2.

Ngu Tử Diên mở mắt, nhìn xung quanh.

Đây là Liên Hoa Ổ!

Nhìn cạnh giường, Ngân Châu vì chăm sóc nàng mà mệt mỏi ngủ thiếp đi, Kim Châu thì đang đung đưa chiếc nôi gần đó.

Cảnh tượng thật giống như mấy mươi năm trước, khi nàng sinh Giang Trừng.

Nàng điên rồi! Nàng nhìn thấy con mình đau khổ, chịu bao uất hận, nàng nhìn thấy con trai nàng vì hoàn đan cho Ngụy Vô Tiện mà mất đi. Nàng điên rồi mới nhìn thấy mình như sống lại, mọi thứ cứ như một giấc mơ.

“Phu nhân, người tỉnh rồi? Người đâu, phu nhân tỉnh rồi.”

“Ngân Châu, ngươi vẫn thật ồn ào.”

Ngân Châu vẫn như trước đây, ồn ào, sốt sắng. Kim Châu thì trầm ổn hơn. Thật tốt! Hai người vẫn chưa bị Ôn cẩu giết.

Nàng ngồi dậy, cả cơ thể đau nhức khiến nàng đứng hình. Cơ thể đau? Nhưng mơ thì làm sao đau được?

Suy nghĩ một hồi, nàng hiểu ra.

Nàng trọng sinh rồi!

Ngu Tử Diên nàng lại được ông trời ưu ái, cho trọng sinh.

“Kim Châu, ta muốn xem nhi tử.”

Kim Châu vâng lời, bế tiểu hài tử từ trong nôi ra đem đến cho Ngu Tử Diên. Con trai nàng vẫn giống kiếp trước, vẫn bé bỏng đáng yêu, vẫn đôi mắt hạnh xinh đẹp. Kiếp trước nàng không yêu thương nó đầy đủ, kiếp này nàng muốn bù đắp, bù đắp tổn thương cho con của nàng.

Tiểu hài tử được mẫu thân ôm, miệng cười vui vẻ, đưa tay chọt chọt lên mặt nàng.

“A Trừng hảo đáng yêu!”

Ngu Tử Diên nhìn hài tử ngốc trong lòng mình, vui vẻ cười. Ngân Châu, Kim Châu đứng lặng nhìn phu nhân cười, đã từ rất lâu rồi, nàng chưa cười rạng rỡ như vậy...

Từ lúc lấy Tông chủ, nàng không còn cười nữa, gương mặt lúc nào cũng cau có, mang đầy uy nghiêm, hai từ “ Chủ mẫu” đã khiến nàng không còn là Tử Tri Chu mà Tu Chân Giới khiếp sợ nữa.

“Phu nhân, Tông chủ cùng tiểu thư đi chưa về, người cứ như vậy đặt tên cho công tử?”

“Hắn về hay không có quan trọng không? Ta sinh con đã ba ngày, lúc sinh khó khắn, thiếu chút nữa là cả mẹ lẫn con đều không còn, ngươi xem ta cần một phu quân như vậy làm gì?”

Kim Châu, Ngân Châu im lặng. Phu nhân sinh khó, thiếu chút nữa là mất mạng, thông báo với Tông chủ thì chỉ nhận được thư bảo dù gì cũng sinh rồi, không sao là tốt.

Hóa ra hôn nhân không tình yêu nó lại lạnh lẽo như thế.

Mấy ngày sau khi Ngu Tử Diên tỉnh lại, Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly cũng về.

Kiếp trước nàng đi gặp Giang Phong Miên trước, rồi cùng hắn cãi nhau.

Kiếp này nàng gặp Giang Yếm Ly trước, nàng muốn đem con gái nàng đi, không để nó dính líu với Ngụy Vô Tiện nữa.

Nhưng...

“A nương, người đến rồi.”

Khi nàng bước vào phòng thì Giang Yếm Ly đang may áo, nàng mỉm cười nhẹ nhàng. Có lẽ là nó may cho đệ đệ của mình đi.

“A Ly, áo này có hơi lớn không, A Trừng sao mặc vừa?”

Nàng cầm chiếc áo lên xem, nếu là áo của A Trừng thì phải là màu tím, áo nhỏ hơn rất nhiều. Còn áo này là màu đen, cỡ áo dành cho trẻ khoàng chừng một hai tuổi.

“A nương, mấy ngày trước phụ thân có dẫn con gặp một đệ đệ. Đệ ấy rất đáng yêu, nhưng nương đệ ấy không biết may áo, con đang may cho đệ ấy.”

Giang Yếm Ly hồn nhiên trả lời, không nhìn thấy sắc mặt tối đen của Ngu TỬ Diên.

“Đệ đệ con nói, nó tên gì?”

“Phụ thân nói đệ ấy tên Ngụy Anh. A nương, phụ thân còn nói sau này sẽ đãn đệ ấy về Liên Hoa Ổ. Nếu người gặp đệ ấy, người sẽ thấy đệ ấy rất đáng yêu.”

“Đáng yêu sao? Vậy ngươi đi thăm đệ đệ của ngươi chưa?”

“Con may xong áo cho A Anh thì sẽ thăm A Trừng. A Anh đáng yêu như vậy, A Trừng chắc cũng rất đáng yêu.”

Lòng Ngu Tử Diên lạnh hơn bao giờ hết. Ngồi đây may áo cho người dưng, nhưng không đi thăm đệ đệ ruột của mình, Giang Yếm Ly khiến nàng thật thất vọng.

“Không cần, ngươi cứ ở đây may áo đi. A Trừng sinh ra yếu ớt, không thể tiếp xúc với người ngoài.”

Nói rồi nàng quay mặt bỏ đi. Giang yếm Ly yêu thương Ngụy Vô Tiện từ trong tâm thức, nàng cứu không được.

Đến phòng Tông chủ, nàng đẩy cửa bước vào.

“Giang Tông chủ thật là cực nhọc nhỉ?”

“Tam nương, nàng lại đến gây chuyện à? Ta rất bận, không rảnh cùng nàng tranh cãi, nàng tốt nhất nên đến thao trường đi.”

Giang Phong Miên không thèm ngước mặt lên nhìn, cúi đầu vào công vụ.

“Giang Phong Miên, mấy ngày trước ông dẫn Giang Yếm Ly đi đâu?”

Giang Phong Miên ngước mặt lên nhìn nương tử kết tóc của mình.

“Mấy ngày trước là sinh thần của A Anh, ta dẫn Yếm Ly đến chúc mừng.”

“Là con của Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân? Giang Phong Miên, ta ở Lên Hoa Ổ sinh khó, thiếu chút nữa là cả ta và A Trừng đều không còn, ông thì đi mừng sinh thần con của ái nhân. Ngân Châu nói có gửi thư cho ông, ông lại gửi về bảo không sao là tốt. Ông chỗ nào xứng làm phu quân của a, là phụ thân của A Trừng?”

“Ta và Tàng Sắc hoàn toàn trong sạch, nàng đừng nghe những lời bàn tán bên ngoài. Ta không biết nàng sắp sinh nên mới dẫn A Ly đi. Tại sao A Ly là con nàng mà nó lại hiểu chuyện, còn nàng thì lại hẹp hòi như vậy?”

Ngu Tử Diên mở to mắt nhìn. Nàng hẹp hòi? Hóa ra trong mắt hắn, nàng là kẻ có bụng dạ hẹp hòi như vậy?

“Giang Phong Miên, A Trừng từ lúc sinh ra tới giờ, ông có từng bế nó chưa? Ông có nhìn qua mặt nó chưa? A Trừng sinh ra yếu ớt, nó cần có tình thương của phụ mẫu, ông không yêu ta cũng được, nhưng ông có thể cho nó chút tình thương được không?”

Ngu Tử Diên khóc rồi. Cả đời nàng chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay vì A Trừng, nàng cầu sinh Giang Phong Miên, cầu sinh ông ta cho con trai nàng chút tình thương.

“Nhắc đến A Trừng ta mới nhớ, y sư có bảo do nàng sinh khó, A Trừng quá yếu ớt, e là tương lai khó đảm đương nổi Giang gia. Tam Nương, ta muốn đón gia đình của Trường Trạch về, con trai y tài năng xuất chúng, có thể giúp đỡ A Trừng.”

Tài năng xuất chúng? Nó chỉ mới một tuổi mà tài năng xuất chúng?

Ngu Tử Diên phá lên cười. Nàng cười như kẻ điên.

“Ngươi là Tông chủ, muốn đón ai về cần nói qua ta sao? Giang Phong Miên, rốt cuộc thì ta vẫn sai, vẫn là ta thua cuộc.”

Nàng liêu xiêu bước ra khỏi cửa, nhìn Liên Hoa Ổ trước mặt. Nàng không cứu nổi Giang Yếm Ly, cũng không cầu xin được Giang Phong Miên. Nhưng nàng còn Giang Trừng, chỉ cần Giang Trừng không quen biết Ngụy Vô Tiện, thì cuộc đời nó sẽ không đau khổ.

Ngày Giang Phong Miên đón gia đình Ngụy Trường Trạch về, gia nhân báo là phu nhân cuốn đồ cùng Ngân Châu, Kim Châu và Thiếu chủ đã rời khỏi Liên Hoa ổ, để lại lá hưu thư.

Giang Phong Miên, cuộc đời ta sai nhất là đã yêu ngươi, đã lấy ngươi.

END

Mochi
30012022


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip