Chap 26
"Chan Yeol, anh đồng ý với em một chuyện có được không?"
"Nói."
"Sau này không được nói muốn ly hôn gì đó nữa."
"Ừ."
Thật vất vả mới khiến Byun Baek Hyun bình tĩnh lại cho nên Park Chan Yeol cũng không dại gì chọc cho núi nửa bùng lên lần nữa. Vừa nãy nghe thằng nhóc đó khóc suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, thêm một lần nữa có lẽ trực tiếp đi chết luôn cho nhanh.
Hiện tại Park Chan Yeol cực kì không tình nguyện để Byun Baek Hyun ôm chặt, trên quần áo đều là vũng lớn vũng nhỏ nước mắt nước mũi lẫn lộn, thực sự bẩn muốn chết. Nhưng mà Byun Baek Hyun lại bám dính trên người hắn không chịu buông tay, loại tiếp xúc thân mật này quả thật không sao tiếp nhận nổi.
Cảnh tượng đang hài hòa êm đẹp như vậy đột nhiên bị tiếng chuông cửa dồn dập cắt ngang, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là tên động vật kia ở bên ngoài làm loạn. Park Chan Yeol một vạn lần không muốn ra mở cửa nhưng Lu Han cũng quá cứng đầu, cho nên gian nan đắn đo một hồi cuối cùng cũng không tình nguyện mà đi ra.
"Anh phiền chết đi được, nhanh cút về nhà đi."
Chú ý biểu cảm một chút, có chán ghét cũng không cần rõ ràng như vậy a.
Vốn dĩ Lu Han đã gần nín khóc, nghe thấy Park Chan Yeol nói xong nước mắt lại ào ạt tuôn ra, cứ thể đứng ngay trước cửa nhà hắn mà khóc. Âm thanh thật là lớn, như thể muốn kéo quần chúng tới xem náo nhiệt. Thậm chí đứng khóc còn chưa đủ, Lu Han lập tức ngồi bệt xuống đất mà gào lên.
Cảnh tượng đáng thương như chính thất bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng trên thực tế Lu Han căn bản không phải chính thất của Park Chan Yeol, cậu ta là hàng xóm, hàng xóm a!
"Đừng có khóc nữa, sắp chết người rồi."
Nghị viên nước Đại Hàn dân quốc đã bị gièm pha đủ điều, Lu Han cậu cũng đừng góp thêm tiếng xấu nữa chứ, cứ như vậy tin tức này truyền đi đến bát cơm cũng không có mà ăn đâu! Còn ngồi đó mà khóc!
"Tôi nói a, anh muốn ngày mai chuyện này được báo cáo lên cấp trên sao?"
Cũng không biết Lu Han có nghe được hay không, dù sao vẫn là không phản ứng lại mà tiếp tục gào khóc không ngừng.
Park Chan Yeol trong lòng đã muốn sụp đổ vô số lần, hắn vừa mới dỗ xong một Byun Baek Hyun giờ lại mọc ra thêm một Lu Han. Khóc ở chỗ khác còn không nói, lại còn cố tình ngồi ngay giữa cửa nhà hắn.
Thật sự phát điên rồi.
"LuLu, sao anh lại khóc a?"
Còn con mẹ nó không phải vì em!
"Baekie... Ô huhu... Cậu... sao lại không khóc nữa rồi... khụ khụ."
"Em đã sớm nín rồi."
"Vậy tôi cũng nín."
Lu Han, anh thật sự là ông hoàng kịch nghệ, còn làm nghị viên làm gì chứ rõ ràng diễn xuất thần thánh như vậy, biểu cảm thay đổ còn nhanh hơn lật giấy. Park Chan Yeol cảm thấy mắt Lu Han nhất định có cấu tạo giống vòi nước tự động, nói ra là ra, nói dừng là dừng.
Lúc này Lu Han víu một tiếng từ dưới đất bật dậy, vỗ vỗ phủi bụi trên quần rồi đi thẳng vào trong phòng, động tác đặc biệt thành thạo.
Thật sự không biết ai mới là chủ nhà.
"Baekie, cậu ở nhà một mình sao?"
Park Chan Yeol nổi gân xanh, tôi con mẹ nó không phải là người sao!
"A, làm sao vậy?"
"Không đúng Baekie a, trong phòng này khẳng định còn có người nữa."
Người kia chính là anh đó Lu nghị viên, khóc xong có thể đi rồi.
"Ô? Thật sao?"
"Đợi tôi đi điều tra một vòng rồi nói với cậu sau."
Park Chan Yeol thật sự muốn đem con nai già kia tống ra khỏi cửa nhưng hiện tại Lu Han đã biết đề phòng Park Chan Yeol, hắn vừa mới bước tới một bước, Lu Han đã lùi lại hai bước.
Tình thế thật là ác liệt, mấu chốt nhất chính là không thể bắt được anh ta a.
Cũng không biết Lu Han lôi từ đâu ra cặp kính mắt, dùng biểu cảm cực kì chân thành nghiêm túc mà nhìn Byun Baek Hyun nói.
"Baekie cậu xem, ở đây có một sợi tóc của đàn ông, điều này có thể chứng minh cái gì?"
"Chứng minh cái gì?"
Em thật là ngu ngốc còn phối hợp với thằng cha kém trí đó nữa!
"Đã có đàn ông xuất hiện trong nhà!"
"Lu Han, anh có phải bị bệnh không hả?"
Park Chan Yeol rốt cuộc cũng nhịn không được mà gằn giọng hỏi Lu Han, Park Chan Yeol hắn không thể bị rụng tóc sao? Byun Baek Hyun cũng không thể bị rụng tóc sao?
"Tôi không có bệnh, rất khỏe mạnh a."
Câu trả lời vẫn cực kì chân thành và nghiêm túc.
"Mau cút ra khỏi nhà tôi."
"Tôi không. Nếu cậu không làm gì trái với lương tâm tại sao lại sợ bị tôi điều tra."
"Tôi nói lại lần nữa, cút ra khỏi nhà tôi."
Park Chan Yeol thái độ cực khủng bố, âm thanh cực đáng sợ khiến Lu Han cũng hơi chột dạ. Suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc mới vỗ đùi quyết định.
"Thôi được rồi, vậy tạm biệt Baekie, nhất định tôi sẽ quay lại."
Tôi... không bao giờ... muốn nhìn thấy mặt anh nữa...
Lu Han phóng ra ngoài nhanh như chớp sau đó chui thẳng vào nhà mình, để lại một Park Chan Yeol tức giận tới tím mặt và một Byun Baek Hyun ôm bụng cười ngặt nghẽo. Một lúc sau Baek Hyun mới đứng dậy túm tay áo Chan Yeol.
"Không phải nói làm đồ ăn cho em sao?"
Tôi nói cho em chọn, không phải làm cho em.
Tuy rằng chỉ có một chữ nhưng khác biệt rất lớn có biết không.
"... Vẫn là ra ngoài ăn đi."
"A này, khoan đã."
Byun Baek Hyun liền chạy vào trong bếp, lục tìm lương thực cứu đói mình đã chuẩn bị sẵn sau đó cầm đến trước mặt Park Chan Yeol.
"Mình ăn cái này đi."
Là cái gì vậy a?
"Nếu anh không muốn ăn em sẽ ăn cùng với anh LuLu."
A được lắm, Byun Baek Hyun bây giờ có học được chiêu uy hiếp chồng rồi nha.
"Ăn một lần cũng không chết được."
Để em tiếp xúc với tên não cá vàng đó không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Vậy để em làm cho anh."
Park Chan Yeol cảm thấy hôm nay cực kì mệt mỏi, sáng sớm đã bị tên bảo vệ đáng chết đuổi ra khỏi công ty, sau đó gặp phải con nai già, đáng sợ nhất là phải nghe bản song ca chói tai kia, thực sự coi như mất nửa cái mạng.
Đúng rồi, sao có thể quên được tên bảo vệ đó chứ, vừa mới tới làm một ngày đã ngang ngược như vậy, phải dạy bảo một trận mới hả dạ được. Park Chan Yeol đã muốn lên kế hoạch kĩ càng cho ngày mai, trong lòng liền cười thầm, kẻ nào dám chọc giận hắn chứ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Byun Baek Hyun bưng ra hai bát mì đặt trước mặt Park Chan Yeol cho hắn chọn. Hắn nào biết đây là cái gì cho nên cứ thế mở bừa một bát.
Oa, đều là mùi chất bảo quản.
Gian nan lắm mới cho vào miệng được một miếng nhưng không sao nuốt xuống nổi.
"Có ngon không?"
Nói thử xem, sắp muốn ói ra rồi có ngon được không.
"Khó ăn quá."
"Hay là đổi đi."
"Không cần."
Có đổi thì vẫn là mì gói không phải sao.
"Thế này thật là lãng mạn quá đi."
Hai người cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm dưới ngọn đèn ấp áp, hạnh phúc chính là thế này đi.
"Lãng mạn?"
Ăn mì gói gọi là lãng mạn?
"Ừ, lãng mạn."
"Em đúng là thằng nhóc con."
"Chan Yeol."
"Sao?"
"Anh không để ý chuyện em gọi tên anh sao?"
So với anh xã anh xã gì đó ...
"Để ý."
"Vậy thì không gọi nữa."
Byun Baek Hyun ngoan ngoãn ăn sạch cả mì cả nước sau đó thu dọn một chút rồi quay lại phòng khách xem TV.
Park Chan Yeol cũng đảo qua đảo lại phòng bếp nửa ngày, cuối cùng mới ra ngoài phòng khách đứng chắn trước màn hình TV nhìn xuống Byun Baek Hyun mà cậu nhóc kia vẫn ngơ ngơ ngác ngác không để ý.
"Này, đi ngủ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip