Cơ, thấy buồn cười khi lúc nhỏ tên mặt liệt kia cũng thích hồ lô ngào đường cơ đấy. 

Cả đoạn đường kẻ bế người ngồi, kẻ hỏi người trả lời, nhìn qua vô cùng hòa hợp: "Đúng rồi, ta chưa biết tên đệ là gì? Ta gọi là Lam Hi Thần tự Lam Hoán."

Giang Trừng vừa gặm hồ lô quai miệng phồng lên hàm hồ trả lời: "Giang Trừng tự Giang Vãn Ngâm."

"Vãn Ngâm, tên rất hay." Lam Hi Thần nhu hòa nói, hắn là cảm thấy tên của Giang Trừng rất hay nhưng nghĩ gì rồi bất chợt bước chân hắn dừng lại: "Giang Trừng_ Giang Vãn Ngâm? Đệ là hài tử của Giang tông chủ?"

Giang Trừng cười nhe cả hàm răng trắng không trả lời, nhưng ánh mắt của hắn coi như đã kiểm nghiệm lời nói của y. 

Lam Hi Thần bật cười: "Đúng là, Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng.*"

"Ta vốn là muốn gặp Vân Mộng Song Kiệt nên mới thay thúc phụ đi chuyến này. Bây giờ đã gặp, ngươi đúng là tuổi còn nhỏ mà còn khác xa với những gì trong lời đàm tiếu." Thiếu niên a, ai chả muốn có sự tò mò của mình. Lam Hi Thần vốn dĩ chỉ nghe đến ở Vân Mộng có một cặp Song Kiệt không thua kém gì Song Bích, gia quy Lam gia vốn không được đàm tiếu thị phi, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khơi dậy tính hiếu kì của thiếu niên hắn.

Giang Trừng nhàn nhạt cho y ánh mắt cá chết, Lam Hi Thần cũng không quan tâm thất thố của Giang Trừng. Chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. 

Cả đoạn đường đều là Lam Hi Thần bắt chuyện, Giang Trừng cũng ngâu nhiên trả lời ít nhiều.

"Đến, Liên Hoa Ổ." Giang trừng lười biếng nằm trên vai Lam Hi Thần mở miệng, dùng bàn tay nhỏ nhỏ chỉ về phía cổng Liên Hoa Ổ. 

_______________________________________________

Nguồn ảnh: Pinterest
Edit: Dumplings

P/s: *“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng”: Nếu hai người có duyên chắc hẳn sẽ trùng phùng, ngược lại, nếu bạn và người ấy vô duyên, vô phận. Vậy thì dù có đứng trước mặt nhau cũng không thể hiểu và cảm nhận được đối phương.

Tiểu Kịch Trường:

Lam Hi Thần: "A Trừng, thật lưu manh. Bất quá ta thích."

Giang Trừng: ??????

Lam Hi Thần: "Giang Trừng ghét bỏ kẹo hồ lô ta mua. Thật thương tâm."

Giang Trừng: ??????

Lam Hi Thần: "Tác giả có thể mau chóng phóng xe đến đoạn ôm ôm hôn hôn nói lời đằm thắm được không?"

Giang Trừng: !!!!?????????

Giang Trừng: "Đầu óc tên này không sài được, tác giả cầu đổi bạn diễn!!!"

Tác giả: lau mồ hôi các thứ.

P/s:Vì chương này ít hơn các chương khác một chút nên mình bổ sung tiểu kịch trường cho các bạn đỡ nhàm chán nhé. :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip