Chương 7

Tôi ngồi bệt xuống đất, mọi thứ xung quanh như ù lên, đầu hơi đau đau,tôi không mong con đến vào lúc này, càng không phải là với Dịch Chân. Gió lùa vào từ khe cửa sổ hé mở, thổi tung tóc tôi ra đằng sau. trước mắt là hai vạch đỏ hiện ra rõ rệt. Tôi có nên nói cho Dich Chân biết không? Mà nói thì sẽ giải quyết được gì chứ hy vọng anh cấp cho một căn nhà bao ăn bao nuôi ư? Tay tôi hạ xuống sờ vào vòng bụng vẫn phẳng lỳ của mình vừa thấy đau vừa thấy xót. bỏ đứa bé hay không bỏ? tôi cắn chặt môi, nước mắt rơi nhẹ xuống môi mặn chát "Bỏ thôi!" Tôi hạ quyết tâm. Một người mẹ trẻ như tôi không chồng và nợ chồng chất không nuôi nổi thêm một đứa trẻ. Sau khi hạ quyết tâm, tôi liền liên hệ với một bệnh viện sản gần nhất, hẹn lịch đi phá họ nói tôi ngày mai hãy đến siêu âm lại cho chắc sau dó mới quyết định. tôi nói được. 8 giờ sáng mai tôi phẫu thuật. Tối hôm đó tôi nằm mơ, tôi rất ít khi mơ nhưng lần này tôi mơ thấy một đứa bé, làn da nó trắng nõn, hai tay nó giơ về phía tôi, khuôn mặt tươi cười mong đợi. Tôi nhìn nó, tôi đứng bất động,đôi mắt tròn và sâu ấy như hút lấy hồn tôi, tim tôi nghẹn đắng lại. Tôi thấy có lỗi, tôi thấy thẹn với nó. nó thấy tôi đứng im thì vội bò đến nhanh hơn, người nó lắc lư vào cái rồi ngã xóng đất, đau, rất đau nó khóc. Tôi đứng nhìn nhưng không dám lại gần để đỡ nó lên. Tôi đứng đó, tim như bị xẻo ra thành từng miếng, tình mẫu tử thật kì diệu, tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy nó, chưa tiếp xúc với nói mà lại có thể đau lòng nhường này. Cuối cùng tôi vẫn tiếng lại nhẹ nhàng bế bổng nó lên, áp khuôn mặt nộn phấn của nó vào lòng mình, tay kia vuốt dọc sống lưng nó, vỗ nhè nhẹ cái mông nó. tim tôi và tim nó áp sát vào nhau nhẹ nhàng đập chung một nhịp, nhẹ nhàng dìu dắt nhau. BỖng nhiên đứa bé đó tan biến đi mất, Dịch Chân hiện lên trong giấc mơ của tôi, hình ảnh anh là nụ cười nhẹ khi nó muốn tôi đầu quân cho anh - vẫn là nụ cười khiến tôi mê đắm ấy đẹp như hoa nở cũng nhanh tàn như hoa. Tôi giật mình tỉnh dậy, gối đã ướt mất một màng, tim vẫn còn đang đập loạn trong lồng ngực những nhịp hỗn loạn. Tôi trấn tĩnh lại một hồi rồi thay quần áo, đúng 8 giờ tôi có mặt tại bệnh viện.Cầm điện thoại trong tay đang không ngừng rung chuông. "Dạ thưa sếp? Vâng tôi đến ngay đây" Tôi tắt máy và ngắt luôn nguồn. 'Bất TRường Quân" Tiếng y tá gọi. "Có tôi"

Tôi bước vào trong, ánh sáng đèn làm mắt tôi lóa, những vật dụng phẫu thuật sắc lạnh dưới ánh đèn trắng. Mùi thuốc nồng nặc bên trong làm tôi buồn nôn. vị bác sĩ bên trong là một vị bác sĩ tuổi trung niên, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Bà nhìn tôi không mấy thiện cảm, giọng lạnh nhạt hỏi "Cô Bất?" "Vâng đúng là tôi" Bà chỉ về phía cái giường trắng và bảo tôi nằm xuống, tôi làm theo, cố gắng thả lỏng người nhưng trong lòng cứ bất an thấp thỏm. Cầm tập hồ sơ bệnh án của tôi vị bác sĩ ấy đọc cho tôi nghe những dòng chữ mà tôi như đã thuộc lòng. "Thai nhi được 3 tuần tuổi...Hừm thời điểm đẹp để bỏ đúng chứ cô gái?' TRước câu nói ấy tôi không đáp lại, cổ họng khô nóng mỉm cười đáp trả. "Thôi được rồi, chúng ta tiến hành thôi. Yên tâm đi không hề đau, tôi làm nghề này mười mấy năm rồi, tay nghề rất  vững. Làm xong nhớ đi siêu độ cho con cô" Bà ta bắt đầu lấy đồ nghề ra khử trùng còn tôi thì cởi quần ra im lặng nằm trên giường. Trong đầu vẩn vơ câu nói của bà ta... Siêu độ, nhớ siêu độ cho con cô.... Tiếng máy móc chạy bắt đầu vang lên những tiếng đáng sợ như đòi mạng, tôi rùng mình khi thanh kim loại vừa dài vừa lạnh đó tiến vào cơ thể. Tôi khóc, khóc vì tôi sợ hãi, khóc vì sự ích kỉ của bản thân, khóc cho dứa con chưa thành hình người đã bị bà mẹ nhẫn tâm là tôi ruồng bỏ. Con à mẹ xin lỗi nếu có kiếp sau hy vọng con tìm đến mẹ đòi nợ, mẹ sẽ đợi con. Bên trong cơ thể tôi khẽ nhói đau mấy cái, thanh kim loại khẽ xoay nhẹ một vòng như muốn khoét luôn đi cả trái tim tôi. Và rồi bỗng nhiên nó dừng lại, vị bác sĩ kia rút thanh kim loại ấy ra nhìn tôi, rồi nhìn sang giọt nước mắt của tôi đang chảy dọc bà nói "Đừng khóc, khóc thì có ích gi? Khi đến đây đã là cô có lỗi với nó, tội lội này không được rửa sạch bằng nước mắt của cô, cô hiểu không? Ngậm mồm vào và đừng để tôi nhìn thấy biểu cảm như vậy." Nghe những lời ấy, nếu là trước đây tôi sẽ sửng cồ lên đòi cãi nhau với người ta một trận nhưng bây giờ tôi chỉ có thể im lặng. Tôi không thể biện giải bất cứ cái gì cho bản thân bởi thực sự là do tôi sai, là lỗi của tôi. bỗng điện thoại của vị bác sĩ kia rung lên, bà nói tôi đợi rồi ra ngoài nghe điện thoại. Nằm một mình trong căn phòng bật điều hòa lành lạnh, tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà, tay cố lắng nghe những tiếng động xung quanh để quên đi nỗi đau trong lòng. Bên ngoài kia,là tiếng nói của các bà mẹ đang mang thai, giống tôi nhưng họ hạnh phúc. Họ nói với nhau về con họ, đứa con chưa chào đời của họ.. Nói với nhau về chuyển động của thai nhi, về những hình ảnh siêu âm đầu tiên. Mắt tôi lại càng nhòe đi bỗng nhiên tôi thấy hối hận, thấy mình mong muốn có đứa con này, cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó. Nghĩ là làm, tôi ngồi dậy, nơi tử cung bỗng nhiên co thắt vài cái rồi từ đó chảy ra một ít máu. Nhìn máu đỏ chói mắt trên nền trắng của chiếc giường, tim tôi lạnh ngắt lại, lạc cả giọng gọi lớn "Mau mau, cứu con tôi. Mau mau cứu nó." Vị bác sĩ vội chạy vào thấy tôi ngồi dậy, dưới chân là vũng máu đỏ, bà hoảng hốt đè tôi nằm xuống. Nhưng tôi không chịu, tôi hất tay bà ta ra, miệng lẩm bẩm "Cứu nó, mau cứu nó.. Tôi đổi í rồi mau cứu nó nhanh"

Lúc mở mắt dậy vẫn là một màu trắng, tôi nhìn quanh, có một cô y tá đang chỉng lại dây chuyền nước cho tôi, thấy tôi tỉnh dậy, cô ta nhẹ cười trấn an tôi rồi nói "Không sao rồi, con cô vẫn giữ được, có điều sau này phải cẩn thận một chút" "Thật sao?" Tôi kích động hỏi "Thật, chỉ cần cô cố gắng điều dưỡng thì mọi thứ đều ổn cả" Nghe những lời ấy, tôi vô cùng xúc động. Cuối cùng tôi đã bảo vệ dược người thân của mình. Ngày ấy, khi mẹ tôi nằm bên giường bệnh vô phương cứu chữa tôi chỉ biết khóc. Khi nghe tin bố tôi mất tôi cũng chỉ biết khóc, mặc dù ông là một người bố tồi,phụ bạc mẹ tôi, cặp bồ rất nhiều nhưng ông chưa lần nào quên trách nhiệm với tôi, không có tình thương chỉ có nghĩa vụ. Vì thế tôi sợ Chân Dịch biết được chuyện tôi mang thai, tôi sợ con tôi lại như tôi luôn bơ vơ cô độc. Anh rồi sẽ có người vợ của riêng mình, sẽ có những đứa con của riêng anh, còn tôi và con... Tôi không biết nữa, liệu chúng tôi có thể về một nhà với anh không, người đàn ông tuấn tú như vậy đâu thể chịu trói chung với con người như tôi phải chứ? Còn cả gia đình anh chắc chắn không chấp nhận người con dâu như tôi. Tôi biết anh luôn bị gia đình đè nặng vấn đề môn đăng hộ đối, nhất là khi mẹ anh còn là một người xuất thân từ hào môn thế gia, sẽ không đời nào chấp nhận tôi. Còn về phần con tôi, họ sẽ lấy nó khỏi tay tôi, thà rằng nhận nuôi một đứa cháu hoang chứ không bao giờ để lưu lạc dòng máu họ Chân. Vậy nên tôi quyết định ra đi, cùng con. Khổ cũng được, đói cũng được, miễn là tôi có con ở bên.

"Bất Hối .... Bất Dư Khả"

Tôi khẽ lay hai đứa nhóc đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường cũ.

Năm năm... Đã năm năm trôi qua kể từ khi tôi quyết định nghỉ việc, cắt đứt quan hệ với Dịch Chân. Một thân một mình mang thai, sinh nở rồi nuôi chúng nó lớn đến từng này... Nhiều lúc tôi chỉ muốn tìm đến anh và nói... Mẹ kiếp một lần hai đứa bà đây suýt chết đói có biết không?

Năm năm ấy, tôi tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu chưa một lần dám mua quần áo mới, tôi bán ngôi nhà của mình, mua một căn hộ khác, diện tích nhỏ hơn, sập sệ hơn, cũ hơn để có đủ tiền dành giụm cho con. Ngày tôi lên bàn mổ, tên người đảm bảo cũng là tự mình kí, tự mình chăm con nhỏ, sau đó kiếm việc làm lặt vặt như thu ngân, bưng bê, đại khái cũng đủ sống qua ngày. Tôi sinh được hai đứa trẻ một trai một gái, con gái tên Bất Hối con trai tên Bất Dư Khả... Thật bất hạnh làm sao chúng nó giống y hệt Dịch Chân làm tôi nhiều lúc cảm giác mình là người đi đẻ thuê.

Bất Dư Khả và Bất Hối hai thiên thần của tôi năm nay được bốn tuổi, rất xinh đẹp, thông minh cũng rất thương tôi. Như thế tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi.

"Mẹ à... Chỉ thêm một lúc thôi mà"

Bất Hối cau mày không chịu dậy, mặt càng vùi sâu vào trong chăn thì bị Dư Khả bên cạnh kéo dậy, hai tay nó vỗ vỗ vào đôi má phúng phính của em gái.

"Dậy thôi, muộn học rồi"

Nhìn Dư Khả như thế tôi bỗng bật cười.. Tên tiểu quỷ lúc nào cũng tỏ ra người lớn.

"Anh con nói đúng đấy, dậy thôi hôm nay mẹ nấu cháo đấy"

Nhắc đến từ cháo, mặt hai đứa nhăn lại tỏ vẻ chán ghét... Thôi được rồi thực sự thì tôi nấu không được ngon lắm nhưng là đã nấu rồi thì phải ăn thôi.

"Vẻ mặt gì thế? Mau xuống ăn"

Tôi giả vờ nổi cáu. Hai anh em nó khẽ liếc nhau rồi ngán ngẩm bước xuống giường. Tôi lấy đồng phục bên cạnh định thay cho bọn nhỏ nhưng chúng không chịu còn nói nó lớn rồi không thể thay trước mặt người khác rồi đẩn tôi ra khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng đóng chặt, gân xanh trên trán tôi hiện đầy. Bọn nhóc này lại bầy trò gì nữa đây, đây đâu phải lần đầu chúng nó giở trò.

Nhớ lại có lần hai đứa nhóc không muốn đi học thế là hai anh em rủ nhau trốn ra khỏi trường mẫu giáo. Lúc nhận được điện thoại của cô trông trẻ nói rằng không tìm thấy bọn trẻ đâu tôi giật thót tim,thậm chí suýt chút nữa đã gọi cảnh sát. Cuối cùng lại thấy hai nhóc đi xem người ta câu cá ở hồ, tôi tức lắm lôi cổ chúng về định đánh cho một trận nhưng chúng khóc lóc xin lỗi làm đủ trò thậm chí còn nịnh nọt gọi tôi là nữ thần xinh đẹp, tôi đau lòng lại không xuống tay được nữa. Về sau gặng hỏi hai chúng nó trốn ra như thế nào chúng mới kể.

Hôm ấy giờ ngủ trưa mỗi đứa chọn một góc khuất để nằm ngủ, mua chuộc bạn cùng lớp bằng cây kẹo mút, khi cô giáo dắt bạn cùng lớp đi vệ sinh thì lập tức ngồi bật dậy trèo ra khỏi hàng rào nhựa của lớp sau đó ra khỏi trường bằng cái lỗ chó nào đó mà chúng nó tìm ra. Bất Hối còn vô cùng tự hào nói rằng có một tên xấu dụ dỗ chúng đi ăn kẹo nhưng bọn chúng đã từ chối và đòi tôi khen thưởng chúng nó vì đã biết cảnh giác với người lạ

Lại có một lần chúng nó thấy nhà hàng xóm đang quét sơn cũng lân la sang đòi xin một ít sơn màu, khỏi phải nói chúng nó không sơn tường mà là sơn vào đồ vật trong nhà để đánh dấu, của anh màu đỏ của em màu hồng. Khắp từ tivi tủ lạnh đồ điện đều bị bôi xanh đỏ, tôi còn thấy mấy vết sơn trên trần nhà, còn hai đứa thì người đầy sơn đến tận vài tuần sau mới hết.

Càng nghĩ tôi càng run rẩy sợ hãi... Hai đứa trẻ nhà mình.

"Mẹ, tụi con xong rồi"

Cửa phòng mở ra, tôi gần như méo xệch mồm

Bất Hối của tôi đang mặc đồ của Dư Khả còn Dư Khả lại mặc đồ của Bất Hối.

"Hai con làm cái trò gì thế hả?" Tôi gầm lên.

Hai đứa tuy là song sinh nhưng tôi là mẹ sao không nhận ra sự thay đổi được, ánh mắt của Dư Khả xếch và sắc còn Bất Hối lại ôn hoà tinh nghịch.

"Là ai bày trò? Nói là ai?"

"Là em ấy"

"Là anh ấy"

Hai đứa cùng chối.

Tôi "....."

Cuối cùng tôi cũng vất vả đưa được chúng đến nhà trẻ sau đó vội vã thay đồ đi làm.

Hiện tại tôi đang làm việc cho một công ty mỹ phẩm khá có tiếng trên thị trường, không phải người đại diện mà là đứng trông hàng, chèo kéo khách, công việc cũng nhàn hạ nhưng sau khi sinh hai đứa nhóc tôi hay bị sưng khớp do thiếu canxi, công việc này đứng cả ngày lại còn phải là dáng đứng thẳng chuyên nghiệp khiến mỗi tối về chân tôi lại đau rất dữ.

Đang mải vẩn vơ suy nghĩ thì có người bước tới, tôi quay sang mỉm cười nhẹ nhàng rồi bắt đầu giới thiệu sản phẩm.

"Đây là loại mỹ phẩm mới ở bên công ty chúng tôi, cushion the totoymiley với sự kết hợp của kem lót, kem nền và..."

Không đợi tôi nói hết người phụ nữ đó đã khó chịu đi qua tôi, xem xét các loại mỹ phẩm khác. Tôi cũng cười cho qua, thấy cô ta cầm trên tay một loại kem dưỡng da tôi nhanh miệng

"Thưa chị đây là loại kem dưỡng chiết suất 100% tư..."

"Im đi, cô nói nhiều quá"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip