Chương 42: Ngày hội
Chương 42.1: Ngày hội
Editor: Mẹ Bầu
Nhân chuyện Cao Lãng đã mua trước quà mừng năm mới cho cả hai nhà, Ứng Uyển Dung lấy thêm đồ mà cô đã mua ra. Trương Kim Hoa có chút ngoài ý muốn, trực tiếp nhét trả đôi vòng tay vào trong lòng cô.
"Mẹ bây giờ tuổi cũng đã lớn như vậy rồi, cần gì phải đeo mấy cái thứ loè loẹt kia làm gì, đeo cái đó có ích lợi gì đâu? Con cứ giữ lấy, về sau còn có đứa nhỏ nữa! Con có thể giữ lại cho bọn chúng."
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Mẹ, chuyện đứa nhỏ thì sau này hãy nói! Đây là lòng hiếu kính của con đối với chan mẹ, mẹ liền giữ đi." Ứng Uyển Dung lại nhét đôi vòng trở lại cho Trương Kim Hoa.
"Chúng ta thật không cần dùng. . ."
"Mẹ, ngài không cần. . . Có phải là mẹ vẫn còn giận con trước kia đã đối xử với mẹ như vậy hay không?" Ứng Uyển Dung gục đầu xuống, giọng nói hạ thấp dần xuống. Trương Kim Hoa lập tức liền hoảng hốt.
"Không phải đâu! Uyển Dung, dieendaanleequuydonn con đừng có khổ sở mà. . . Ai dà, mẹ phải nói như thế nào mới được đây? Ở nhà này con cũng giống như Tiểu Lãng thôi, mẹ đều thương cả hai đứa."
"Nếu đã như vậy thì mẹ hãy nhận lấy đi! Quanh năm suốt tháng chúng con đi vắng, có trở về đến nhà thì cũng không được bao lâu. Con chỉ có thể mua vài món đồ để hiếu kính cha mẹ thôi! Nếu như ngài còn không nhận, trong lòng con đặc biệt khổ sở." Ứng Uyển Dung chớp chớp hàng lông mi dài cong cong, nhìn hết sức đáng thương.
Trương Kim Hoa nhất thời liền mềm lòng. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bà cũng không có tiếp tục kiên trì nữa. Trong lòng bà đã quyết định chủ ý, bà sẽ giữ lại món đồ này này cho vợ chồng Cao Lãng. Đến khi cháu trai cháu gái được sinh ra rồi, thì bà có thể đưa cho bọn họ đánh thành vòng vàng cho các cháu.
Ứng Uyển Dung chỉ đi đến đây để thăm hỏi bố mẹ chồng. Đến bữa cơm chiều cô vẫn phải trở về nhà. Còn nguyên nhân vì sao, thì cô cũng đã nói rõ với cha mẹ người nhà họ Cao rồi.
Cao Nhu và hai vợ chồng Trương Kim Hoa đều rất cực kỳ ngạc nhiên. Người ở tận kinh đô bên kia làm sao có thể đến nơi đây để mừng năm mới kia chứ? Ở trong mắt bọn họ, ở kinh đô cái gì cũng tốt, mọi thứ đều xinh đẹp. Người đi trên đường ăn mặc cũng thời thượng. So với bọn họ, những người này chính là người của hai thế giới.
Ứng Uyển Dung tuy rằng cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái bởi sự tích cực này của Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng. Cô lắc lắc đầu liền cũng không có để ý đến nữa. Bất luận bọn họ có cái ý tưởng mục đích gì đi nữa, ít nhất là vào ngày tết như thế này, cô có thể có ngày nghỉ để trở về là tốt rồi.
Tết Nguyên Đán ở quê, những người trẻ tuổi ở nông thôn đi ra ngoài để làm công đều sẽ trở về. Trước một tháng, đều đang bận rộn để đi xem mắt, hẹn hò. Trong một lần liền nhìn trúng đối tượng, tựa như Ứng Văn Triết vậy, liền hạ quyết định tìm người mai mối để thống nhất ngày làm lễ đính hôn, đưa sính lễ tiền vàng. Còn lễ kết hôn thì thường tổ chức trước khi hết năm vài ngày hoặc là sang năm sau vài ngày.
Về chuyện này cũng không khó lý giải, thân thích bạn bè qua Tết Nguyên Đán đều sẽ không còn tụ tập ở quê hương nữa. Hàng ngày, những người nguyện ý còn ở lại trong thôn đều là những người thuộc thế hệ trước, cùng một số ít người ở tìm việc hoặc là làm việc ở trên thôn trấn.
Ngày Ứng Văn Triết kết hôn kỳ thực cũng đã rất trễ rồi. Mọi người đón giao thừa vào ngày 30 tết. Ngày mùng 4 tháng giêng âm lịch là năm mới, muốn tổ chức đám cưới vào ngày mùng 5, nhưng vì vấn đề cung hoàng đạo nên đành phải hoãn lại.
Ứng Uyển Dung không ngủ lại ở nhà họ Cao. Sau khi trở về mới phát hiện, con trai của chú Đường ở phía sau căn nhà làm tiệc rượu. Mấy người Nhạc Tu Minh không quen biết gì với người trong thôn liền không đi, Ứng Uyển Dung cũng ở lại nhà cùng với mấy người Nhạc Tu Minh.
Sau khi cha mẹ anh em trai nhà họ Ứng đều đã rời đi, tinh thần của Nhạc Tu Minh cũng bắt đầu phát huy. Nhạc Tu Minh đi đi lại lại từ trước nhà ra đến sau nhà, vuốt cằm nhìn chung quanh. Ngô Minh hai tay nhét vào túi nghiêng đầu, con ngươi hết sức thâm thúy, nhìn bầu trời đêm không biết suy nghĩ cái gì.
"Này, Ngô Minh, mau tới đây xem, tôi phát hiện ra khoai lang rồi."
Ngô Minh đi qua, mũi giày đập đập xuống trên mặt đất, cũng học Nhạc Tu Minh, ngồi xổm xuống, vuốt cằm nói: "Đạo diễn Nhạc, không phải là buổi tối chúng ta đã ăn rồi hay sao? Ngài thế nào mà đã lại quên nhanh như vậy rồi."
"Tiểu tử, cậu xem ra là không biết rồi, chúng ta có thể nướng khoai lang ăn mà!"
Ứng Uyển Dung nghe tiếng, liền cùng với Vạn Dạng Dạng đi ra. Vừa nghe thấy Nhạc Tu Minh nói như vậy, trong lòng cô cũng thực nóng lòng muốn thử, trong ánh mắt lộ ra một ít hứng thú.
"Chúng ta liền nướng khoai ở trong sân đi. Ở phía sau đều là đỉnh núi, nếu bị cháy sẽ không hay." Ứng Uyển Dung tích cực hưởng ứng.
Vạn Dạng Dạng nhìn nhìn sự bố trí ở trong vườn. Rất nhanh, cô đã tìm được một nơi ở ngay trong góc. Nơi đó có mấy khối gạch, cọc gỗ nằm rải rác, đoán chừng là những thứ này đặt ở đó để dùng chuẩn bị nhóm lửa.
"Tôi đây biết làm! " Nhạc Tu Minh cởi áo bành tô, sau đó xắn tay áo lên. Động tác nhìn như vậy có chút thô lỗ nhưng cũng mang theo vài phần thoải mái. "Chúng ta muốn trước phải đắp một cái bếp lò, dùng gạch đắp kín, bên trong nhóm lửa, khoai lang sẽ được bọc ở bên trong của đất. Không phải cái món Gà ăn mày cũng làm như vậy hay sao!"
Ứng Uyển Dung thật đúng là chưa từng làm như vậy bao giờ. Thế nhưng mà nghe qua tựa như cũng có thể được đi?
Ngô Minh cầm một cái xẻng liền đào một cái hố cạn ở trên đất bùn ở trong viện. Khoai lang dùng bùn đất ẩm bọc ngoài rồi thả vào trong hố đất đã đào sẵn. Tiếp sau đó liền xếp gạch nổi ở trên mặt đất thành một cái bếp lò.
Bởi vì số lượng gạch không đủ, bộ dáng cái bếp đắp cũng có chút quái dị. Nhạc Tu Minh tính cách soi mói vừa ra tới, nhìn nhìn đã nghĩ muốn đập bỏ đi để làm lại. Vẫn là Ngô Minh kéo lại đạo diễn Nhạc đang kích động.
"Đạo diễn Nhạc, chúng ta trước cứ nướng như vậy đi! Bằng không biết đến khi nào thì mới có thể được ăn đây...." Ngô Minh vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ, có thể đốt lửa, nhưng lại nói khác đi.
Vạn Dạng Dạng có tâm hồn chơi đùa lớn, đã sớm tìm được một đống các mảnh gỗ rồi, đang chuẩn bị để nhóm lửa. Nhìn thấy đạo diễn Nhạc không có ý kiến gì, liền cầm diêm ở đó quẹt lửa. Quẹt diêm đến nửa ngày mà vẫn không thể nào bật lửa châm được.
Ứng Uyển Dung đã từng nhìn thấy Lý Hương Hoa làm cái chuyện này rồi, nên rất có kinh nghiệm. Cô liền tiến lên để châm lửa. Sau khi lửa được nhóm lên, các mảnh gỗ khô bị đốt bốc cháy lên. Ngọn lửa dâng lên cao, làn khói lượn lờ bay lên tản ra xa.
Mấy người ngồi làm thành một vòng chờ vài miếng khoai lang nướng thật sự có chút không thú vị lắm. Vạn Dạng Dạng liền đề nghị cùng nhau chơi trò chơi Đại mạo hiểm, nói lời thật lòng. Ứng Uyển Dung không có ý kiến gì liền gật gật đầu. Ánh mắt của đạo diễn Nhạc nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không nói năng gì. Ngô Minh cười cười liền hùa theo bọn họ rồi.
Chiếc bình được xoay tròn, người được lựa chọn sẽ nói lời thật lòng hay là chọn lựa Đại mạo hiểm. Rồi sau đó nội dung, người quay trở thành người hỏi tiếp theo của chiếc bình.
Bình thủy tinh này đều là có sẵn. Ứng Văn Triết mở cửa hàng bán lẻ các món ăn, trong nhà thật đúng là không thiếu bình rượu, Ứng Uyển Dung cầm một cái bình nhỏ đi ra đặt ở trên đất giữa bốn người. Chọn đạo diễn Nhạc mở đầu, tất cả mọi người đều không ý kiến.
Chương 42.2: Ngày hội
Editor: Mẹ Bầu
Thân bình xoay tròn một thoáng chốc liền đứng ở trước mặt Ngô Minh. Đáy mắt của Vạn Dạng Dạng hơi lóe sáng, mở miệng hỏi: "Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?"
"Lời thật lòng." Giọng nói của Ngô Minh hơi lạnh.
Nhạc Tu Minh suy nghĩ một lát, khóe miệng kéo ra một chút ý cười xấu xa, hỏi: "Tôi đây có một vấn đề muốn hỏi, cậu có kết giao với bạn gái không?"
Ngô Minh nhún vai. Câu hỏi này, giống như đối với đại chúng đều là đối tượng không có chút chân thành, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên câu trả lời hiện tại chính là, "Không có."
Nhạc Tu Minh nhìn Ngô Minh vẻ không tin, "Không thể nào chứ! Cậu gia nhập vào giới cũng không có gì chuyện xấu, tại sao lại vẫn không có bạn gái?"
"Đây là một cái vấn đề khác rồi, đạo diễn Nhạc." Ngô Minh cười nói.
Nhạc Tu Minh nhún nhún vai, mở ra tay tỏ vẻ bất lực, bỏ qua, nhìn mọi người chơi lượt tiếp theo.
Ngón tay Ngô Minh linh hoạt vừa xoay chuyển thân bình, cái chai nhanh chóng xoay tròn, khi chỉ vào Ứng Uyển Dung thì dừng lại.
Đầu lông mày của Vạn Dạng Dạng nhăn lại, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Nhạc Tu Minh đã ồn ào rồi, "Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?"
"Đại mạo hiểm." Ứng Uyển Dung ôm ngực nói, không tin bọn họ có thể giở trò gì.
Nhạc Tu Minh chờ mong nhìn Ngô Minh. Ngô Minh suy nghĩ nửa ngày, sau đó đề nghị: "Gọi điện thoại cho Cao Lãng, sau đó nói với anh ta, anh Lãng, em yêu anh. Như thế nào? Thật dễ dàng đấy chứ?"
Nhạc Tu Minh quá thất vọng rồi! "Cao Lãng đến bóng người còn không có, cái gì mà gọi điện thoại! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Không bằng nêu câu hỏi cho cô ấy trả lời còn hay hơn đấy."
Vạn Dạng Dạng cũng cười khẽ, nói: "Anh Ngô đóng phim nhiều, chơi trò chơi cũng giống như đang nói ở trong vở kịch vậy." Mà nhân vật chính lại là người khác.
Ngô Minh không để ý đến bọn họ, cười cười. Đôi mắt hình hẹp dài híp lại, "Cái này không phải là còn có lần sau nữa sao, trước cho thiếu nhé. Hơn nữa, cẩn thận Cao Lãng biết được là anh ức hiếp vợ anh ấy, khi trở lại liền đòi tiền lương của anh ấy đấy."
Đạo diễn Nhạc làm như bản thân chưa hề nghe thấy, thúc giục tiếp tục.
Ứng Uyển Dung lại xoay tròn cái bình, đến phiên Vạn Dạng Dạng. Vạn Dạng Dạng lựa chọn nói lời thật lòng. Ứng Uyển Dung suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: "Cô thích nhất nam diễn viên nào trong giới?"
Gương mặt của Vạn Dạng Dạng đỏ rực dưới ánh lửa, nhỏ giọng nói: "Anh Ngô là nam diễn viên mà tôi tôn trọng nhất."
Đuôi lông mày Ngô Minh cũng không hề động đậy lấy một cái. Trên gương mặt tuấn mỹ, đến ngay cả một chút biểu tình khiếp sợ cũng không hề có."
Nhạc Tu Minh cười ha ha, nói: "Ai nha, chơi lâu như vậy rồi, phỏng chừng khoai lang cũng đã chín rồi đó! Nếu làm thế này ăn thấy ngon, thì ngày mai thời điểm cùng đi ra ngoài với Lý Hữu Đạo, chúng ta có thể lại làm lại một lần nữa."
Một câu nói này, thành công làm cho không khí lúng túng khó xử tan thành mây khói. Chỉ có ánh mắt của Vạn Dạng Dạng vẫn nhìn Ngô Minh thật lâu không hề dời đi.
Khoai lang đương nhiên là mới chín được một nửa. Thời gian và độ nóng cũng chưa đủ, bất quá mọi người vẫn cảm thấy thật hài lòng, cho là thể nghiệm cuộc sống.
Thời điểm Ứng Uyển Dung trở về phòng, vẫm còn thấy Vạn Dạng Dạng đứng ở trong sảnh có chút ảm đạm. Không quan tâm nhiều đến chuyện của Vạn Dạng Dạng và Ngô Minh, Ứng Uyển Dung trực tiếp trở về phòng để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường và dùng bữa sáng, mọi người cáo biệt với những người trong nhà họ Ứng. Ứng Uyển Dung cùng mấy người Nhạc Tu Minh cùng nhau ngồi xe đi vào trong trấn. Từ rất xa đã nhìn thấy Tào Tinh mặc trên người một chiếc áo khoác ngắn đang chờ ở bên ngoài. Chiếc khăn quàng cổ thật dày quấn ngang bao kín, chỉ để hở ra nửa gương mặt, lộ ra gương mặt tràn đầy tinh thần.
"A, mọi người tới đây thực là chậm! Nhanh một chút đi, chúng ta lập tức bị muộn mất." Tào Tinh nói.
Hôm nay bọn họ muốn leo lên bức tường thành phố ở thành phố X, tỉnh S, để ngắm gác chuông. Vào buổi chiều lại ngồi xe trở về nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Ứng Uyển Dung trước kia đã từng tới nơi này rồi. Đương nhiênlà cô cũng đã từng leo lên tường thành. Trải qua hai mươi năm, kỳ thực nơi này về sau cũng không có cái gì gọi là khác nhau, bất quá là có thay đổi hơn một chút bởi dấu vết của năm tháng.
Trên tường thành cũng đủ rộng mở, sáu người chia ra, ba người đi một hàng. Ở phía trên, mấy người Nhạc Tu Minh vừa đi vừa nói về lịch sử của thành phố này. Tào Tinh đi ở phía sau nhưng lại hỏi Ứng Uyển Dung về chuyện khác.
"Em gần đây có nhận được kịch bản mới nào hay không?"
"Không có! Chị cũng biết đấy, quay xong bộ phim này của đạo diễn Nhạc xong thì em phải trở về đoàn làm phim của Đạo diễn Khang rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, em không suy nghĩ gì nhiều đến kịch bản mới đâu ạ."
"Vậy sang năm thì sao đây? Bộ phim ấy quay trong một năm mà còn không xong được hay sao?"
Ứng Uyển Dung chớp mắt một cái vẻ suy tư. Cũng nói không chừng, ai biết được liệu có phải lịch sử sẽ đảo loạn trình tự thế giới song song lên, bởi vì con bươm buớm này của cô, mà tiến độ quay phim có lẽ sẽ nhanh hơn hay không? Nhưng cũng khẳng định là không ít hơn một năm được.
"Có lẽ là vậy. Thế nào, Chị Tào, chị muốn giới thiệu cho em một kịch bản mới hay sao?" Ứng Uyển Dung nói trêu đùa.
"Đúng vậy, kịch bản của Đạo diễn Lý đó. Chị còn đang viết đây rồi. Em có muốn tới cạnh tranh vai nữ chính hay không? Bảo đảm chỉ một lần là em trở nên nổi tiếng."
Giữa lông mày của Vạn Dạng Dạng liền nhảy dựng lên. Cuối cùng cô cũng đã biết, vì sao Tào Tinh và Đạo diễn Lý lại có quan hệ tốt như vậy. Hóa ra, Tào Tinh là một biên kịch, vẫn là biên kịch của bộ phim của Đạo diễn Lý sắp quay tới đây.
Giờ khắc này, sự ghen tị giống như một loại cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trong lòng của Vạn Dạng Dạng. Nó không một tiếng động, âm thầm gặm nhấm trái tim của cô. Vạn Dạng Dạng cúi mặt xuống không có nói nhiều.
"Chị Tào, chị lại trêu chọc em rồi! Nếu Đạo diễn Lý muốn chọn nữ chính, em phỏng chừng cửa chính của đoàn làm phim đều có thể bị chen lách làm cho đổ rồi." Giọng nói uyển chuyển của Ứng Uyển Dung vang lên êm ái, đôi lông mày mang theo ý cười hơi cong cong lên. Ánh sáng rực rỡ vô tận dường như đã dừng lại ở đáy mắt của Ứng Uyển Dung.
Tào Tinh cười tủm tỉm nói: "Nghe lời chị Tào của em đi, không sai đâu! Người nào tin chị sẽ vĩnh viễn được tốt đẹp."
Ứng Uyển Dung không cho câu nói vui đùa này là thật, thế nhưng mà Vạn Dạng Dạng thì lại quan tâm. Khoảng thời gian về sau, trái lại rất nhiệt tình, khe khẽ nói chuyện cùng với Tào Tinh. Tào Tinh vẫn chỉ cười tủm tỉm như vậy. Bộ dạng này của Tào Tinh hoàn toàn khác hẳn, không có một chút nào giống với người biên kịch có tánh khí táo bạo trong truyền thuyết.
Đi ở trên tường thành ngàn năm của cố đô, tựa như làm cho Ứng Uyển Dung nhìn thấy xa xa loáng thoáng nhìn thấy nàng công chúa Minh Châu mà cô đang sắm vai chính kia. Nàng đang đứng ở trên tường thành phía xa xa, một thân váy áo đỏ rực như lửa, thề muốn đoạt lại vinh quang lẫn tôn nghiêm vốn thuộc về của mình.
Thở ra một hơi, Ứng Uyển Dung dường như có chút hiểu ra dụng ý của đạo diễn Nhạc khi đưa mấy người bọn họ đến nơi này rồi. Một đoạn tường thành ở khu phim trường trong thành phố kia, ở nơi đó làm sao có thể có được một dư vị lịch sử đã hoàn toàn lắng đọng bởi thiên nhiên như vậy chứ?
Thay vì nói là muốn Ứng Uyển Dung dẫn bọn họ đi du ngoạn, tốt nhất là hãy nói Nhạc Tu Minh đã đưa một vài diễn viên của mình đóng vai đến thăm thành phố cổ đại. Sự va chạm của các nền văn hóa khác nhau mang lại nhiều ý tưởng mới lạ hơn.
Chương 42.3: Ngày hội
Editor: Mẹ Bầu
Một số con phố vẫn duy trì phương hướng của những con phố cổ kính, bày bán các loại phụ kiện trang sức nhỏ khác nhau. Ứng Uyển Dung vốn cảm thấy cũng không cần thiết phải mua. Bởi dù sao Cao Lãng cũng sẽ không đeo những loại trang sức này. Đến cuối cùng, cô vẫn bị những người bán hàng rong thuyết phục mua dây kết, dự định trở về tự mình sẽ đan kết lấy.
Mấy người Nhạc Tu Minh chính là du khách điển hình trong suy nghĩ rồi. Nhìn thấy cái gì cảm thấy mới lạ liền mua, quạt cung cũng mua vài cái, MeBau*diendan@leequyddonn@
chờ bọn họ mua xong mấy thứ trở về, nhà họ Ứng gia đều đã bắt đầu chuẩn bị xong bữa cơm tất niên rồi.
Theo lý thuyết Ứng Uyển Dung đã xuất giá, buổi tối là nên đi đến nhà Cao Lãng để hỗ trợ. Thế nhưng mà ở trong thời kì đặc biệt thì sự đối đãi cũng đặc biệt. Cao Lãng không có ở nhà, lại bảo Uyển Dung đi đến nhà họ Cao, Lý Hương Hoa ngẫm lại đều cảm thấy tình cảnh này thực quá khó chịu.
"Uyển Dung à, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mọi người đã trở lại rồi, còn mua nhiều đồ như thế sao? Nhanh đi rửa tay, sớm một chút quây quần ăn bữa cơm tất niên! Buổi tối nhớ đi đến nhà chồng con một chút."
Mấy người Nhạc Tu Minh trực tiếp lấy ra mấy thứ mà bọn họ đã mua đưa cho Lý Hương Hoa và người nhà, mỗi người một món quà tặng. Theo như lời nói của Nhạc Tu Minh, những thứ tốt muốn chia xẻ cùng nhau.
Lý Hương Hoa đã chuẩn bị một bàn cơm tất niên. Ứng Văn Triết cũng đóng cửa tiệm rồi, sớm trở về nhà để hỗ trợ. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Bởi vì Hạ Tiểu Ngưng vẫn còn chưa được gả vào nhà, cho nên ngày mai mới sẽ tới bái phỏng.
Ứng Thừa Văn trải qua sự ngạc nhiên lúc trước, bây giờ nhìn thấy mấy người bọn Ngô Minh thì cũng đã bình tĩnh lại một chút. Sự nhiệt tình quá mức cũng giảm bớt đi một chút. Biết được anh rể tết năm nay sẽ không trở về, miễn phải nói là có bao nhiêu thất vọng rồi.
Một bàn người ngồi vây quanh tại một chỗ. Ứng Đại Hùng nín nửa ngày, cuối cùng vẫn nói một câu: "Mọi người ăn cơm đi."
Nhạc Tu Minh trực tiếp nở nụ cười, Dieenndkdan/leeequhydonnn bưng ly rượu lên chủ động đứng dậy chạm vào cái cốc của Ứng Đại Hùng, cười nói: "Mấy ngày nay đã quấy rầy anh và chị dâu rồi, chúc năm mới vui vẻ! Chúc mọi người năm sau tiền đồ vô hạn, vận đỏ đến nhà."
Lời chúc này tuyệt đối là lời thật rồi. Mấy người Ngô Minh bọn họ cần nhất đương nhiên là màu đỏ. Quay một bộ phim thành công, chứ không phải bị người mới chụp ảnh ở trên bờ cát.
Ứng Uyển Dung cười cười chính đang muốn nói gì, thì máy nhắn tin trên người Nhạc Tu Minh vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn thoại gửi đến, kêu một hồi bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp. Nhạc Tu Minh cúi đầu xuống xem, vừa nhìn thấy lập tức nở nụ cười, trực tiếp đưa cho máy nhắn tin cho Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cúi đầu nhìn lại. Tin nhắn biểu hiện của Cao Lãng gửi đến: Chờ điện thoại trong tiệm. Trái tim Ứng Uyển Dung lập tức nhảy dựng lên, đập rầm rầm rầm. Cô có thể cảm nhận được tầm mắt tò mò của cả đoàn người. Loại chờ mong này có cảm giác gì đó khiến cho cô muốn làm một chút gì đó.
Lý Hương Hoa thấy con gái mình trực tiếp đứng lên, hỏi con trai muốn mượn chìa khóa trong tiệm, sau đó nói phải đi gọi điện thoại. Ứng Uyển Dung cầm đèn pin liền thừa dịp bóng đêm rời khỏi nhà.
Nhạc Tu Minh cười nói: "Là tin nhắn của Cao Lãng. Phỏng chừng bọn họ muốn gọi điện thoại cho nhau. Chúng ta ăn trước thôi, phỏng chừng một lát nữa Ứng Uyển Dung sẽ trở lại thôi."
Lý Hương Hoa nghe xong liền liếc mắt nhìn sang Ứng Đại Hùng, bất đắc dĩ nở nụ cười. Bất quá Cao Lãng lúc này còn biết nhớ thương Uyển Dung, bọn họ cũng như được trấn an hơn.
Ứng Uyển Dung chưa từng có cảm giác mình chạy nhanh như vậy bao giờ. Có lẽ là chỉ mất vài phút, cô liền chạy tới cửa hàng bán lẻ đồ ăn, vặn mở ổ khóa kéo cửa ra. Ánh đèn tù mù được bật sáng lên. Khắp cửa hàng đều hỗn độn gần như không có chỗ đặt chân. Ứng Uyển Dung kéo chiếc ghế qua, ngồi lên trên đó bình ổn lại nhịp tim đập.
Đã vài ngày nay Cao Lãng không gọi điện thoại rồi! Có phải là anh đã phải làm chuyện gì nguy hiểm hay không? Vì sao anh lại không tự nói với mình việc mua này nọ gửi đến nhà họ Cao? Người bạn của Đạo diễn Nhạc còn nói đã từng nhìn thấy anh trong nước. Rốt cuộc là Cao Lãng đang ở nơi nào?
Rất nhiều vấn đề đang tràn ngập ở trong lòng của Ứng Uyển Dung. Theo đó, nhịp tim đập từng phát từng phát đã trầm lắng xuống. Chuông điện thoại vang lên. Trước tiên Ứng Uyển Dung liền cầm lên đón nghe. Trong tiếng gió gào thét trong ống nghe ở đầu kia, có tiếng hít thở đầy đè nén của người đàn ông vọng lại ở bên tai.
"Uyển Dung à?"
"Vâng."
Ứng Uyển Dung mím chặt môi, nỗ lực khống chế lại nhịp thở hào hển. Cái loại cảm giác không khống chế nổi này thật xa lạ! Ứng Uyển Dung biết, ở trong lòng cô, hình ảnh của Cao Lãng đã càng ngày càng nặng, biến thành một thói quen rồi.
"Ăn xong bữa cơm tất niên rồi sao? Năm nay anh không trở về cùng em được, em cực khổ rồi."
Hốc mắt của Ứng Uyển Dung ửng đỏ. Cô lắc lắc đầu ở đầu điện thoại bên này. Lại sực nghĩ ra là Cao Lãng không thể nào nhìn thấy được, mới thấp giọng nói: "Em không có sao đâu! Anh mua đồ gửi về nhà cũng không nói cho em biết một câu! Cái hộp trang sức kia là dành cho em sao?"
Cao Lãng ừ một tiếng. Ứng Uyển Dung gần như có thể tưởng tượng được vành tai của người đàn ông kia đã hiện hồng biểu hiện sự ngượng ngùng.
"Anh. . ."
"Em. . ."
Hai người đồng thời cùng mở miệng, lại đồng thời cùng dừng lại. Tiếng tim đập dường như tần suất cũng liền trở nên giống nhau. Cách đó không xa, tiếng pháo nổ đùng đoàng vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh không tiếng động giữa hai người.
"Làm sao anh biết mà nhắn tin gửi đến cho đạo diễn Nhạc, dặn em đến trong tiệm để chờ anh gọi điện thoại về? Em mới trở về nhà được hai ngày."
Giọng nói của Cao Lãng trầm thấp khó phân biệt: "Diệu Tổ hỏi ba cậu ta, nên anh biết được."
Đầu dây điện thoại bên kia tựa như có người nào đó huýt sáo, tiếng quần áo cọ xát vang lên. Cao Lãng nói: "Không nói chuyện nữa, anh có việc phải đi rồi. Chúc em năm mới vui vẻ, chờ anh trở về."
Ứng Uyển Dung không tự chủ được, liền đứng lên kêu lên một tiếng: "Cao Lãng, chờ một chút!"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hít thở, nghe tựa như ở bên đó đang chạy nhanh. Ứng Uyển Dung tranh thủ thời gian nói: "Anh Lãng, em nhớ anh, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, trở về gặp em."
Cô cũng không nói đến chuyện Nhạc Tu Minh đã nói cho cô biết . Đối với Cao Lãng mà nói, lời nói của cô như vậy, hi vọng anh để ở trong lòng.
"Anh sẽ, chờ anh." Điện thoại liền bị cắt đứt. Ứng Uyển Dung cũng ngồi lại ở trên ghế thật lâu mà hồn vía cũng chưa thấy trở về.
. . .
"Mẹ kiếp! Cao Lãng, tôi đều đã làm ám hiệu cho anh rồi, thế nào mà anh lại vẫn lằng nhằng ở đằng kia mãi thế? Nhanh một chút, một lát nữa là bị phát hiện rồi." Trương Diệu Tổ đẩy chiếc mũ rơm mắng.
Cao Lãng bộ dáng chật vật, dưới chân có chút lảo đảo chạy về phía trước. Trên cánh tay trên đùi của anh đều có băng gạc băng bó. Cả hai người đều giống như từ trong bùn đất lăn ra ngoài vậy, cả một thân người thật dơ bẩn.
Hai người tìm được một chỗ dưới sườn núi. Trương Diệu Tổ thở hổn hển lấy ra một cái bình nước. Bàn tay anh run lẩy bẩy mới uống vào được một ngụm.
"Bảo anh đi tìm chỗ an toàn để gọi điện thoại dễ dàng lắm hay sao hả? Như thế nào, chị dâu có còn nhớ anh không?"
Khuôn mặt của Cao Lãng lạnh lùng, đáy mắt lại nổi lên một tia nhu tình, nhấp nháy môi mỏng nói: "Ăn vật của cậu đi. Cậu đổi nghề làm phóng viên rồi sao, hử?"
Trương Diệu Tổ tức giận, thiếu chút nữa thì phun ra một búng máu, hừ lạnh nói: "Lần sau em nghĩ nếu như mà nhìn thấy chị dâu, nhất định em sẽ phải nói cho chị dâu biết, có người nào đó ở bên ngoài nhớ thương chị dâu, còn ngồi ở đó mài cọc gỗ để làm thành cái lược... Ai dà, ấy này."
"Cậu muốn chết có phải không?" Cao Lãng liếc xéo mắt lườm Trương Diệu Tổ một cái, nói.
Trương Diệu Tổ đắc ý dương dương, "Anh nghĩ rằng em không biết anh như thế nào hay sao! Mỗi ngày anh đều tính toán thời gian, như vậy không phải là vì muốn gọi một cuộc điện thoại chị dâu hay sao? Anh lại còn giả bộ cái gì nữa chứ! Chị dâu khẳng định là đã nói nhớ anh, đúng không?"
Cao Lãng không có trả lời, ngón tay vỗ vỗ vào vị trí ngực, trầm mặc không nói. Ở nơi đó anh đã đặt ảnh chụp của Ứng Uyển Dung bên người. Tấm hình nho nhỏ được đặt ở vị trí gần nhất của ngực, giống như là đang được áp sát vào ở trong lòng anh vậy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip