Chap 42


Sau khi trải qua một loạt trắc trở, Park Chan Yeol nằm trên giường suy nghĩ cả nửa ngày, hai ngày nay hắn bỏ nhà ra đi xui xẻo tới mức ra cửa cũng có thể bị xe đụng chết. Trong lòng lôi Oh Se Hun dám lừa tiền mình ra nguyền rủa chết không được tử tế vài lần, ngày hôm qua đi bệnh viện truyền nước biển lại đụng phải Kim Jong In chết tiệt.

Tên đó thật sự không có việc gì làm sao? Rốt cuộc cậu ta leo được lên cái chức vị này như thế nào vậy?

Kim Jong In giống như đột nhiên biến thành bạn tốt của Park Chan Yeol, toàn bộ hành trình đều theo sát bên hắn bầu bạn. Không, không thể nói bầu bạn được, mà chính là cạnh khóe hắn a. Park Chan Yeol cũng không biết dạo gần đây tại sao tính tình mình lại tốt như vậy, nếu là trước kia Kim Jong In còn có thể sống sót trên cõi đời này sao? Còn thằng nhóc Oh Se Hun đó có thể ung dung cầm tiền của hắn trốn đi dễ dàng như cậu sao? Đây hẳn là đang tấu hài rồi.

Hôm nay còn phải đi truyền thêm một chai nước biển nữa, Park Chan Yeol vừa mới tới cửa bệnh viện đã thấy Kim Jong In đứng đó vẫy vẫy tay với hắn trông cực kì biến thái. Park Chan Yeol lười phản ứng lại, liếc cũng không thèm liếc một cái cứ thế đi thẳng vào trong.

"Chan Yeol, anh còn không về nhà sao? Mới ầm ĩ một trận đã giận dỗi không muốn về? Lòng dạ hẹp hòi như vậy không xứng làm đàn ông a."

Park Chan Yeol ngẩn người nhìn từng giọt từng giọt nước thuốc rơi xuống, hắn còn lâu mới chịu thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi.

"Làm sao cậu can thiệp vào nhiều chuyện vậy?"

"Baekie rất đáng thương a, mỗi ngày đều khóc. Còn anh đúng là đáng chết."

Hừ, chút chuyện cỏn con có cái gì đáng phải khóc.

"Ừ."

"Anh nằm đây ừ hử làm cái gì, mau trở về xin lỗi này nọ đi. Chắc là không cần tôi phải dạy chứ."

"Không cần."

"Chỉ cần nói Baekie bảo bối ngoan ngoan, anh xã đã biết sai rồi, trong lòng anh chỉ có em là vầng thái dương duy nhất, những kẻ khác chỉ là mây bay gió thoảng."

Kim Jog In, thật sự là muốn bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu ghê tởm.

"Rút kim cho tôi."

Park Chan Yeol đột nhiên đưa tay về phía Kim Jong In.

"Anh đồng ý với tôi trở về nhận lỗi tôi mới rút."

Cũng không phải chỉ có mình cậu biết rút, còn dám uy hiếp người bệnh.

"Đừng có nói nhảm nữa."

"Đâu có a."

"Nhanh lên."

Thật tình, muốn bàn tay thần thánh chuyên cầm dao mổ của Kim Jong In đi rút kim truyền thật là có chút thiệt thòi cho cậu ta, chú ý đây là dao mổ chứ không phải Dao Mổ nha. Sau này Kim Jong In mới nói cho Park Chan Yeol,thật ra hắn chính là bệnh nhân đầu tiên cậu ta rút kim truyền a.

Trước khi đi Kim Jong In còn cực kì cẩn thận dặn dò hắn phải tỏ thái độ thành khẩn, có quỳ xuống túm lấy chân người ta cũng không có gì là không thể. Cuối cùng Park Chan Yeol phải tặng cậu ta một tiếng 'CÚT' mới giành giật được chút yên tĩnh.

Park Chan Yeol lái xe vòng vèo cả nửa ngày, nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ tan học liền lái xe tới trường Baek Hyun. Hắn dừng xe ở cổng lớn đợi một hồi mới thấy một đám nít ranh như phát điên mà ùa ra bên ngoài, vài cô bé nữ sinh đi qua nhìn hắn hạ cửa kính hút thuốc còn đỏ mặt ngượng ngùng.

Park Chan Yeol từ nhỏ đã được hưởng thụ loại ánh mắt này cho nên không có gì xấu hổ, nhưng đột nhiên lại có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm hơn nữa còn tỏa ra sát khí nồng đậm khiến hắn ngơ ngác nhìn quanh một vòng, đều là nữ sinh hâm mộ cũng không có gì khác a.

Có thể hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Này, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Vừa mới dụi điếu thuốc, cạnh cửa kính liền xuất hiện một nam sinh nhỏ bé vai còn đang đeo túi sách, có lẽ vừa mới tan học. Park Chan Yeol liếc mắt nhìn cậu ta một chút, hình như có điểm quen mắt.

"Lên xe trước rồi nói."

"Không được, tôi không thể ngồi xe người lạ. Đứng đây nói là được rồi."

Chỉ thoáng chốc trong túi quần Do Kyung Soo liền có cái đầu nhỏ thập thò chui ra, Park Chan Yeol nhớ ra cậu bé này là ai. Nếu không có cậu ta, Park Chan Yeol có thể khốn cùng như ngày hôm nay sao?

"Vậy nói mau."

"Tôi tới để nói cho anh chú ý một chút. Ngày hôm đó anh liếc mắt nhìn tôi khiến tôi thật sự tức giận, không phải muốn anh nhận lỗi chính là nói cho anh biết như vậy rất không tốt, sau này phải sửa đi."

Việc đó Park Chan Yeol đã sớm quên, thằng nhóc này trí nhớ sao lại tốt vậy a.

"Cậu nói xong rồi?"

Loại chuyện nhạt nhẽo không chất dinh dưỡng này Park Chan Yeol thật không muốn tiếp tục nữa.

"Chưa xong, tôi còn muốn nói, có phải anh rất hay bắt nạt Baekie không, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa đi học. Tuy rằng chúng tôi không phải bạn bè đặc biệt thân thiết như anh em gì gì đó nhưng tính tình cậu ấy rất tốt, con người cũng cực kì tốt, anh không thể bắt nạt cậu ấy có biết không."

Đây là Park Chan Yeol đang bị một học sinh trung học giáo huấn sao?

"Cậu nói Baek Hyun không đến trường?"

"Đã lâu không có đến, lần trước tôi gặp cậu ấy, cảm giác như đã sinh bệnh rồi."

Sinh bệnh? Hắn cũng mới gặp Baek Hyun cách đây không lâu, tại sao lại không nhìn ra cậu ấy đang có bệnh.

"Nói xong rồi thì tôi còn có việc phải đi đây."

"Chờ một chút, này!"

Do Kyung Soo còn chưa nói xong, Park Chan Yeol đã nhấn ga lái xe đi mất. Mấy người muốn hỏi hắn đi đâu? Đương nhiên là về nhà rồi, giải thích xin lỗi gì đó chờ gặp mặt rồi tính sau.

Park Chan Yeol đỗ xe dưới lầu rồi vội vã chạy vào thang máy, thật vất vả mới về được tới nhà nhưng mở cửa ra lại hoàn toàn trống không, căn phòng vẫn y nguyên như ngày đó hắn ra đi. Park Chan Yeol chạy lên lầu hai, trên mặt đất còn có một bộ sách không biết lấy từ đâu ra, cuốn sách hôm ấy hắn để ở tủ đầu giường vẫn không hề có ai động vào.

Tất cả giống như quay trở lại từ đầu, trở lại căn nhà chỉ dùng tới một phòng khách và một phòng ngủ trước đây, cũng không hề có sự xuất hiện của Byun Baek Hyun. Có lẽ hắn đã tự tạo ra một giấc mộng, giấc một này cũng quá đẹp đẽ ngọt ngào nhưng khi tỉnh lại chỉ còn một mình hắn lạnh lẽo.

Byun Baek Hyun chưa bao giờ động tới đồ đạc của hắn, cậu ấy có thích gì đó cũng luôn giấu ở nơi Park Chan Yeol không nhìn thấy. Ngoại trừ chai coca lớn trong tủ lạnh là thật sự không còn chỗ giấu mới để ở đó, cũng bị hắn mắng rất nhiều lần.

Tên ngốc này, rốt cuộc là đi đâu vậy.

Park Chan Yeol lại chạy đến cửa nhà đối diện bấm chuông cả nửa ngày, gấp đến mức chỉ hận không thể đem cái chuông đó bứt xuống nhưng tên đầu hươu kia vẫn không mở cửa.

Nhất định là đã đi lêu lổng cùng Lu Han, sẽ trở về ngay thôi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sự kiên định trong lòng Park Chan Yeol cùng ngày một mòn dần mà bắt đầu dao động.

Cậu ấy nhất định sẽ trở về.

Cậu ấy hẳn là sẽ trở về.

Cậu ấy, có thể sẽ trở về đi.

Cậu ấy không trở về nữa sao?

Cậu ấy có thể không bao giờ trở lại nữa rồi.

Lúc nghĩ tới đó trong lòng Park Chan Yeol cực kì hoảng hốt. Đáng ra hắn phải vui mừng mới đúng, sẽ không còn tên quỷ nhỏ ngày ngày quấn quýt làm phiền, có thể thảnh thơi quay lại cuộc sống trước kia.

Nhìn xem, Byun Baek Hyun chính là giấc mộng thoáng qua của Park Chan Yeol, hắn ở trong mộng tươi cười vui vẻ, ở trong mộng xem tin nhắn đầy kí tự quái dị uống coca ăn KFC, ở trong mộng hát cho một tên ngốc không biết ngoại ngữ một bản tình ca tiếng Anh, trong mộng trải qua rất nhiều ''lần đầu tiên'...

Nếu đã như vậy, có thể để hắn ở trong mộng gặp lại người đó một lần nữa, chỉ một lần là tốt rồi. Hắn muốn hoàn thành bản tình ca kia a.

Có thể hắn không thật sự thích Kim Joon Myun như mình đã tưởng, chính là Kim Joon Myun thôi thúc một loại ham muốn chinh phục trong lòng người khác, ở bên nhau cũng không vui vẻ, lại càng không đau lòng như thế này.

Park Chan Yeol lảo đảo đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra đã không còn chai coca nào cả.

Nơi Byun Baek Hyun thường xuyên cất giấu đồ ăn vặt cũng hoàn toàn trống rỗng, trong nhà cực kì sạch sẽ. Park Chan Yeol ngơ ngác đi một vòng trên lầu hai, cuối cùng dừng lại trước căn phòng kia.

[Căn phòng trống này có thể cho em để những thứ em thích không?]

Park Chan Yeol từ trước đến giờ chưa từng vào đây, vốn nghĩ đồ đạc của Byun Baek Hyun hắn cơ bản đều đã xem qua, nhất định là mấy thứ quái dị đều nhét hết vào đây rồi. Park Chan Yeol nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trong phòng đều là các nhân vật hoạt hình, dưới đất la liệt thú bông, còn có máy chơi game này nọ, hắn cũng nhận ra mấy tấm poster cỡ lớn của Oh Se Hun treo trên tường, đương nhiên cái này có thể bỏ qua không nhìn đến.

Nhìn qua một lượt có thể nói là khá sạch sẽ. Park Chan Yeol ngồi trước bàn học gỗ, khua đôi chân dài về phía trước lại vô tình đụng phải đồ vật gì đó.

Là một cái ô.

[Em phải đến trường, quãng đường từ cổng vào tới lớp học rất xa cho nên cái ô này phải cho em.]

[Anh! Anh đã không đưa em tới trường còn không cho em dùng ô, em không bao giờ... để ý tới anh nữa! Hừ!]

[Không được, anh không thể đi. Em sai rồi, em để ý tới anh, đem ô trả lại cho em đi anh xã~~~~]

Park Chan Yeol cứ thắc mắc làm sao lại không tìm được ô, thì ra là ở trong đây.

Này, còn giữ cái ô nát này làm gì, anh sẽ mua cho em một cái mới a.

Park Chan Yeol cầm chặt cái ô trong tay, cũng không biết bản thân cảm thấy thế nào chỉ vô thức mở ngăn kéo ra, bên trong chỉ có vài món đồ.

Tiền xu.

[Cái này đúng không?]

[Nhớ phải trả lại em a.]

Anh còn chưa trả lại tiền cho em, tại sao em đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Còn có một tờ giấy viết loạn những thứ linh tinh.

[Có đái dầm không?]

[Có được nhiều bạn nữ theo đuổi không?]

Vẫn là muốn nói không đái dầm thì có gì đáng hâm mộ, Park Chan Yeol đem mấy thứ linh tinh đó đều vùi chặt trong lòng, một chút cũng không muốn buông ra.

Trên bàn học còn có quyển sách tiếng Anh đang mở, Byun Baek Hyun cũng có lúc học bài a.

Sau đó Park Chan Yeol liền phát hiện ra trong ngăn kéo có rất nhiều ảnh chụp, đều là khoảnh khắc khi hắn đang ngủ, cũng có vài tấm chụp lại vẻ mặt ngu ngốc của Baek Hyun hay bóng dáng mờ nhạt mơ hồ...

Cuối cùng ở chính giữa bàn là tờ đơn ly hôn đã được đóng dấu rõ ràng, phần của Byun Baek Hyun cũng đã kí sẵn, phía trên còn đặt một chiếc nhẫn.

Hắn đã nhanh quên mất chiếc nhẫn kia có hình dạng thế nào.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Park Chan Yeol biết khóc, tuy rằng chỉ rơi có hai giọt nước mắt.

Hắn cầm đơn ly hôn vôi vàng chạy đến trước thang máy, nhưng ấn thế nào cũng không có phản ứng. Có thể là hỏng rồi đi, Park Chan Yeol vừa định đi phía cầu thang bộ đột nhiên trong lòng lại có cảm giác kì lạ cho nên mới gọi điện cho nhân viên bảo vệ kiểm tra qua máy ghi hình xem trước khi thang máy hỏng đã có ai vào, bảo vệ liền nói cho hắn biết, người cuối cùng sử dụng thang máy là một đứa bé trai.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip