1. Thái thốc
Tác giả: Tam Lưu Thần Tiên
Link: https://www.weibo.com/qingboyidan?is_hot=1
Fic đăng khi chưa có sự đồng ý của tác giả, nên cảm phiền không mang đi đâu
____________________
Trọng tuyết phúc tịch, thương lâm quy vãn.
"Đạo trưởng, mở cửa ra…"
Thân hình màu trắng tĩnh tọa đã lâu trong phòng động động, dường như xuất thần vừa mới trở lại, lập tức buông Sương Hoa trong tay, hướng cửa đi đến.
". . . . . Ai nha," thiếu niên than một hơi, giọng điệu mệt mỏi nói, "Mấy nay lạnh quá, rau quả phần lớn cóng đến ỉu xìu rồi, đạo trưởng, ngươi sờ sờ tay ta, cũng cóng hết rồi. . . . ." Tiết Dương tựa vào bên cạnh khung cửa, cố ý kẹp lấy cửa, để kia gió lạnh vù vù thổi tới, thổi tay áo đạo trưởng bay tán loạn, giữa lông mày dính tuyết, ánh mắt gắt gao khóa lại nhất cử nhất động của Hiểu Tinh Trần, không biết đang suy nghĩ gì.
"Này hai mắt dù không thể thấy vật, mua chút gia dụng cũng không làm khó ta. . . . ngươi a, nói sợ lạnh, lại đi ra ngoài làm gì." Dường như không cảm thấy một tia bất ổn, Hiểu Tinh Trần đi qua kéo Tiết Dương, giữ cửa trở tay khép lại, thuận thế đem tay hắn che chở trong lòng bàn tay mình.
Tiết Dương mở miệng đang muốn nói nhiều vài câu, lại bị cái kéo này kinh ngạc mà dừng lại, đôi hàng mi đen nhánh rủ xuống một tầng, ánh mắt dính tại trên tay. Ngày bình thường tuy nói tứ chi tiếp xúc cũng từng có, nhưng hương vị thân mật thế này, thật đúng là lần đầu. Trong lòng của thiếu niên đột nhiên liền như ấm nước sôi ùng ục, khó mà nói đến là tư vị gì.
". . . . Kẹo đâu?. . . Này, người mang kẹo cho ta không?" Thanh âm giòn giã của A Thiến từ hậu viện theo tiếng gậy trúc gõ gõ đập đập vang động bay thẳng tới. Ngọn nến chập chờn.
Thiếu niên ánh mắt đang nhìn hai tay lập tức nhấc lên, khôi phục dáng vẻ sâu thẳm không lường được, tiện đà quét về phía tiểu nữ hài đã muốn bổ nhào vào trước mặt.
"Tiểu người mù, ngươi muốn ăn kẹo?" Bất động thanh sắc rút hai tay về, Tiết Dương cười hắc hắc, móc ra túi kẹo ở trước mặt A Thiến, cơ hồ dán vào cái mũi nàng lắc lắc, "Ngươi ngửi hương vị, đoán xem ta đem kẹo giấu ở nơi nào?"
A Thiến làm sao không biết một túi đường đều đang ở trước mắt mình, gắng gượng nuốt nước bọt, hung tợn hô, "Đạo trưởng! Hắn lại khi dễ ta mù!" Sau đó nắm quyền tiến lên một bước ra vẻ muốn đánh, nhưng như thế là phải đụng vào túi kẹo đang gần trong gang tấc. Cái này va chạm ghê gớm, A Thiến khuôn mặt nhỏ uốn éo cảm xúc rất thuyết phục, hát hí khúc trách móc.
"Ngươi được lắm! Còn đi đánh ta. . . ." A Thiến làm bộ ủy khuất, không tiếp vật trong tay Tiết Dương, ngược lại ôm cánh tay đạo trưởng, dùng sức lắc lắc, giống như mèo con nũng nịu, "Đạo trưởng! Ngươi coi hắn. . . ."
Hiểu Tinh Trần hoàn toàn như trước sờ soạng xoa đầu A Thiến, kiên nhẫn nói: "Ngươi chớ cùng hắn nháo, trời tuyết rơi, đi đường không dễ, đi nói hắn không đùa ngươi nữa." Lụa trắng ở trước hai mắt lại giống như có thị giác, an tĩnh nhìn về phía Tiết Dương.
"Nhìn ta làm gì, chính nàng đụng vào ấy chứ." Tiết Dương tà tà xoay túi kẹo trong tay vài vòng, đầu ngón tay nhất câu, túi kẹo liền dựa vào quán tính hướng trong ngực A Thiến bay đi, "Tiểu người mù, tiếp này!"
A Thiến giả vờ như nhìn không thấy, bộ dáng chờ lấy bị túi kẹo đập vào, nửa đường một bàn tay to chụp tới, trọn vẹn thay nàng tiếp nhận!
"Đạo trưởng?" Tiết Dương lông mày nhướn lên, không khỏi líu lưỡi, phản ứng của Hiểu Tinh Trần vẫn như cũ, không hề giảm.
Hiểu Tinh Trần đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống, hơi dừng một chút, đem túi kẹo nhét vào trong tay A Thiến, "Đi buồng trong chơi đi, ấm chút." A Thiến được túi kẹo phình phình như thế, vội vàng hoan thiên hỷ địa chạy, sợ Tiết Dương suy nghĩ lạ thường gì, lại tới trêu cợt nàng.
Đạo trưởng vẫn không đứng dậy, lúc sau thần sắc thần thần bí bí ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Tiết Dương thấy thế hiếu kỳ, tiến tới cùng một chỗ ngồi xuống.
"Hôm nay chỗ này, mới lớn một cái mầm."
Hiểu Tinh Trần mỉm cười, chỉ vào trong khe gạch toát ra một gốc cây, "Ngươi thay ta nhìn xem, là giống gì?"
Tiết Dương tất nhiên không biết, lại nghĩ hiện tại đang cực đói, mặc kệ cái gì đều trước nhét vào trong miệng đã, đâu thèm quan tâm cái gì hoa màu thu hoạch, sắc mặt không hỏi có chút bất thiện.
"Đạo trưởng, ngươi cũng không thể trông cậy nó năm sau mọc ra cái cây ăn quả, kết trái cho chúng ta ăn đi. . . . ."
Hiểu Tinh Trần một mặt như có điều suy nghĩ, có vẻ như đang suy tính tới khả năng này, mở miệng nói: "Xuân. . . .?"
Tiết Dương không đợi đạo trưởng nói xong, bực bội nở nụ cười, thân thể vặn một cái dự định cáo từ, lại bị đạo trưởng túm trở về.
Chặn ngay cái miêng đang định mở ra chất vấn của Tiết Dương, một viên kẹo ngăn ở trên môi thiếu niên.
"Ăn kẹo."
Dây cột tóc của đạo trưởng đung đưa, song cửa bên cạnh để lọt hàn phong thổi lất phất, thật có chút dáng vẻ tiên nhân hàng thế. Tiết Dương hốc mắt bị gió thổi, có chút đỏ lên.
Lúc nuốt vào, đầu lưỡi bất ngờ quét một đường nhỏ trên đầu ngón tay đạo trưởng, Hiểu Tinh Trần ngẩn người, sau đó mở ra một tay khác, còn có hai viên đường dừng ở đường vân khoáng đạt trong lòng bàn tay y.
"Đều cho ta?"
"Đều cho ngươi."
"Vì cái gì? Ta muốn ăn kẹo chẳng lẽ sẽ không từ chỗ A Thiến lấy ra mấy viên sao?"
"Ngươi khẳng định quên lấy ta liền thay ngươi cầm."
"Sao ngươi biết?"
Hiểu Tinh Trần không nghĩ tới có nhiều câu hỏi như vậy, nhất thời có chút phiền não. Mấy động tác làm bộ thế này, ngồi xuống trong nháy mắt liền tự nhiên làm, nào có vì cái gì đâu.
"Ta không nhìn được." Đạo trưởng đụng đụng hốc mắt, tâm Tiết Dương liền co rụt lại, "Nhưng mà trời lạnh như thế ngươi cũng quanh quẩn đường xa đi mua, không quên A Thiến đang chờ ngươi, cũng không có cắt xén phần của nàng."
Tiết Dương giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì, lại đem thanh âm cùng kẹo nuốt trở về.
Ta không phải người tốt.
Hoa nến còn nhảy một cái nỗ lực duy trì, ngoài cửa sổ rì rào âm thanh tuyết rơi ru ngủ đôi mắt đang mở của con người.
Đạo trưởng đơn giản làm cơm tối, ba người một bàn lặng im không nói gì, càng tôn lên cái không khí buồn ngủ. A Thiến tiểu nha đầu này chơi cả một ngày tuyết, gác lại bát đũa liền chạy rửa mặt đi ngủ.
Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần chậm rãi ăn xong hạt cơm cuối cùng, lại nhìn y chậm rãi thu thập bát đũa, cuối cùng đưa tay cản, nhanh chóng thu xong bàn, lại đi rửa chén. Một đôi tay cóng đến đỏ bừng, hắn nhìn Hiểu Tinh Trần đang lẳng lặng che chở ánh nến chờ đợi, liền đem tay hướng trên người xoa xoa.
"Đạo trưởng, ngủ đi."
Tiết Dương sửa soạn xong hết thảy, đột nhiên phát hiện còn có hai viên kẹo, cầm trong tay ước lượng, lại giấu trở về trong tay áo.
"Trời lạnh quá, ngày mai ngươi đi mua đồ ăn."
"Ừ." Hiểu Tinh Trần cởi nga quan, quay đầu đáp lời.
"Đạo trưởng." Tiết Dương nhìn y, lại buồn buồn kêu một tiếng.
"Chuyện gì?"
". . . . trời quá lạnh," Biết rõ đối phương không nhìn thấy mình, thiếu niên vẫn không mở mắt, giống như né tránh cái gì, hận hận hận từ hàm răng gạt ra một câu, "Đêm nay. . . . ngủ chung đi. . . "
". . . . . . "
"Quên đi!" Tiết Dương quay người tính chạy ra ngoài, lần thứ hai bị túm trở về.
"Được."
Tiết Dương đột nhiên lâm vào một cái ôm ấp áp.
"Như thế này có thể… ấm một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip