Vô đề ( Hoàn )

"...... Hiểu Tinh Trần! Ngươi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không!"

Một bên Hiểu Tinh Trần trêu chọc đầu lưỡi Tiết Dương, một bên nắm lấy lưng dưới của hắn làm hắn lại gần mình hơn. "Biết. Làm ngươi."

"...... Ngươi! Ngô ngô......" Khuôn miệng hơi hơi hé mở của Tiết Dương bị đầu lưỡi xâm nhập, môi ấm áp dính vào. Hai tay Hiểu Tinh Trần ấn vào sau đầu hắn, mang theo sức mạnh đáng tin kiên định và chân thật.

Đầu lưỡi không còn chỗ nào để trốn, đành phải mặc cho Hiểu Tinh Trần tùy ý đùa nghịch ở trong miệng mình, ép lấy không khí ít ỏi còn sót lại trong lồng ngực. Tiết Dương hô hấp dần dần trở nên không ổn định, vừa mới mở miệng muốn đón lấy không khí trong lồng ngực người kia, lại khổ sở phát hiện động tác nằm trong vòng tay của đối phương —— đầu lưỡi đối phương trực tiếp quét đến màng nhầy sau lưng mình.

"Lông mi quét tới rồi." Hiểu Tinh Trần buông lỏng tay đặt ở sau đầu Tiết Dương ra , đem hắn đập xuống tấm ván cứng, "Chẳng lẽ, đây không phải là A Dương thích sao?"

Đạo trưởng vẻ mặt ôn hòa cười nói.

"Chờ đã, đạo trưởng! Ngươi......" Tiết Dương cắn cắn môi dưới nói, "Không phải mắt......" không nhìn thấy sao.

Đạo trưởng nhẹ nhàng kéo xuống lụa trắng trên mắt rồi từ từ mở mắt ra, để lộ đôi mắt sáng ngời tựa như sao trời. "A Dương không thể nghĩ đến được đi."

Thay vì ôn nhu thường ngày, hắn thật mạnh hôn lên môi Tiết Dương. Không hề kỹ thuật cùng với mềm nhẹ và ngọt ngào vừa rồi .

Tiết Dương giật mình muốn thoát khỏi trong lòng ngực của đạo trưởng. Hắn quay mặt đi, lại bị đạo trưởng cứng rắn mà kéo lại rồi hôn, đá thẳng vào mắt cá chân lại bị vừa vặn tóm được.

Đạo trưởng lôi kéo cổ chân Tiết Dương, nâng cao chân thon dài kia, nhẹ nhàng mà đặt cẳng chân lên trên vai của chính mình, tay lại một chút một chút luồn xuống phía dưới, xoa bóp mạnh mông vểnh của Tiết Dương.

Tiết Dương hiển nhiên có chút hoảng hốt, giơ tay đẩy đầu vai đạo trưởng thật mạnh ra: "Ngươi, ngươi điên rồi sao!? Ta, ta là Tiết Dương! Tội ác tày trời Tiết Thành Mỹ!?"

"Biết, ngươi là Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần bắt lấy cổ tay Tiết Dương, "Đừng lộn xộn." Nói xong, trói hai tay Tiết Dương lên bằng lụa trắng.

Sau khi Hiểu Tinh Trần lột bỏ quần áo màu đen của Tiết Dương, cuối cùng cũng thấy được thân thể khiến hắn mất hồn mất vía kia.

Xương quai xanh của Tiết Dương mảnh mai mảnh khảnh, chỉ có một chỗ lõm nhỏ ở trung tâm, giờ phút này mồ hôi đã là chảy ròng ròng vì động tình, run lên liền lạc, uyển chuyển uốn lượn dọc theo ngực và bụng đi xuống. Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu Hiểu Tinh Trần và ý bảo muốn hắn đứng dậy, lại không nghĩ đạo trưởng ngậm lấy đầu vú bên trái. Tiết Dương vốn mất cảnh giác, không nhịn xuống phát ra một tiếng kinh hô.

 "Ô...... Ha......"

Lại xuống phía dưới, là cơ bụng sáu múi, thậm chí là dương vật đang run rẩy rùng mình kia của hắn.

"...... A a! Đạo trưởng, không...... Không cần......" Tiết Dương lập tức liền hơi hơi cứng lại, phát ra một tiếng thở dốc, theo bản năng tưởng đá người.

"Đừng khẩn trương."

Tiết Dương rũ mắt xuống, nỗ lực không để nước muối sinh lí trong mắt chảy xuống.

Đạo trưởng một tay cầm nó vuốt ve lên xuống, lại đem toàn bộ dục vọng hình dạng sinh đẹp đưa vào miệng, nhẹ nhàng liếm mút, trong miệng đầu lưỡi như gần như xa mà mở mắt ngựa trêu chọc, đồng thời hàm răng cũng nhẹ nhàng va chạm cán, mang đến một chút khoái cảm đau đớn cùng sung sướng đan xen tột đỉnh.

Tiết Dương không còn kiềm chế chính mình được nữa, tiếng thở dốc dồn dập dâm đãng liên tục bị bức ra. Hắn nhắm hai mắt tự sa ngã, nghĩ không đi xem cảnh tượng dưới thân làm hắn tâm thất đánh trống reo hò, giác quan trở nên nhạy bén muốn mệnh lại ở sau khi tầm nhìn bị chặn lại. Lòng bàn tay của Hiểu Tinh Trần vẫn thường là dày rộng và khô nóng, lại có vết chai mỏng thường xuyên luyện kiếm, dường như bây giờ là phi thường chết người. Khoang miệng nóng rực bao vây lấy phần đầu, dưới sự kích thích gấp đôi của tay và miệng, Tiết Dương nhanh chóng phóng thích.

Khoảnh khắc đầu tiên sau khi phóng thích, đã từng người thường không chớp mắt Tiết Dương lại vọt tới một cảm thấy xấu hổ.

Với tinh dịch, ngón tay Hiểu Tinh Trần tiến vào tiểu huyệt của Tiết Dương ngay sau khi đạt cao trào.

Đẩy ngón tay đi vào, đạo trưởng vừa lòng nghe được tiếng rên rỉ kiều mị của Tiết Dương. Nó làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, hắn chưa bao giờ biết nam nhân có thể kêu quyến rũ như vậy! Sau đó từ dưới áo choàng màu trắng lộ ra tới dương vật.

Eo Tiết Dương thình lình mềm nhũn ra. "Không...... Đạo trưởng!"

"A Dương, xin tha chính là phạm quy nga! Phạm quy là muốn trừng phạt đâu."

Đạo trưởng động thân một cái liền đẩy dục vọng đi vào. Tiết Dương sửng sốt một chút, trong giây tiếp theo, vật nóng to lớn đâm tới vào trong thân thể hắn, cảm giác chợt bị lấp đầy khiến hắn cơ hồ muốn thét chói tai, cũng may vòng một vòng vẫn là bị hắn nuốt xuống tới. Tiết Dương ăn đau thở hổn hển một tiếng, mặt đỏ lại trắng lại hồng.

Hiểu Tinh Trần thở hổn hển, vỗ vỗ mông Tiết Dương, đẩy hướng lên trên: "Thả lỏng, A Dương không cần sợ hãi."

"Ô ô...... Ha......"

Hiểu Tinh Trần một phen bế lên Tiết Dương, liền làm hai người đối mặt với nhau. Hiểu Tinh Trần bắt đầu trừu động lên, đầu tiên là thong thả, chờ đến mày nhăn lại của Tiết Dương dần dần buông lỏng, hắn liền tốc độ nhanh hơn. Mau một chút, lại mau một chút, Tiết Dương không tiếng động mà nói cổ tay của hắn cơ hồ bị lụa trắng thít chặt ra dấu vết, nhưng hiện tại thật hiển nhiên không ai đi quản. Tiết Dương rõ ràng cảm thấy hậu huyệt bởi vì sức giật lại đem đồ vật nuốt đến càng sâu, đồ vật kia đã tiến vào tới một chiều sâu khủng bố, khí tức gân mạch ở trong cơ thể chấn động chấn động: "A!...... Chờ...... Chờ...... Đạo trưởng...... Quá, quá sâu......"

"A! Nơi đó...... Chậm một chút...... Đạo trưởng...... Chậm một chút...... A ——!"

Hiểu Tinh Trần gần như một chút một chút muốn đem Tiết Dương đỉnh xuyên, đến cuối cùng  vòng eo của Tiết Dương đã hoàn toàn mất sức, bị Hiểu Tinh Trần từ phía sau thao làm tới cao trào, một giây phóng thích kia không chịu kiềm chế mà phát ra tiếng kêu thoải mái, khiến huyết mạch Hiểu Tinh Trần kêu gào sôi sục. Hiểu Tinh Trần cũng thiếu chút nữa bị hậu huyệt cao trào siết đến bắn đi ra ngoài. Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua Tiết Dương, bộ dáng rối tinh rối mù của Tiết Dương sau khi cao trào lại khiến hắn gần như phát điên lần nữa.

"...... Đạo, đạo trưởng" Tiết Dương thử bình phục hô hấp, nhưng mà tiếng nói vẫn cứ mang theo  dư vị cao trào, quả thật như là một lời cầu xin đáng thương, "Ta không lực...... buông ta xuống dưới......"

Nhưng mà ngạc nhiên phát hiện cây đồ vật kia lại lớn một vòng trong cơ thể.

"Đừng nóng vội...... Đêm còn rất dài, chúng ta từ từ tới."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip